Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 520: Mùa đông ấm áp, nhà nhỏ (Hạ) (2)




Không lâu sau đủ loại đồ ăn sáng được đưa lên, trong khoảng thời gian này cũng là lúc huyên náo nhất, một đám người quyết định hôm nay làm chuyện gì. Vào lúc này Ninh gia, Tô Văn Định và vài tên chưởng quầy cơ bản vẫn hỗ trợ Tô Đàn Nhi kinh doanh hãng buôn vải, gần đây đã chuẩn bị sắp xếp nhiều sự tình. Tô Văn Phương, Tô Yến Bình cùng với mấy người còn lại trong nhà đang trong sân lớn nghe sự sắp xếp của Ninh Nghị ở ngoài thành, phụ trách những chuyện lung tung lộn xộn, thí dụ như sáng tạo một vài xiếc ảo thuật, nấu sắt trong chế tạo than tổ ong và rèn ra khí cụ, quản lý ăn uống hàng ngày đối với rất nhiều công nhân trong đại viện, tường tận ghi chép khen thưởng vân vân.

Ninh Nghị sửa sang lại là đại viện kia, lúc này vẫn đang trong tình trạng nát bét, toàn bộ hệ thống không hoàn toàn thành hình. Tuy rằng tiền lương và thưởng hậu đãi, nhưng trên thực tế, công nhân được tuyển đến vẫn chưa nắm rõ được việc mình cần làm là gì. Nấu một khối sắt, chính là mời một vài thợ rèn, dựa theo phân phó tạo ra đồ vật này nọ, xưởng làm giấy do Tô Yến Bình phụ trách đốc xúc công nhân làm các thí nghiệm tạo ra giấy, trình tự làm việc, rất nhiều ý nghĩ còn là dựa theo Ninh Nghị đề xuất, mọi người làm từng bước thực hành.

Về phương diện lò hầm, kỳ thật đã ở đây vài ngày, đã nấu ra vài loại gạch chịu lửa không dễ vỡ, bởi vì tài liệu là lúc trước Ninh Nghị có đọc lướt qua, bởi vậy trong vòng mấy tháng thì có hiệu quả. Chủ yếu là muốn dùng làm lò than đảm nhiệm.

Lúc này nếu muốn có thể tạo ra lò than tổ ong di động, nhưng thật ra là rất khó dùng lá sắt để tiến hành bao vây, tạo ra lá sắt phí tổn rất cao, nếu dùng trúc chế hoặc bằng gỗ ở ngoài, bên ngoài lấy thanh sắt lách vài vòng, phải suy xét hiệu quả cách nhiệt, bởi vậy việc này vài thứ có thể đơn giản đầu tư bán ra, đại khái liền mất thời gian hơn hai tháng, mà thanh sắt vẫn là chiếm phí tổn lớn nhất ở trong đó.

Ngoài mấy thứ này, bộ máy xiếc ảo thuật trong mắt người ngoài kỳ thật chính là ý tưởng cổ quái ma thuật. Dựa theo dự đoán của Ninh Nghị, nên tập trung ý tưởng của mọi người, làm ra một hệ thống kế hoạch thông minh, nhưng lúc này rất khó tập trung một đám người thông minh để làm chuyện này. Lúc trước tại Giang Ninh kinh doanh bên trong Trúc Ký, Ninh Nghị cũng đã bắt đầu chú ý đến những người làm xiếc ảo thuật, lúc này liền tập trung một ít miễn cưỡng có thể sử dụng người làm xiếc, đưa ra ý tưởng sáng tạo hỗ trợ bọn họ về phương diện ma thuật, xiếc ảo thuật.

Có thể nói toàn bộ mọi việc trong đại viện, hoàn toàn không đi đúng quỹ đạo, bởi vì trước mắt mà nói công nhân đều không có tính chủ động, năng động. Ninh Nghị cũng chỉ có thể vào lúc này trước đem đến một cơ chế thưởng phạt, tỷ như một khối than tổ ong này, làm tốt theo trình tự cơ bản, liền chuyển một nhóm người đi ra ngoài kiến tạo xưởng, đem thợ có năng lực đổi mới đợi quen tay lại lưu lại.

Tạo ra giấy cũng có khả năng xuất hiện hiệu quả, Ninh Nghị lại chuyển một nhóm người ra, giữ lại có thợ thủ công có đổi mới, còn lại cũng đều làm từng bước như thế. Hệ thống như vậy, phần thưởng, dẫn đường tất nhiên không phải một ngày hay hai ngày làm được như vậy, nhưng cũng may cho Ninh Nghị, toàn bộ hệ thống cũng không phải là chuyện quá phiền phức.

Trái lại ở trong đại viện, trước mắt có đủ loại tính năng chủ động có lẽ là hỏa dược, bởi vì lúc này ở làm việc bên trong là "Nhập Vân Long" Công Tôn Thắng của Lương Sơn. Lúc Lương Sơn bị diệt ý đã bị bắt, lựa chọn đầu hàng. Ninh Nghị sau khi tiến hành điều tra y phát hiện vị thủ lĩnh Lương Sơn có thể hô mưa gọi gió này trên thực tế am hiểu nhất chính là đan thuật, tuy rằng võ nghệ của y khá cao, nhưng ngược lại cũng ham mê nghiên cứu các loại cổ quái.

Sau khi hỏi rất nhiều ý tưởng của đám người Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh, Tần Minh và rất nhiều người khác, Ninh Nghị đại khái cùng vị Công Tôn tiên sinh này hàn huyên vài ngày về hoá học vật lý, lại đem hắc hỏa dược và đồ vật này nọ cho y nhìn xem, ủng hộ y nghiên cứu đan thuật, lôi kéo trang thiết bị của y. Mặc dù lúc này nhận thức của mọi người về hệ thống rất không giống nhau, nhưng ít ra Ninh Nghị không thiếu ý tưởng, đối phương đều có năng lực tiến hành nghiên cứu. Giống như loại a - xít sun - phu - ric a - xít ni - tric lúc trước loay hoay thật lâu, nhưng những thứ này đối với người luyện đan mà nói lại có đầy đủ năng lực chế bị ra, xem như trong suốt quá trình nghiên cứu về hóa học cuối cùng đã nổi lên khởi đầu tốt.

- Tuy nhiên … Nhị tỷ phu không nên giao phương thức chế hỏa dược kia cho y đấy, cho tới gần đây Công Tôn tiên sinh cả ngày ở trong sân phát nổ, sớm hay muộn có một ngày tự giết chết mình … Nhị tỷ phu có biết những đạo sĩ kia chỉ có dùng mỗi một chiêu để ném hỏa dược ra, ngày hôm qua Công Tôn tiên sinh ném ra một mồi lửa làm tay áo mình bị đốt rụi, chúng ta ở bên cạnh chạy nhanh lấy đồ vật này nọ chụp vào, may mắn y không sao …

Ăn màn thầu, Tô Văn Phương nói lên chuyện này, mọi người cũng bàn luận, Ninh Nghị vừa cười vừa uống sữa đậu nành.

- Khụ, không có việc gì, xem trọng y là được, làm thí nghiệm và vân vân mặc kệ y … ngược lại hôm nay ta đi xem gạch chịu lửa kia, chỉ cần trình tự làm việc không thành vấn đề, sẽ chuẩn bị đem ra bán lấy tiền … Yến Bình nhanh chuẩn bị tốt, làm như nào ta hôm nay sẽ nói cho ngươi biết, chúng ta nhiều nhất cũng phải trước một hai năm để tạo ra, loại này hàm lượng kỹ thuật không cao, một khi làm thành công, thời gian rất ngắn người khác sẽ bắt chước làm, đến lúc đó thì ổn định giá ra ngoài, việc này chỉ cho ngươi thử tay nghề, nhưng không được xem thường.

Mọi người cười cười nói nói, Đàn Nhi thì yên lặng nhìn đồ ăn, cười nhìn Ninh Nghị cùng các huynh đệ nói chuyện phiếm. Trên phương diện làm ăn ở hãng buôn vải, phong cách của nàng là khá mạnh mẽ, đối với làm sao bồi dưỡng người ở bên cạnh mình thì lại không am hiểu. Chỉ có ở trước mặt phu quân của mình, một vài người trẻ tuổi ở Tô gia ban ngày vô vị hết ăn lại nằm mới thể hiện ra sức sống như vậy.

Nói một hồi, Tô Yến Bình nói:

- Nghe nói Văn Dục mấy ngày gần đây muốn trở về rồi, còn có Vương Sơn Nguyệt kia … Lúc trước y và Tô Văn Dục lên phía bắc, Tô Văn Dục thì được làm việc ở Sơn Đông, hiện giờ mình rốt cục cũng có thể đi theo Ninh Nghị quản lý sự tình, bởi vậy mới nghĩ đến vị huynh đệ kia.

Ninh Nghị cười nói:

- Có lẽ vì có tuyết lớn nên trì hoãn, nhưng hai ngày cũng nên tới rồi. Sau lễ mừng năm mới, Chúc gia trang Chúc Bưu cũng sẽ đến, đến lúc đó là y huấn luyện các ngươi võ nghệ rồi, người ta rất lợi hại đấy, đừng phớt lờ.

Tô Văn Định buông tay cười:

- Chúng ta hiện tại cũng rất lợi hại rồi! Mọi người cười phụ họa.

Ninh Nghị cười lắc đầu:

- Một lũ khốn khiếp, các ngươi chờ bị đánh đi.

Sau khi trở lại Biện Lương, Ninh Nghị và Vương Gia cũng có liên hệ không ít, Vương gia trước kia chế mực nổi tiếng, nhưng sau khi vào kinh thành, bởi vì Vương Kỳ Tung nam đinh của Vương gia chết, tay nghề chế mực đã trôi mất không ít, đa phần là bán một vài sách cổ và làm việc vặt.

Ninh Nghị và đối phương liên hệ rồi, Tô Đàn Nhi cũng qua đó thăm hỏi vài lần, hy vọng các nàng có thể kinh doanh một chút in ấn, xuất bản các loại sách kinh doanh, Ninh Nghị có thể nghĩ giúp một vài kế hoạch, trợ giúp quản lý, hai bên kết hợp.

Dù sao lúc này cũng là thế đạo văn nhân, không phải là thế đạo thương nhân, Vương gia xuất bản sách, cùng với việc Ninh gia xuất bản sách là hai khái niệm không giống nhau. Về sau cho dù sẽ xuất hiện một số chuyện lộn xộn, có danh dự của Vương gia ở phía trước, lại có viên quan nào dám quản, chỉ có điều việc này, còn phải đợi Vương Sơn Nguyệt trở về, mới có thể chính thức xác định.

Người một nhà ăn sáng vô cùng náo nhiệt, đều tự trở về phòng mình, Đàn Nhi đi thay quần áo, phủ thêm áo lông cáo, nàng ôm đứa nhỏ, ngồi ở trong lòng của Ninh Nghị nói chuyện một lát nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn ở giữa áo lông cáo thỉnh thoảng thuần mỹ tươi cười. Không lâu sau, bên ngoài đã chuẩn bị tốt xe ngựa, khi Hạnh nhi đi tới thì Tô Yến Bình cũng đã đến tìm Ninh Nghị. Ôm đứa nhỏ ở bên cạnh vẫy vẫy tay tiễn nàng đi ra ngoài, Tô Đàn Nhi cũng cười quay đầu lại phất tay, chỉ có điều khi bước ra bên kia cửa viện, ánh mặt trời chiếu xuống lên nửa khuôn mặt trắng nõn, nàng đã từ thiếu nữ quay trở lại vẻ điềm tĩnh vốn thuộc về Tô Đàn Nhi … Ngoại ô Biện Lương.

Thời gian nửa buổi sáng, Tả Hậu Văn đều ở trong xe ngựa nhìn bóng dáng thiếu nữ ra ra vào vào ở viện tử đối diện, bên kia là xưởng vải, thời gian gần đây, đều liên tục có đồ vật được chuyển đến, chuyển đi. Mặc dù hôm nay tuyết đang rơi, nhưng một đám máy dệt vẫn được vận chuyển tới, các công nhân đi vào cửa. Một nữ tử mặc áo lông cáo nhìn giống như chủ nhà, nhìn tới nhìn lui, chỉ huy. Nàng búi tóc kiểu phụ nhân, nhưng khuôn mặt trắng trong thuần khiết, xinh đẹp, dáng vẻ điềm đạm, có vẻ rất là trẻ tuổi, nhưng khí chất lại không thể khinh thường, mang theo chút mỉm cười, không nói nhiều nhưng có khí thế của mình, nói ngắn gọn mấy câu là có thể làm cho người ta nghe lệnh làm việc.

Trẻ trung dịu dàng và khí chất thành thục hòa hợp, trong tuyết lớn giống như một đóa Thủy tiên ngạo nghễ nở bung.

Y đã hơn bốn mươi tuổi rồi, hãng buôn vải này chỉ là làm ăn nhỏ trên danh nghĩa, y cũng chỉ là tùy ý sang đây nhìn nhìn, không nghĩ sẽ thấy một cô gái kỳ lạ, không kìm nổi liền ngừng xe ngựa lại. Hắn cũng đã từng gặp không ít nư tử làm thương nhân, có lẽ là chồng qua đời sau đó một mình chống đỡ, nhưng cô gái trước mắt có chút bất đồng. Bên trong tuyết lớn, nàng có vẻ còn quá trẻ thuần khiết, lại quá mức thong dong rồi, vẻ thong dong này không giống một cô gái phải gánh vác gia đình.

- Kia là ai?

Buông Kinh Thi trong tay, y quay sang hỏi quản sự phân xưởng.

- Mới tới đấy, hãng buôn vải này hình như là Tô thị, nhưng nghe nói chủ nhà họ Ninh, nàng kia tự xưng Ninh phu nhân.

- Tô thị? Ninh gia? Kỳ quái như thế? Chồng nàng đã chết rồi sao? Sao lại để một cô gái xuất đầu lộ diện chứ?

- Hình như không phải, đã tới vài lần, là một thư sinh …

- Vậy à.

Tả Hậu Văn nhíu nhíu mày, đại khái hiểu, thư sinh xứng với con gái thương nhân, việc này không quá hiếm thấy, nhưng thư sinh nguyện ý làm loại chuyện như vậy, hẳn là khí cốt hữu hạn.

- Lần sau hỏi tên của người ta một chút … Lưu quản sự, trở về đi, về xem kỹ … Ninh gia này có đưa thiếp tới hay không.

Cùng lúc đó, ở giữa đại viện ngoài thành, Ninh Nghị đang cùng Tô Yến Bình ngồi xổm trên mặt đất xem chế ra gạch phôi chịu lửa, không lâu sau đó, có người gửi thiếp đến, nói là trong Tướng phủ có việc - là Vương Sơn Nguyệt và Tô Văn Dục đã trở lại.