Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 502: Đột nhiên quay đầu, biến thành một đồng đội heo (2)




Người vừa lao tới đương nhiên là Lục Hồng Đề.

Lúc này tay trái của Ninh Nghị vẫn còn đang ôm lấy nàng, bàn tay thực tế là đang ôm lấy ngực nàng, nhưng Lục Hồng Đề thì đang tay phải cầm kiếm, tay trái đỡ lấy hắn, không cho hắn ngã xuống, lúc này cũng đang đặt trên lưng bàn tay của hắn.

Nhưng giờ khắc này, cả hai người đều không để ý tới việc này. Lục Hồng Đề hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Ninh Nghị cảm thấy trong miệng hơi ngọt, ói ra một ngụm máu, cũng quan tâm lại tình trạng của Lục Hồng Đề:

- Ngươi …

Hắn cũng thấy được cảnh tượng song chưởng của hòa thượng kia đánh trúng Lục Hồng Đề vừa rồi.

Trước mắt mọi người, tất cả mọi người trầm mặc một lát, sau đó bỗng nhiên có người nói:

- Nàng ta bị thương rồi …

Lại có người nói:

- Nữ ma đầu đó bị thương rồi …

Ánh đuốc xung quanh lay động. Trong ánh sáng chiếu tới, khóe miệng Lục Hồng Đề có máu tươi tuôn ra. Lúc đó tình hình khẩn cấp, nàng thực sự là trúng hai chưởng của Thôn Vân Hòa Thượng, lúc này đã thực sự bị thương.

Nhìn ánh mắt của mọi người trước mặt dần dần trở lên ác liệt, trong lòng Ninh Nghị trầm xuống. Lần này mọi việc cứ thế dồn dần, hắn đã từng nghĩ chỉ cần uy hiếp rằng đã diệt Lương Sơn, những người này bình tĩnh nghĩ lại thì mình sẽ không có nguy hiểm, ngay cả Lục Hồng Đề cũng thuận thế giải vây. Nhưng lúc này xem ra, vừa rồi Lục Hồng Đề không thể không ra tay cứu mình. Nàng võ nghệ cao cường, lẻ loi một mình thì có thể chạy thoát được, nhưng vì mình ở bên cạnh nên rốt cục lại biến thành trói buộc …

Chạy tới từ ngàn dặm để cứu viện, khi đến nơi lại phát hiện ngược lại mình biến thành đồng đội heo của đối phương. Chuyện như vậy đúng là không có gì lãng mạn đáng nói. Nhưng lúc này trên đường phố huyện An Bình, bị nữ tử chắn ở trước người mình, nhìn ánh mắt của mọi người, Ninh Nghị liền biết mình đã trở thành một vai hề.

Từ khi mới bắt đầu, nếu hết thảy đều có thể thuận lợi, mình và hơn hai mươi người có thể lui vào khách sạn, chống đỡ qua đợt công kích đầu tiên, mầm móng lưu lại sẽ nảy mầm. Diêu Vũ Liễu cũng thế mà mọi người của huyện An Bình cũng thế, đều không đến mức lấy tính mạng thân gia của mình làm tiền đặt cược. Mà đối với Trần Kim Hà, nếu có thể không trở mặt với quan phủ, y hẳn là cũng sẽ lựa chọn con đường tốt một chút. Đợi cho qua đêm nay, hơn hai trăm người sẽ đến, tụ tập ở An Bình, trên cơ bàn còn có thực lực ngang nhau với những hảo hán này.

Mà bởi vì mình xuất hiện khiến Lục Hồng Đề bị thương lại là một đòn ấn xuống bên kia cái cân, giống như cho đám người Lương Sơn, người nhà Lâm Kỳ một liều thuốc trợ tim. Mặc dù trong đó còn chưa quyết định, có một số người dù sao cũng thân cận với Lương Sơn và có oán thù với quan phủ, cũng sẽ suy xét liệu có nên lao tới giết chết bọn họ, nổi danh giang hồ hay không. Từ đó về sau, cho dù quan phủ, quân đội truy đuổi thì cùng lắm là trốn một thời gian, chờ sau khi sự tình phai nhạt thì đi ra lại là một hảo hán.

Chỉ có điều chỉ trong nửa khắc đó đã khiến người ta hít thở khó khăn. Đám người Chúc Bưu lại tụ tập đội hình lần nữa. Trong đám người có tiếng thì thào khe khẽ truyền đến, mang theo ác ý khiến lòng người run sợ. Ninh Nghị dựa vào sau lưng Lục Hồng Đề, trên tay nắm chặt lại theo bản năng, đến lúc sau ý thức được rằng không ổn thì cũng đành phải giữ nguyên như vậy.

- Ngựa ở bên kia tường, chúng ta phải chạy trốn đi …
Tay phải thu hỏa súng lại, ra hiệu hai cái về phía đám người Tề Tân Hàn. Kỳ thật lúc trước cũng không mấy khi phối hợp, bọn họ có thể hiểu ra hiệu này hay không thì Ninh Nghị cũng không chắc lắm. Nhưng sau khi ra hiệu xong, Lục Hồng Đề chần chừ một lát rồi gật đầu. Ninh Nghị đột nhiên nhảy lên, tóm lấy tường nhà, lăn mình qua, vào tòa nhà trống bên cạnh khách sạn. Lục Hồng Đề cũng lật nghiêng mình lao qua. Đồng thời lúc này, tiếng la hét cũng nổ tung ở bên ngoài, lao tới như nước lũ!

Thấy toàn bộ thế cục đã nghiêng, phản ứng trong nháy mắt của Ninh Nghị không thể không nhanh. Mà cũng động tác quả quyết chỉ trong khoảnh khắc này, cũng trực tiếp đánh vỡ gông xiềng lý trí của mọi người. Những tiếng hô giết đột nhiên vang lên. Thôn Vân Hòa Thượng muốn chạy tới, thương thép trong tay Chúc Bưu rít gió đâm tới, bị song chưởng của Thôn Vân Hòa Thượng đập văng ra. Thương thép lại thuận thế đánh tới Lục Văn Hổ.

Trên đường phố, đám người Sử Tiến, Lâm Xung mãnh liệt lao tới. Mà đệ tử, người nhà của Lâm Kỳ và một ít nhân sĩ lục lâm cũng thét lên, lao tới, chỉ bị người đồi Độc Long ngăn trở một lát.

Lao tới nhanh nhất vẫn là Thôn Vân Hòa Thượng kia. Chỉ giây lát đã tới bên tường, đạp đạp hai bước như thể leo thang trời, ống tay áo múa may. Lục Hồng Đề ở trên tường, phất tay đâm một kiếm nhắm thẳng vào mi tâm của Thôn Vân Hòa Thượng.

Bóng nàng nhảy lên, một kiếm đâm ra, linh hoạt, sắc bén không một tiếng động, rồi lại đơn giản, dứt khoát tới cực điểm. Thôn Vân Hòa Thượng còn chưa kịp phòng bị, sát khí đã mãnh liệt đến trước mắt. Cũng may dưới chân y còn có thể động, hai chân đá vào tường, cả người ngã bay ra phía sau.

Trên đường đang có người của lục lâm lao tới. Trong đó hai người bị ống tay áo của Thôn Vân Hòa Thượng nện vào mặt. Thôn Vân Hòa Thượng cũng rơi thẳng xuống vũng bùn, chật vật không chịu nổi. Ngoại hiệu của y là Vạn Lý Độc Hành, có nhiều kẻ thù, lại lòng lang dạ sói, lần này bị đánh ngã như vậy, làm sao chịu để cho người khác dẫm lên lưng mình chứ. Hai gã nhân sĩ lục lâm cũng là bị tai bay vạ giói, bay ngược ra ngoài, nước mắt và máu tươi trộn lẫn trên mặt, đã bị đánh thành trọng thương.

Bên này Diêu Vũ Liễu lại nện một quyền về hướng Hàn Lệ, thuận tay tóm lấy một gã người của Lương Sơn đang lao lên, một chưởng dập cho gã ngã lăn xuống đất:

- Không cần động thủ! Tất cả đều dừng tay lại!

Mà Trần Kim Hà vốn đã hơi chút nghiêng về phía Ninh Nghị, lúc này cũng nhíu mày thật chặt, ánh mắt hung ác nhìn cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên là rất không thích khi mình mất đi quyền uy như vậy. Nhưng rõ ràng là y đã một lần nữa cân nhắc lại toàn bộ tình thế, trong lòng lắc lư không chừng.

Tiếng ngựa hí vang lên trong sân khách sạn. Đám người thứ hai leo lên tường, chỉ có điều vừa mới ló đầu lên thì một cây hồng anh trường thương (trường thương có chùm tua màu đỏ) đâm tới, đâm thủng trán người đầu tiên. Sau đó là người thứ hai, người thứ ba ngã lăn xuống. Bên này đứng cách tường không đến hai trượng, với thân thủ của Lục Hồng Đề, cầm trường thương phòng thủ ở đây, ai có thể qua nổi để vào chứ?! Thôn Vân Hòa Thượng giãy dụa đứng lên từ vũng bùn, thét lớn:

- Bảo vệ phía sau!
Khi y lại đứng lên đầu tường lần nữa thì thấy mấy chục con ngựa ở trong sân đều bị thả ra khỏi chuồng, đang chạy ra cửa chính phía sau, đã chạy đến xa xa rồi. Lục Hồng Đề mạnh mẽ quay người, hồng anh trường thương được nàng ném mạnh ra khỏi tay, rít gió lao tới. Thôn Vân Hòa Thượng đang ở giữa không trung, vung ống tay áo cà sa một cách điên cuồng, đánh vỡ trường thương thành từng khúc. Y lại rơi xuống vũng bùn một lần nữa, quát lên:

- Bọn chúng muốn chạy …

Lâm Xung, Sử Tiến, người của lục lâm đều lao tới bằng những con đường khác nhau, mãnh liệt bọc đánh tới. Kỳ thật con ngõ phía sau khách sạn chưa chắc đã không có ai, nhưng trong tình huống có tuấn mã mở đường, chỉ sợ không ai chắn nổi loại cao thủ như Lục Hồng Đề thế này. Mà ở bên này, đám người Chúc Bưu ra sức ngăn chặn đám người đuổi theo, kêu lớn:

- Không được chạy!

Diêu Vũ Liễu cũng ý đồ ngăn cản hai bên, gào thét:

- Đừng đánh nữa!

Khi Hàn Lệ mãnh liệt hô đệ tử Hỏa Quyền Bang chạy tới giết ma đầu, Diêu Vũ Liễu gầm lên với Hàn Lệ:

- Ngươi điên rồi!

Hai người giao thủ một quyền, Hàn Lệ lui lại hai bước, vẻ mặt cười quỷ dị, hai quyền nắm chặt:

- Ta không điên. Diêu Vũ Liễu, ngươi nhà to nghiệp lớn phải không? Hàn Lệ ta không có nhiều người nhà như vậy … Nàng vẫn cấu kết với ngươi, ngươi cho là ta không biết sao? Đây là một cơ hội tốt, ta không sao cả. Diêu Vũ Liễu, ngươi cả nhà tìm chết đi, ta vừa lúc tính sổ với ngươi …

Hàn Liệt nói tới đoạn sau thì nghiến răng nghiến lợi, giọng cũng không cao. Diêu Vũ Liễu đầu tiên là mặt hơi chút xấu hổ, sau đó là tức giận vô cùng:

- Ngươi con mẹ nó, bố … Được, hôm nay liền cùng ngươi tính đủ nợ cũ nợ mới …

Khi Hàn Lệ vung quyền công tới, Diêu Vũ Liễu cũng cứng rắn đánh lên. Hai gã chưởng môn nhân đánh nhau cùng một chỗ, người của hai bang phái thấy chưởng môn sống mái với nhau thì cũng ầm ầm lao tới. Trần Kim Hà ở bên kia giờ có phản ứng, dù sao cũng không thể nghĩ nổi hai người đó lại nội chiến vào lúc này, vội lao tới:

- Hai vị dừng tay …

Trần Kim Hà có ngoại hiệu là Thiết Quyền, vốn là công phu dùng tay cũng rất lợi hại, nhưng vẫn còn không xuất ra Cửu Hoàn Đao ở sau lưng. Diêu Vũ Liễu luyện Thiết Tuyến Quyền, Hàn Lệ là Hỏa Quyền Bang chủ, đương nhiên cũng luyện công phu tay rất nhiều. Trong lúc nhất thời, ba người đánh lộn một chỗ. Trên đường phố, đệ tử hai môn phái triển khai chém giết, trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Ninh Nghị và Lục Hồng Đề cưỡi một con ngựa, lao ra con ngõ phía sau. Thỉnh thoảng có người ngăn cản thì hoặc là bị tuấn mã chặn lại, hoặc là bị Lục Hồng Đề lấy thứ gì đó đập ngã hoặc giết chết luôn. Sau khi qua một ngõ tối, Lục Hồng Đề ôm Ninh Nghị lao xuống lưng ngựa, quay cuồng chạy tới một ngõ nhỏ, sau đó hai người chạy theo con đường tối tăm này.