Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 491: Ác mộng cuối cùng cũng hết, lạnh lẽo thở dài! (2)




- Có thể thấy ngươi đang cảm giác rất kỳ quái … Đúng rồi, quên nói cho ngươi tình thế. Lúc trước, khi các ngươi đánh tới, chúng ta bọc đánh một chút, giết một ít người, còn lại khoảng hai mươi người hiện tại bị chúng ta bao vây ở khe núi phía tây. Bọn họ có lẽ có người muốn leo núi đi, nhưng … A, bị đánh ngã nhỉ. Chúng ta đợi rồi tổng tiến công, người sẽ phải chết sạch, nhưng còn có một chút thời gian, có thể tâm sự với các ngươi một chút …

Ninh Nghị thu quyển sổ nhỏ lại, tới gần một chiếc bàn gỗ ở giữa sân, nhìn sang bên này:

- Dù sao sự tình cũng phải kết thúc, vậy làm tổng kết nhé.

Nghe giọng điệu bình thản đó, trong lòng Tống Giang hiện ra một số dự cảm, tâm đã trầm hẳn xuống. Hiện tại thực ra y đã nghĩ đến mà không còn nghi hoặc nữa.

- Ta, ta … Cho dù là tội mưu phản thì ta cũng phải được đưa đến kinh thành chịu thẩm, ngươi …

Ninh Nghị nhìn y, ánh mắt bình thản, không trả lời. Một lát sau, hắn nhìn về phía sườn tây của doanh trại, bắt đầu nói:

- Kỳ thật toàn bộ sự tình bắt đầu là như vậy …

Ngọn gió đêm đầu thu thổi tới, lạnh lẽo ác nghiệt hơn xa so với ngày đông giá rét, thổi qua doanh trại. Ở khe núi phía tây doanh trại, hơn hai ngàn người bị chặn lối ra, nhìn ngoài khe núi đang dựng lên một đài gỗ đơn giản, càng tăng thêm sự nghi hoặc và tuyệt vọng. Không lâu sau, ân oán giằng co mấy tháng, ngọn nguồn của ân oán chiếm cứ Lương Sơn mấy năm vốn có thế lực rất lớn, đều đi tới kết thúc trong đêm nay …

Ánh sáng chiếu rọi trong đêm tối. Một đài gỗ đơn giản đang được dựng lên ở khe núi phía tây. Những cây đuốc đang được thắp lên theo từng đội ngũ ở cạnh đó. Sĩ tốt chạy về phía doanh trại. Ở bên một quảng trường nhỏ giữa doanh trại, Tống Giang tay chân bị trói đang nằm nghiêng trên mặt đất, cùng một đám kẻ tù tội nhìn thư sinh ở bên bàn gỗ cách đó không xa. Thư sinh này hai tay bắt chéo nhau, đang nói những lời cuối cùng trước khi đài gỗ được hoàn toàn dựng xong.

- Kỳ thật toàn bộ sự tình bắt đầu là như vậy.

Hắn nói:

- Các ngươi sẽ cảm thấy nghi hoặc, sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao hành động của mình lại bị đoán được. Không phải bởi vì các ngươi suy nghĩ quá ít mà là bởi vì các ngươi nghĩ quá nhiều mà thôi.

- Sau khi Lương Sơn bị phá, các ngươi tráng sĩ tự chặt cổ tay, khoảng bốn ngàn người bỏ chạy, khiến những bố trí lúc trước của ta trở về không, là một nước cờ rất đúng. Sau đó các ngươi lại đi rất nhiều bước, đốt thôn, trốn ở trong núi, kéo theo một, hai vạn người đi lòng vòng khắp nơi. Khi ý thức được rằng đốt thôn không hiệu quả, các ngươi lấy huyện Phong Bình, lại uy hiếp Nhiêu Bình, sau đó lại giết một đòn hồi mã thương, hơn nữa lợi dụng thế cục Vận Châu, thả ra lời đồn, khiến tất cả mọi người đều đi theo các ngươi … À, Chu Vũ, thoạt nhìn chỉ có ngươi cảm thấy hứng thú đối với câu chuyện mà ta nói …

- Các ngươi làm cực kỳ tốt, mỗi một bước đi đều làm người ta tán thưởng.

Đứng bên bàn gỗ, Ninh Nghị dõi mắt nhìn từng người, giọng điệu bình tĩnh dần trở nên nhanh hơn, lúc này mới chỉ chỉ về phía Chu Vũ bên kia, đưa ra lời khẳng định:

- Có thể lợi dụng địa thế nơi này, làm được nhiều sự tình như vậy, chỉ riệng việc hơn ba ngàn người chạy tới chạy lui gần một tháng trong núi mà vẫn không bị bắt cũng đã cực kỳ không đơn giản. Hơn nữa các ngươi bắt đầu nghiêm túc quân kỷ, hạn chế tối đa tác dụng của gian tế, vẫn ép đến cuối cùng mới bùng nổ. Thẳng thắn mà nói với các ngươi, ở vận dụng chiến thuật, bất kể tại bước nào, ta đều không bắt được các ngươi … À …

Trong lồng giam, Chu Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc sâu sắc nhìn Ninh Nghị. Bên cạnh có tiểu binh đi tới báo cáo tình hình, Ninh Nghị nghe xong thì gật gật đầu, sau đó cầm lấy chén nước trên bàn.

- Y nói ở khe núi bên kia hơi nóng nảy một chút, mặc kệ bọn họ. Trở lại nhé, Chu Vũ, ngươi cảm thấy hứng thú … Mà Tống Công Minh ca ca, có lẽ cũng muốn biết nhỉ. Ta không bắt các ngươi, tuy rằng bình tĩnh mà xem xét thì ta hy vọng bọn họ có thể sớm một bước vây kín được các ngươi, không cho các ngươi làm ra nhiều sự tình lung tung lộn xộn như vậy. Nhưng không thể không thừa nhận rằng khi tình thế còn chưa tới bước đó thì ta … Từ đầu tới cuối chỉ xác định một việc. Từ khi các ngươi rời khỏi Lương Sơn, ta đã xác định.

- Các ngươi muốn giết ta!

Thanh âm này quanh quẩn trong quảng trường nhỏ. Ninh Nghị gật gật đầu:

- Các ngươi nhất định phải giết ta! Ngay từ khi các ngươi rời khỏi Lương Sơn là ta cũng đã xác định. Nhưng cũng giống như các ngươi, xác định hơi muộn. Toàn bộ sự tình chính là đơn giản như vậy.

Lời nói bay theo gió, Ninh Nghị cúi đầu uống nước, khiến không khí trầm mặc được duy trì một lát. Một lúc sau, hắn mới buông chén, lắc đầu nói tiếp:

- Con người đi về phía trước, có rất nhiều con đường … Rất nhiều khi, tất cả mọi người cho là như vậy. Khi các ngươi xuống Lương Sơn, không phải không nghĩ tới việc giết ta. Nhưng trước mặt các ngươi có vẻ như có rất nhiều chuyện để làm. Các ngươi có thể đi quy thuận Điền Hổ. Tuy rằng đường hơi xa, hơn nữa còn ra khỏi Vận Châu, mà các ngươi cũng không thông thạo địa thế cho lắm, nhưng không phải là không thể được. Các ngươi có thể vẫn bỏ chạy, kéo cho đến lúc Võ Thụy Doanh cuối cùng không còn tâm tình đuổi bắt các ngươi nữa. Bởi vì tiêu diệt năm vạn người Lương Sơn là bọn họ đã có công lao rồi.

- Các ngươi có thể vẫn đốt, giết, cướp các thôn trang, làm cho các quan lại ở Vận Châu hoặc các địa phương khác nguyện ý chiêu an các ngươi, miễn đi phiền toái. Các ngươi cũng có thể giết ta, nhưng hình như cũng khá phiền toái. Thoạt nhìn đó chỉ là một trong số những lựa chọn … Nhưng ta cũng chỉ xác định điều cuối cùng này. Mặc kệ đằng trước có trăm ngàn con đường, nhưng các ngươi cuối cùng chỉ có thể đi đến đây …

- Các ngươi giết chóc ở Giang Ninh, sau khi bị khắc chế liền thất bại trở về. Ở Vận Hà, ta đã khiến các ngươi kinh ngạc. Sau mấy năm kinh doanh, các ngươi như mặt trời ban trưa nhưng ở đồi Độc Long ta đã đánh tan các ngươi. Dù có địa lợi Lương Sơn nhưng ta khiến các ngươi nội chiến. Chính là ta đã đi tới khắp nơi, uy hiếp quan viên xung quanh, tuyệt đối không cho các ngươi đầu hàng! Chính là ta đã đốc thúc Võ Thụy Doanh, quyết không cho bọn họ thu binh! Các ngươi có đường đi, ta liền chặn kín các ngươi. Các ngươi đốt thôn, ta lại dùng những người còn sót lại đến bổ sung người cho đồi Độc Long. Khi các ngươi đi một bước lại ngã một phát, các ngươi nhất định sẽ càng nhìn thấy ta rõ ràng hơn. Đáng tiếc đến lúc này, đã chậm …

- Các ngươi nghĩ rằng chính mình đã hoàn toàn tỉnh ngộ? Nghĩ rằng chính mình … Bỗng nhiên tìm được trọng điểm giữa những manh mối phức tạp lằng nhằng? Nghĩ rằng chính mình rốt cục hạ quyết định, đập nồi dìm thuyền? Nghĩ rằng sau khi hạ quyết định liền phí tâm kiệt lực vận dụng chiến thuật, đùa giỡn quan binh một hồi, sau đó quyết đoán giết một đòn hồi mã thương ư? Mấy ngày qua các ngươi nghĩ nhiều thứ quá, ngay cả bản thân mình cũng bị bịt mắt, nhầm lẫn thứ tự …

- Các ngươi cũng mới chỉ rốt cục quyết định trong mấy ngày mùng năm, mùng sáu mà thôi. Mà từ ngày hai mươi ba, hai mươi bốn tháng sáu, chúng ta cũng đã nói với Võ Thụy Doanh, nếu vẫn không bắt được các ngươi thì ta cần phải phòng ngừa. Cũng chỉ còn một bước cuối cùng này mà thôi. Ta không có nhiều kinh nghiệm lắm về mặt chiến thuật, chỉ có thể nhìn được đến một bước này. Ta nói với bọn họ, sau đó … Được mọi người đồng tình!

Tiếng nói dừng lại một chút:

- Sau khi các ngươi quấy nước đục lên, ta đã đuổi không kịp tất cả các động tác của các ngươi. Ta không phải kẻ liệu sự như thần, cũng không thu được từ gian tế bất cứ tin tức gì về hành động của các ngươi. Các ngươi đã có chuẩn bị, tin tức ắt có sai lầm, tình báo khó tránh khỏi sai lầm. Sau khi Lương Sơn bị đánh tan, trách nhiệm của tất cả gian tế cũng đã hoàn thành. Ta cho toàn bộ bọn họ im lặng, cho dù bọn họ chủ động truyền tin tới thì ta đều lựa chọn hoài nghi … Yến Thanh thả một tờ giấy ở Phong Bình, cho đến tận hiện tại ta vẫn không hề mở ra. Nhưng động tác của các ngươi càng kịch liệt, càng nỏi rõ ràng cho ta biết các ngươi đang nghĩ gì, muốn làm gì … Phương hướng đại thế đã càng ngày càng hẹp. Trừ đó ra thì các ngươi có năng lực làm gì chứ? Bởi vì các loại khuôn sáo nên Võ Thụy Doanh khá chậm chạp, nhưng chuẩn bị một tháng để đánh một trận phục kích vẫn là không thành vấn đề …

Sĩ tốt lại đi tới, báo cáo tin tức. Ninh Nghị lại gật đầu lần nữa.

- Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không đánh tới đây. Nhưng nếu là như vậy, nhiều lắm là nửa tháng, một tháng, ta cam đoan áp lực từ bên ngoài sẽ khiến toàn bộ đội ngũ của các ngươi không thể duy trì nổi nữa. Đến lúc đó núi rừng Vận Châu sẽ không còn là nơi các ngươi muốn chạy thì chạy, muốn trốn thì trốn. Lúc đó quyết chiến đặt ở đâu đã không có gì khác nhau nữa …

Ninh Nghị cười cười, giọng nói trầm trầm:

- Tốt rồi, nên nói … Thì đã cơ bản nói xong rồi. Chư vị, chúng ta đi nhỉ. Hai ngàn người bên trong có lẽ đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nổi nữa. Đến đây, Tống Giang, chúng ta cùng nhau đi …

Quân tốt xông tới, có người mở dây thừng trói chân Tống Giang, dìu y đứng lên.

Tống Giang giãy dụa nói:

- Ngươi muốn làm gì …

Nhưng quân tốt vẫn cứ tóm hết một đám hảo hán bị bắt lần này đi tới. Chu Vũ, Võ Tòng, Đới Tông, Tịch Quân Dục, Sài Tiến, Trương Thanh, v. v …