Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 460: Tâm chiến (1)




Giết chóc y như địa ngục, tình cảnh như vậy vẫn đang tiếp tục diễn ra ở khu vực tường đá. Ở xa xa nhìn lại, hơn mười cái thang gỗ đã áp lên trên tường. Đám đông trèo lên, rơi xuống. Lân cận tường đá Chúc gia trang cao thấp không bằng phẳng.

Lương Sơn đã chuẩn bị rất nhiều thang gỗ đơn sơ từ mấy ngày nay. Có chiếc áp lên tường lại bị người Chúc gia trang dùng côn gỗ đẩy ngã. Cũng có chỗ thấp, một đám lính ôm lấy nó thay đổi vị trí. Tên bắn xuống, để lại người bị thương và thi thể, máu tươi chảy loang khắp nơi … Âm mưu cũng thế, Dương mưu cũng thế, đấu trí rốt cục là đường đường chính chính hay là quỷ dị buồn cười thì đến giờ khắc này đều đã không có gì khác nhau.

Hết thảy đều phải hóa thành kết quả trực quan nhất. Tất cả những giao thủ ngầm hay giao thủ trực tiếp, tất cả những sự chuẩn bị, cũng đều vì giờ khắc này trên chiến trường. Khi thực lực rốt cục va chạm vào nhau không giữ lại chút nào, tất cả chuẩn bị mới có thể chân chính hóa thành sức mạnh.

Khi hơn mười ngàn người mãnh liệt tấn công tường thôn trang có ba ngàn người phòng ngự, trên thực tế bên phía Lương Sơn vẫn phát huy được sức mạnh đỉnh cao của mình. Chúc gia trang giống như một tảng đá ngầm tràn đầy nguy cơ giữa những cơn sóng cuồng bạo, bị sóng người điên cuồng lao lên cọ rửa. Cho dù bên phía phòng thủ bao giờ cũng có ưu thế lớn nhưng khí thế tấn công của Lương Sơn vẫn là cực kỳ kinh người.

Biển người xông tới, mưa tên bắn tới, những cái thang dài mang theo ác ý tràn đến … Mấy chi tinh nhuệ Lương Sơn được đầu mục dẫn dắt xông lên như thể không muốn sống. Ở một chỗ khác, một đám người đang ôm lấy một cây gỗ lớn lao tới đâm vào cửa trang. Bức tường cao gần hai trượng giống như một sợi dây nhỏ căng trong lòng mỗi người, không ngừng rung động, dường như có thể đứt bất cứ lúc nào.

Trong lòng mỗi người đều có nghi hoặc. Cho dù quân tâm dao động thì giờ khắc này cũng sẽ không có người dễ dàng phản chiến. Nếu chỉ có một người, mỗi người có lẽ có thể đều nghĩ "ta sẽ không lùi". Nhưng đối với mỗi cá nhân trong một quần thể, suy nghĩ lại là "Ta không lùi, liệu người khác có thể thay đổi thất thường hay không?" Nhưng bất kể như thế nào, vào thời khắc chiến đấu này, tất cả mọi người đều giữ tâm lý phải đánh bại đối phương.

Mà Lâm Xung và các đầu lĩnh cũng đều đạt thành nhận thức chung như vậy. Chỉ có phá Chúc gia trang, giết chết ác tặc bên đó, mới có thể giành được một đường sống cho Lương Sơn sau này. Bởi vậy ngay từ đầu, bọn họ liền tổ chức thủ hạ tâm phúc tấn công mãnh liệt đối với tường đá. Thậm chí còn có mấy đầu lĩnh võ nghệ cao cường đánh giết đi lên, sau đó lại bị ép phải lui xuống.

Đối với sự tấn công của Lương Sơn, Chúc gia trang đã có sự chuẩn bị ngay từ đầu nên chống cự rất ngoan cường. Nước sôi, cầu lửa, đá tảng, tên … Đã tạo thành thương vong rất lớn đối với quân tốt Lương Sơn. Mấy tên đầu lĩnh xông lên liền bị công kích từ khắp mọi nơi. Cho dù võ nghệ cao cường thì trong tình hình như vậy cũng không thể cứng rắn kháng cự đứng vững được. Hơn nữa do địa thế có hạn cho nên cũng chỉ một vài chỗ công kích kịch liệt nhất mà thôi. Loan Đình Ngọc, Chúc Bưu và những cao thủ chạy qua chạy lại rất nhanh, phía sau còn có hơn bốn mươi người cầm nỏ hỗ trợ. Có mấy tên trung, tiểu đầu mục bị chết hoặc bị thương dưới sự vây công như vậy.

Sau khi người bị thương được đưa ra sau trận, các tướng lĩnh được tập trung lại một chỗ. Đám người Bạch hoa xà Dương Xuân, Kim tiền báo tử Thang Long, Tiểu bá vương Chu Thông, Thông tí viên Hầu Kiện đã bị trọng thương ngay ở lúc đầu xung phong. Trúng Tiễn Hổ (hổ trúng tên), Đinh Đắc Tôn bị tên bắn trúng, thi thể được mang trở về. Nghĩ đến ngoại hiệu của y nhưng không ai có thể cười được. Chỉ có Cẩm báo tử Dương Lâm sau khi xông lên tường đá chém giết không lùi nhằm tranh thủ thời gian cho binh lính phía sau, bị Loan Đình Ngọc tìm tới, lại thêm mấy cây nỏ phía sau bắn trúng, bị Loan Đình Ngọc đập một côn nát trán, ngay cả thi thể cũng không thể mang trở về được.

Dưới tàng cây, thầy thuốc đang xem xét thương thế của các đầu lĩnh. Ngô Dụng ngồi đó, nhìn chằm chằm biến hóa trên tường đá. Bên cạnh là Lý Quỳ nửa người đầy máu, đang được thầy thuốc băng bó. Mặc dù vậy, Lý Quỳ vẫn thỉnh thoảng chửi mắng to mấy câu.

Vừa rồi tấn công, y là tâm phúc bên cạnh Tống Giang nhưng cũng xung phong rất hung hăng. Tường đá cao hai trượng, lại có thang gỗ, đối với người giỏi võ nghệ như y thì có gì khó khăn đâu chứ. Chỉ có điều sau khi xông lên, còn chưa kịp chém giết từ bốn phía, đã lọt vào tập kích của hơn mười cây nỏ, trên người y cũng chỉ trúng hai mũi tên. Thừa dịp y xung phong xông lên, binh lính đi theo cũng có một đám xông lên. Cuối cùng y nhảy từ trên tường xuống, còn đè chết một thủ hạ của mình, lúc này chỉ có thể uất nghẹn trở về trị thương.

Tới lúc này, Tịch Quân Dục cũng đến. Ngô Dụng hỏi cách nhìn của gã nhưng gã cũng không hề có ý tưởng gì đáng nói. Khi hết thảy đã bị buộc đến mức đao thương gặp nhau thì ngoại trừ ra sức cường công, đã không còn nhiều chỗ để thực thi âm mưu nữa. Nhưng … Đây kỳ thật chỉ là đối với tình trạng Lương Sơn bên này mà thôi.

Chân chính khiến các đầu lĩnh Lương Sơn cảm thấy tâm phiền ý loạn cũng không phải là tình hình chiến đấu hỗn loạn lúc này. Nếu tình hình chiến đấu có thể tiếp tục như vậy, Chúc gia trang bị san bằng là điều có thể thấy được. Nhưng khiến mọi người cảm thấy nguy hiểm và bực bội chính là trên chiến trường kịch liệt như vậy, từ trong Chúc gia trang không ngừng truyền ra những tiếng kêu gọi ầm ĩ. Lúc này trên chiến trường đang sôi trào tiếng người, bên này khoảng cách khá xa nên chỉ nghe thấy thanh âm loáng thoáng. Nhưng chỉ cần cẩn thận lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy được nội dung. Tiếng hô gọi đầu hàng gần như bắt đầu từ lúc chiến sự nổ ra cho đến giờ vẫn chưa lúc nào ngưng lại.

Hô rằng trong chiến sự lúc này, Lương Sơn liên tiếp mắc bẫy. Hô rằng triều đình đã sớm theo dõi Lương Sơn rất chặt, rằng hiện giờ Võ Thụy Doanh đã di chuyển để tấn công Lương Sơn Bạc. Hô rằng Xích Phát Quỷ Lưu Đường đã chết, có đại đầu lĩnh đã quy hàng. Sau khi hô xong như vậy lại hô tiếp:

- Các ngươi không tin việc này sao? Ngẫm lại sự tình trong doanh mấy ngày nay xem, nhìn người bên cạnh các ngươi đi …

- Này những huynh đệ được thả ra, đừng do dự nữa! Các ngươi phản chiến càng nhanh thì Lương Sơn sụp đổ càng nhanh! Các ngươi đã không thể cứu vãn …

- Nếu ngươi không ra tay thì người khác cũng sẽ ra tay. Mới vừa rồi đã có người lén đầu hàng chúng ta, đưa tới hai cái đầu người. Nhìn xem, trong các lão đại của các ngươi, ai đã chết …

- Giết một người Lương Sơn, lập tức tới đây, chính là người trong sạch! Lấy danh nghĩa Hữu thừa tướng đương triều để đảm bảo, quan phủ sẽ không hề truy cứu việc này! Giết hai người, thưởng hai mươi lượng bạc trắng. Giết một tên đầu mục, thưởng năm mươi lượng …

Từng thanh âm hưng phấn hô lên từ bên kia tường đá. Ở mỗi phương hướng chiến sự, trước mỗi thế công đều có những tiếng hô đại loại như "Dương Lâm đã chết! Dương Lâm đã bị giết chết! Mọi người nhìn kìa!' Khi Lý Quỳ bị thương ép phải lui, bên kia liền hô to:

- Hắc Toàn Phong Lý Quỳ chạy! Hắc Toàn Phong Lý Quỳ chạy! Đại gia mau đến xem! Hắc Toàn Phong chạy trốn …

Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Lý Quỳ phát run lên vì tức giận.

Nếu là trước kia thì có kêu gọi đầu hàng như vậy cũng cơ bản là sẽ không hề có bất cứ tác dụng gì. Mọi người có nghe thấy cũng chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

Nhưng lúc này, trong lòng mọi người đều không hề có tâm tư để cười, chỉ có sợ hãi và áp lực, bởi vì tất cả những người hơi biết binh pháp đều biết rằng la lên như vậy ở trong trận Lương Sơn nhất định sẽ xuất hiện hiệu quả. Trước khi khai chiến, mọi người đã hiểu được điểm này, nhưng khi nó chân chính xuất hiện liền khiến trong lòng mọi người đều rung động không ngừng giống như bức tường đá kia.

Âm mưu, dương mưu từ xưa đến giờ đều không hề làm cho người ta nội chiến trước khi khai chiến. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ép tâm lý nghi kỵ xuống. Nhưng chiến tranh vốn là như vậy. Khi lựa chọn sinh tử đè tới trước mặt, một chút dao động hình thành phản ứng dây chuyền liền có thể quyết định hàng ngàn hàng vạn tính mạng. Người Lương Sơn hiểu được điểm này nên cũng chỉ có thể lấy nhân lực gấp năm lần để đánh cuộc. Đồng thời ngay trước tiên Lương Sơn cũng đã xuất động rất nhiều đại đầu lĩnh để xốc lại sĩ khí. Trong cuộc chiến như vậy, hai bên đều có tiêu hao.

Lời nói thật và nói dối liên tục truyền ra từ Chúc gia trang. Có lúc là "Quan tuần kiểm đầu hàng rồi", có lúc lại là "Huynh đệ Nhị Long Sơn không chịu tiến lên, Lương Sơn các ngươi nội loạn rồi!" Có người xông lên tường đá, sau đó bị cắt đứt đường lui, hơn mười cây nỏ chĩa thẳng tới, một người giơ loa hô to:

- Giết người thì có thể đầu hàng! Giết người thì có thể đầu hàng! Hai người vốn quay lưng lại với nhau liền liếc mắt nhìn nhau, tình cảnh giống như Quan Thắng và Yến Thanh ở trên sườn núi khi nãy. Chỉ một chút do dự, rốt cục ra sức vung đao giết chết người đồng đội còn đang ngỡ ngàng không hiểu gì bên cạnh.

Bên trong lại hô:

- Ném vũ khí lại đây, ném vũ khí lại đây! Ngươi không có việc gì! Ngươi không có việc gì!

Bên ngoài tường, Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh kéo cung bắn tên nhưng mũi tên liền bị Loan Đình Ngọc đập bay, cười ha hả.