Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 407: Tức giận (2)




Với Ninh Nghị thì toàn bộ tình hình hiện tại quả thật là khá bất ngờ, nhưng điều hắn quan tâm nhất không phải là nên phá giải tình huống khó giải quyết hiện giờ này, mà là chân tướng của cả câu chuyện, rốt cuộc là ai ở sau lưng theo dõi hắn.

Dù sao tính ra thì hắn khá là vô tội, từ sau khi tới kinh thành, hắn tự thấy là mình chẳng tiếp xúc với bao nhiêu người, cũng không có kết mối thù mà phải gióng trống khua chiêng như vậy cả. Trước khi chuyện chưa xảy ra, Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong với Lý Sư Sư đều hoàn toàn không ngờ sẽ có người nhằm vào hắn, hắn còn luôn nghĩ rằng làm hoa khôi kinh thành cũng đâu có dễ. Ai ngờ mọi thứ chợt ào đến, tất cả mọi đầu mâu đều nhắm thẳng vào hắn, chuyện Ninh Nghị thấy bất đắc dĩ nhất chính là những chuyện đột ngột như thế này.

Tình thế nan giải này không phải là không thể khiến hắn cảm thấy cấp bách, nhưng hắn im lặng, kéo dài, thậm chí là châm ngòi, với mục đích lớn nhất chính là quan sát thần thái cùng biểu hiện của mọi người. Trong những tiếng ồn ào đó, hắn đã có thể hình dung đại khái được chuyện này, nhưng mãi đến lúc này khi Chu Bội bỗng dưng xuất hiện, nghe lời nàng nói, nhìn ánh mắt nàng, Ninh Nghị mới kết nối được tất cả các mảnh lại thành một bức tranh rõ ràng.

Sau đó … thở dài một hơi.

Có thế nào cũng không ngờ được lại là vì vậy.

Nhìn lúc này khuôn mặt Chu Bội đỏ bừng lên, trên trán toát mồ hôi cùng vài lọn tóc mai hơi loạn, Ninh Nghị cố hồi tưởng lại vẻ mặt nàng khi tới tìm hắn ngày hôm qua. Xem ra những lời như "ở nơi này đều tốt, mọi người rất chiếu cố, đám tỷ muội trong Sùng vương phủ đều quan tâm … " đều là nói dối. Hồi tưởng như vậy lại thấy hôm qua gặp mình, có đôi lúc nàng như muốn nói mà lại thôi … Nàng tới kinh thành này rồi lại chẳng có người quen, tìm đến mình có lẽ là muốn giãi bày tâm sự, thậm chí … hội thơ ở Thái Mộc viên hai ngày trước, dường như nàng rất mong mình có thể đi … Nếu chút cọ sát bình thường trong hội thơ, hoặc giả Cơ Vãn Tình muốn khiến Lý Sư Sư mất mặt, cố ý làm khó hắn, hắn còn có thể lý giải, cũng sẽ coi đó là bình thường. Nhưng hắn quả thực chưa từng nghĩ tới chuyện Chu Bội lại như vậy, khiến hắn không kìm nén được cơn tức của mình. Thực tế nhìn thái độ của Vu Thiếu Nguyên cùng một vài người trong số này, ắt là bọn họ đều đã biết trước rồi.

Vì thế, hắn thở dài:

- Thì ra là như vậy … Tiểu Bội, trò lại đây.

Ngữ khí hắn bình thản, nói như vậy với Chu Bội không khỏi có phần ra lệnh.

Bên kia Tiết Công Viễn lại vỗ bàn:

- Ngươi dám nói như vậy với quận chúa …

Những người còn lại đại để cũng hiểu đó là không có tôn ti trật trự. Nay Võ triều lưu hành kiểu sĩ phu cùng hoàng đế cùng trị vì thiên hạ, cũng vì thế nên những vị quận chúa tham gia hội thơ với mọi người như thế này, ở đây dù có nhiều người không công danh, cũng không thật sự khúm na khúm núm với một vài con người hoàng tộc này, nhưng thường vẫn cần phải tôn kính.

Nhưng Chu Bội lại đi tới phía Ninh Nghị.

Nàng mặc chiếc váy thật dài mà cũng thật to, thành ra hiện giờ trông người khá nhỏ nhắn, nàng cũng không chú ý tới dáng vẻ gì, đi tới trước mặt Ninh Nghị, liền có vẻ khá tủi thân, cũng có áy náy, không biết nói gì cho phải. Ninh Nghị cười:

- Lúc trước không phải đã nói là ở đây rất tốt sao??

Hắn khẽ vỗ đầu Chu Bội, sau đó đi sang một bên:

- Thôi được, giấy bút.

Chu Bội rụt cổ lại, khẽ hô "a" một tiếng, rồi đi theo.

Xung quanh có rất nhiều giấy bút, mà Ninh Nghị vẫn còn cầm tờ Niệm nô kiều của Vu Thiếu Nguyên, hắn bỏ sang một bên rồi lấy một tờ giấy Tuyên Thành tới, tiện tay viết xuống.

- Làm thơ, làm thơ, chỉ biết làm thơ …

Múa bút lông trên tờ giấy trắng tinh, khuôn mặt hắn lạnh lùng, thở dài:

- Thơ viết hay, chữ viết đẹp, người này thế là giỏi rồi, có lẽ là hắn hơn người biết làm chuyện ấy nhỉ … Các ngươi …

Hai người ngồi bên cạnh thò đầu nhìn hắn viết, những chỗ khác, mọi người vẫn còn cười khẩy:

- Xem hắn cố ra vẻ kìa.

- Giả vờ giả vịt!

Mấy ông già thấy hắn cuối cùng cũng chịu động bút, quay sang nhìn lẫn nhau.
Tiết Công Viễn nói:

- Cũng chịu viết rồi ư? Lão phu cũng đang muốn nói cho ngươi đây, cho dù ngươi có thật viết được hai bài thơ hay thì cũng không có nghĩa là ngươi có tài học xuất chúng đâu!

Ninh Nghị không thèm để ý, vì khó chịu trong lòng nên hắn viết cũng nhanh, không lâu sau đã viết xong. Hắn cầm thấy cả tờ giấy của Vu Thiếu Nguyên rồi đi tới phía trước, Chu Bội đi theo cạnh.

Mọi người xung quanh hoặc là cười nhạo, hoặc là kháng nghị, không biết hắn giở trò gì. Ninh Nghị lắc đầu, nói:

- Xem ra chúng ta vẫn chỉ là những tên nhà quê đến từ Giang Ninh … Các ngươi muốn thơ, ta viết xong rồi. Cái danh ngạch Quốc Tử Giám đó, tại hạ không cần, nhưng Thiếu Nguyên huynh, ngươi cũng hãy thôi đi … Hội thơ náo nhiệt như vậy đúng là nơi để các vị tham dự, tại hạ có chuyện quan trọng, cáo từ trước.

Hắn đi tới một chiếc bàn nhỏ trước trường đình, đặt bút lông cùng hai tờ giấy cạch một cái xuống bàn, sau đó sửa lại ống tay áo rồi đi tới một bên, cúi người nói bên tai Sư Sư:

- Ta đi đây, xin lỗi, lần sau lại gặp.

Sư Sư gật đầu.

Tiếng tranh cãi ồn ào lại vang lên, đám người Tiết Công Viễn đứng dậy, ông ta lại vỗ bàn rầm một cái, quát lên:

- Thế là có ý gì! Ngươi cho rằng giả vờ giả vịt như vậy là được hả! Tùy tiện viết một bài là ngươi có thể dùng tài nghệ chấn động khắp nơi ư! Hôm nay ngươi còn chưa nói rõ chuyện khách khanh của vương phủ, còn cho rằng ngươi thật sự được đi rồi à! Viết cái thứ chó má gì thế này …

Ông ta tiến lên vài bước, nắm lấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn. Lúc này tất cả mọi người đều nói rằng Ninh Nghị làm thế là hành vi chạy trốn hèn nhát, nhưng chung quy là không có ai tiến lên ngăn trở. Dù sao chuyện ngày hôm nay thành trò cười rồi, quan phủ cũng sẽ không tha cho Ninh Nghị. Trong những tiếng cười nhạo, quát mắng, không mấy người nhận ra hai người lúc trước đã nhìn toàn bộ quá trình Ninh Nghị làm thơ vẫn im lặng ngồi đó, hoặc là nhìn nhau với sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ.

Ninh Nghị đã bước đi được chừng vài mét, Tiết Công Viễn thấy hai người đi như muốn chạy trốn như vậy thì tức giận tới phát run:

- Quận chúa điện hạ, người đừng để kẻ này lừa gạt … Hừ, cái gì … Mộc lan chi duệ sa đường chu, ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu … Câu thơ chó má gì vậy, Ninh Lập Hằng, ngươi đứng lại cho lão phu, đừng có chạy … Mỹ tửu … tôn trung … hả … hả … Ngươi … Ngươi …

Ông ta vừa gào thét, mắng chửi, còn đuổi theo vài bước, còn thuận miệng định chê bai bài thơ kia là rác, nhưng cuối cùng bước chân kia cũng chậm lại, giọng nói cũng nhỏ dần đi, sau đó đứng ở đằng đó, trừng mắt nhìn bài thơ trên trang giấy Tuyên Thành, đôi tay dần phát run, dường như vì kích động mà khuôn mặt lúc đỏ, lúc tái đi.

Thấy ông ta như vậy, tiếng mắng ở bốn xung quanh cũng tắt dần, tất cả đều không biết là đã xảy ra chuyện gì. Đám người Nghiêm Lệnh Trung chần chừ bước tới, những người như Vu Thiếu Nguyên, Cơ Vãn Tình đều nhìn Ninh Nghị đang bước đi xa, rồi lại nhìn Tiết Công Viễn, không hiểu sao lại như này, trên giấy kia rốt cuộc có những gì. Ngay cả Sư Sư đang yên lặng ngồi ở đây cũng không nhịn được mà với tay lên cổ, rất muốn biết Ninh Nghị đã làm thơ gì, mà ném đó rồi bước đi như vậy lại biến không khí trở thành thế này …