Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 416: Chỉ một chữ Tình (P1)




Trời râm mát một hồi, sau đó khi đám mây trắng trôi đi, thì ánh nắng chiều lại chiếu xuống nửa thành Biện Lương. Vân Trúc thu quần áo đi qua sân thì nhìn thấy Cẩm Nhi đang ngồi trên góc bên cạnh nóc nhà. Dưới thân đệm là mái ngói, hai chân khép lại, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài viện, trông bộ nàng có vẻ dương dương tự đắc, không biết thực tế nàng đang nghĩ gì.

- Này Vân Trúc khẽ gọi nàng.

- Cẩn thận kẻo ngã xuống đấy.

- Không đâu Vân Trúc tỷ.

Cẩm Nhi quay đầu lại, mỉm cười. Trên thực tế vấn đề cũng không lớn, dáng người nàng rất linh hoạt, kỹ năng nhảy múa, làm xiếc ảo thuật khiến nàng có thể giữ thăng bằng được rất tốt, có thể đi lên nhẹ nhàng, chứ không đến mức để bị ngã xuống.

- Chỗ này có thể nhìn rất xa.

Cẩm Nhi cười nói một câu, sau đó nàng đứng lên, nhìn về phía xa xa, ngã tư đường, vài viện xung quanh, sau đó mở cánh tay ra, nhắm mắt lại rồi ngẩng đầu lên.

Thân hình thiếu ngữ cực đẹp, hai chân vốn thon dài, lúc này hai tay nàng giang rộng, dưới ánh nắng chiều, gió khẽ nổi bay bay vạt áo, trong lúc nhất thời, trông nàng không khác gì một tiên nữ.

- Cẩn thận nhé, tỷ sẽ đi lấy thang cho muội.

- Không cần đâu.

Vân Trúc lắc đầu cười cười, đi vào trong phòng, một lát sau, Cẩm Nhi cũng xuống rồi, tung tăng đi vào giúp Vân Trúc gấp quần áo. Lần này lên phía Bắc, ngay cả nha hoàn của Cẩm Nhi là Khấu Nhi cũng không đi cùng. Bởi vì không lâu sau người của Trúc ký cũng đến, phải để Khấu Nhi ở lại dẫn đường cho họ. Cho nên rất nhiều việc bên cạnh mình, Vân Trúc cũng có thể tự làm tốt được.

Tuy rằng bề ngoài nàng hơi nhu nhược, nhưng sau khi từ thanh lâu đi ra, rất nhiều thứ nàng đều từ từ học. Khi Ninh Nghị gặp nàng lần đầu, đến cả gà nàng cũng không giết, nhưng về sau việc này việc kia nàng đều làm được, đến khi mở rộng Trúc Ký, cho dù không có việc cần đến nàng động thủ, nhưng khi gặp những việc nhỏ thì nàng vẫn tự làm, cũng không cần phải kêu nha hoàn. Nàng đã không phải tiểu thư nhà quan nữa, rất nhiều việc nhỏ, cũng phải học để tự làm.

Đương nhiên, đôi khi Ninh Nghị thấy những thứ này, biết sự cứng cỏi, tính tự giác đã sớm lưu ở trên người nàng. Còn khí chất thanh nhã từ lâu đã khắc sâu trong con người nàng, bất kể đi học người xung quanh làm điều gì đó, thì nàng cũng không thể biến thành một cô thôn nữ được.

Cẩm Nhi thì biết ít hơn một chút, khi Vân Trúc làm thì nàng cũng chỉ đi theo sau phụ trợ mà thôi. Khi còn ở Giang Ninh, dù là vợ chồng Hồ Đào hay Khấu Nhi thông thường cũng được sắp xếp công việc. Đôi khi Ninh Nghị đi qua, chỉ có Vân Trúc và Cẩm Nhi cùng một chỗ, Vân Trúc nấu cơm, Cẩm Nhi sẽ ra khoe là đã giúp tỷ ấy chẻ củi. Ninh Nghị cũng bất đắc dĩ đem từng thanh củi được chẻ thành những mảnh như nhau, cũng không biết là chẻ củi hay làm mộc, những mảnh chẻ ra đều trông rất đẹp nhưng lại khó đun đi giúp đun bếp, thường thường sẽ làm mặt mũi của mình nhọ nhem.

Có một lần nha hoàn đi ra ngoài, hai người ở nhà mổ gà, Vân Trúc đã rất thành thục rồi, Cẩm Nhi ở bên cạnh trợ thủ, kết quả máu gà phun đầy vào hai người, trông rất chật vật. Khi Ninh Nghị đúng lúc đi qua, trên mặt Cẩm Nhi còn dính đầy máu và lông gà. Con gà vốn chết được một nửa, lúc này lại giãy dụa nhảy lên loạn xạ, trong lúc hỗn loạn bị Cẩm Nhi dùng gậy đập cho nát bét, trông rất thảm. Cuối cùng không dám ăn, đành phải để Ninh Nghị đem ra bên sông đào một cái hố chôn, còn đặt một tấm bia cho cả con gà nữa. Hai nữ nhân ở bên cạnh quỳ lạy, để nó không về báo thù.

Đương nhiên, hai người cũng không biết, Ninh Nghị là người không tin vào quỷ thần, sau khi hai nữ nhân rời đi, hắn đứng bên đường nhìn ngôi mộ con gà đó, sau đó nhịn không được đá một cái, khiến cho tấm bia gỗ kia bay xuống sông, nhưng đi được vài bước rồi lại cảm thấy không được, cho nên lại quay lại sông vớt tấm bia lên cắm trở lại. Cảm thấy mình cũng bị lấy bệnh ngu xuẩn của Nguyên Cẩm Nhi rồi.

Lúc rời khỏi Giang Ninh, ngôi mộ nhỏ của con gà vẫn còn đó, không biết hai nữ nhân này có cáo biệt nó rồi mới đi hay không.

Nhưng bất kể thế nào, hai nữ nhân có cuộc sống gần như nhau từ trong lầu xanh đi ra, vẫn là nương tựa vào nhau như vậy để sống sót. Đôi khi có chút buồn bực, đôi khi có chút buồn cười, đôi khi vui vẻ đến mức khiến những người xung quanh phải hâm mộ, có lẽ cũng vì như vậy, Ninh Nghị mới có thể nói với Cẩm Nhi rằng " hai chúng ta và Vân Trúc, rất khó nói để ai thân mật hơn một chút".

Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này hai người dù là tỷ muội thân thiết nhưng vẫn có chút khúc mắc. Nguyên nhân của sự khúc mắc này đến từ Cẩm Nhi, nàng có chút chột dạ, có một số việc không dám nói với Vân Trúc tỷ, đã kéo dài mấy ngày rồi. Cất quần áo xong, hai người nhàm chán đi đến đại sảnh trên lầu hai của Văn Hối lầu uống trà, ngồi trong phòng nhỏ có bình phong gần cửa sổ, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm, Vân Trúc nhìn ra ngoài ngã tư đường, nàng ngước đầu ra ngoài, vì nhìn thấy một chiếc xe ngựa khả năng là từ bên này chạy ra, sau lại phát hiện người đánh xe không phải là Đông Trụ.

- Không phải

- Huynh ấy đi thăm Lý Sư Sư rồi, lúc này vẫn chưa về, Vân Trúc tỷ cũng không nói huynh ấy.

- Lý Sư Sư quen huynh ấy từ khi còn nhỏ mà.

- Hứ, huynh ấy cũng nói rồi, ở trong một ngõ hẻm, chỉ sợ còn chưa nói chuyện với nhau ấy chứ, thế mà cũng gọi là quen. Nữ nhân đó là Kinh sư đệ nhất danh kỹ đấy. Loại nữ nhân này thích nhất là chuyện tài tử giai nhân rồi Nếu đã nhắc tới thì hai người mới nói vài câu như vậy, đối với Ninh Nghị và Lý Sư Sư, Cẩm Nhi cảm thấy rất có vấn đề. Đương nhiên, hai ngày nay chỉ cần là việc liên quan đến Ninh Nghị, thì nàng đều cảm thấy có vấn đề. Hơn nữa lúc sáng khi Ninh Nghị đi có nói với Tiểu Thiền là buổi trưa sẽ về. Kết quả đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả. Chuyện này, nàng không biết là có nên nói với Vân Trúc tỷ hay không.

Đương nhiên, cho dù nàng có nói thì e là Vân Trúc tỷ cũng sẽ nói là: "nam nhân đều có chuyện của mình mà". Nam nhân có, nữ nhân không có hay sao? Tức chết đi được.

Nói đến Ninh Nghị, Vân Trúc tỷ thỉnh thoảng sẽ dùng ý vị này tươi cười nhìn nàngcho nên một lát sau, đề tài cũng dừng lại, Cẩm Nhi ngồi không yên, chạy đến bên cạnh xem bình phong xa xỉ, trong lúc vô tình lại nghe được đám người ở bàn bên ngoài nói chuyện, nói về chuyện thi hội gì đó, thần thần bí bí, sau đó lại bắt đầu đọc thơ.

Đó là bài này

"Mộc lan chi duệ sa đường chu

Ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu

Mỹ tửu tôn trung trí thiên hộc

Tái ký tùy ba nhậm khứ lưu

Tiên nhân hữu đãi thừa hoàng hạc

Hải khác vô tâm tùy bạch kê"

Hừm, thơ còn tạm được mà. Những tên rảnh việc cả ngày chỉ biết mở thi hội, nhưng Ngọc tiêu kim quảnchậc, thực lỗ mãng, ghê tởm. Nhất định là ngấm ngầm hại người, tên viết ra thơ đó đúng là dâm tặc.

Trong nội tâm nàng nghĩ, bên kia lại một trận bô bô, sau đó nói:

- Haiz, đến xem xem xem thành sắc của bài này thật lợi hại

"Đông nam hình thắng Tam ngô đô hội

Tiền đường tự cổ phồn hoa Yên liễu họa kiều

Phong liêm thúy mạc Tham sai thập vạn nhân gia"

"Hả? Đây không phải là bài từ của tên kia viết sao?" Nàng hơi sững sờ, sau đó quay đầu lại nói:

- Vân Trúc tỷ, tỷ mau tới đây, có người đạo từ của Ninh Nghị, không biết xấu hổ
Nàng gọi Vân Trúc đến, nghe hai người đứng ở bình phong bên này, nghe người ta đọc lên, sau đó lại bô bô bàn tán

- Chư vị, ta cũng là tin tức linh thông, vừa mới lấy ra hai bài. Nghe nói Sư Sư cô nương lúc đó cũng có mặt, người đó không chỉ có hai bài, hơn mười bài được ném ra, tất cả mọi người sợ ngây người, nói không ra lời.

Lúc đó lại phát sinh trong biệt uyển Thúy Vi vào buổi trưa, còn chưa truyền ra ngoài, nhưng đến buổi tối phỏng chừng đã có nhiều người biết, đến ngày mai, chậc thì sẽ nổi bật trong cả ngày tết Đoan ngọ mất Vân Trúc và Cẩm Nhi nhìn nhau:

- Người kia không phải đi thăm Lý Sư Sư sao, lại làm ra chuyện gì nữa thế?

Vân Trúc suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu, sau đó bỗng bật cười. Lúc này ở đây cũng không nghe được thứ gì, hai người ngồi xuống bên cửa sổ, Cẩm Nhi trong lòng nghi hoặc, cả người như bị ngứa ngáy lên:

- Rõ ràng không phải nói, chỉ mấy người tụ hội thôi sao, sao lại còn làm ra việc như vậy chứ, huynh ấy rốt cuộc là làm cái gì không biết? Đập hơn mười bài? Trời ạ, Vân Trúc tỷ, tỷ nghe bài này thử xem, Mộc lan chi duệ sa đường chu, ngọc tiêu kim quản, chỉ một bài này thôi cũng đủ hù chết người rồi. Nàng ngẩng đầu, mắt mở thật to:

- Trời ạ, hơn mười bài đấy, huynh ấy ở Giang Ninh cũng chưa bao giờ làm được, nếu được truyền ra thì sẽ biến thành thế nào cơ chứ.

Đối với tài học của Ninh Nghị, nàng biết rõ, nhưng một lần làm ra được những hơn mười bài thơ, nếu bài nào cũng khoa trương như vậy thì không chỉ là một thi hội nữa. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy ngồi không yên, trong lòng thật sự muốn đến đó để xem tình hình thế nào.

- Ngày mai là tết Đoan ngọ rồi đấy, người này làm như vậy không phải là muốn đem tất cả văn nhân của thành Biện Lương này giẫm xuống dưới chân hết sao, ai chọc huynh ấy tức giận như vậy chứ.

Nói như vậy, cũng là có chút hưng phấn.

Vân Trúc hiển nhiên cũng nghĩ đến hơn mười bài thơ được sáng tác trong một lần kia, không lâu sau, ngẩng cằm lên bật cười, nhìn Cẩm Nhi. Cẩm Nhi cũng nghiêng đầu nhìn nàng, sau một lát, mặt hơi đỏ:

- Vân Trúc tỷ, tỷ nhìn muội làm gì.

- Nghĩ đến thời điểm ta quen huynh ấy.

- Hả?

- Tỷ nhớ tới trước lần đó, huynh ấy cứu tỷ từ sông lên, còn giúp tỷ mổ gà, tỷ đã nói với muội rồi đúng không

Vân Trúc mỉm cười nhớ lại, dừng một chút.

- Về sau hôm đó ta đi Kim Phong lầu dạy đàn, Cẩm Nhi muội còn đưa tiền cho ta, hôm đó ta cũng đã nghe bài "Minh nguyệt kỷ thời hữu, sau tết Trung thu lần đó, truyền đi rất huyên náo. Lúc đó trong lòng ta nghĩ, đây là người nào chứ. Về sau ta đi ra từ Kim Phong lầu, đi qua cảm ơn huynh ấy, huynh ấy đang mua than củi làm bút than. Trên đường về, ta mới biết được, huynh ấy không phải tên là Hô Diên Lôi Phong, mà tên là Ninh Lập Hằng.

Liên quan đến việc nhận thức giữa Vân Trúc và Ninh Nghị, Cẩm Nhi cũng nghe nói qua một chút, cũng có một số chưa nghe qua. Lúc này lặng lẽ nghe Vân Trúc tỷ nói ra, qua một lát, cảm thấy Vân Trúc tỷ trước đây cũng đã nghe nói Ninh Lập Hằng viết thơ, hôm nay nghe nói rồi, sự hưng phấn này, giống như cảm giác, mặt nhất thời đỏ lên:

- Muội, muội không có, Vân Trúc tỷ.

Nàng cũng không biết nên nói gì, nhưng giữa tầm nhìn, đánh xe ngựa sang phía Đông, đã muốn từ con đường bên kia trở về rồi.

Ninh Nghị từ cửa hông đi vào Văn Hối lầu, xem ra hắn đang suy nghĩ điều gì đó, trực tiếp đi vào sân. Vân Trúc cùng Cẩm Nhi đi vào hành lang trên lầu hai, nhìn tấy hắn nói gì đó với Tiểu Thiền, cũng nhìn về phía viện lạc của mình một chút, đại khái là không thấy hai người mình ở đó, liền trở về phòng luôn.

Vân Trúc cùng với Cẩm Nhi sau khi xuống sân, đi dạo ở hành lang viện lạc, nhìn hướng vào trong cửa chỉ thấy Ninh Nghị đang ngồi trước bàn viết lách gì đó, vẻ mặt rất chăm chú. Đã nhiều ngày nay, hai người cũng biết hắn có nhiều việc phải làm, rất thường xuyên ngồi trước bàn làm việc. Trước kia ở Giang Ninh, các nàng chưa từng nghe đến việc này, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh như vậy.

Việc vừa rồi nghe được ở gian đại sảnh, hiển nhiên là vào buổi sáng hắn làm ở trong biệt viện, chỉ sợ ngày mai sẽ kinh động cả thành Biện Lương. Nhưng lúc này xem ra, e rằng trong lòng hắn, căn bản cũng chẳng lo lắng quá nhiều. Sau khi trở về, hắn cũng chìm vào công việc như vậy.