Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 61




Nghe vậy, Đình Thanh và Bùi Văn nhìn nhau một cái, không kìm chế được nữa, cười lớn lên.

"Ha ha ha. Anh Bùi, có nghe thấy cậu ta nói gì không? Vậy mà lại muốn khiến nhà họ Đình chúng tôi sụp đổ."

Bùi Văn cũng cười đến mức hơi thở đứt quãng.

"Hôm nay, Bùi Văn tôi xem như được mở rộng tầm mắt rồi. Tôi biết người trẻ tuổi bây giờ đều coi trọng kiểu thanh niên ngông cuồng, nhưng ra vẻ tài ba kiểu không có đầu óc thế này vẫn là lần đầu tôi thấy đấy. Cười chết đi được."

Sau khi cười xong, Bùi Văn lắc đầu nói với Vương Đông Quân.

"Này nhóc, tôi mặc kệ cậu là con rể nhà họ Từ hay là con rể nhà họ Vương, khuyên cậu một câu, thanh niên đừng có ngông quá."

Vương Đông Quân vẻ không sao cả.

"Không ngông thì còn gọi là thanh niên sao?"

Bùi Văn sửng sốt, cơ mặt không nhịn được mà giật giật hai cái.

"Ha ha. Vậy tôi đây cũng muốn hiểu biết một chút, rốt cuộc cậu muốn ngông kiểu gì mà có thể khiến nhà họ Đình diệt vong đây."

Nói xong, ánh mắt Bùi Văn nhìn về phía Trần Minh, nói.

"Này tên họ Trần kia, mấy năm nay cậu có thể bất ngờ vùng lên ở Hoa Hình, dựa theo quỹ đạo như vậy không tới năm năm nữa sẽ phát triển lên. Ở Hoa Hình này, Bùi Văn tôi không thể là đối thủ của cậu nữa rồi. Nói một câu thật lòng, tôi vẫn vô cùng tán thưởng sự can đảm và năng lực của cậu.

Nhưng không thể không nói, tuy tôi không hiểu rốt cuộc cậu bị cái loại như Vương Đông Quân này bỏ bùa mê thuốc lú gì, nhưng đêm nay cậu đã làm ra một quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời rồi.

Qua đêm nay, kết cấu giới xã hội Hoa Hình sẽ được sắp xếp lại từ đầu. Tất cả những gì mấy năm nay cậu vất vả kinh doanh đều sẽ do Bùi Văn tôi tiếp quản hết. Ha ha."

Khi nghe những điều này, Trần Minh chỉ nhếch khóe miệng, dáng vẻ hoàn toàn không để tâm.

Đình Lân bị treo trên tường nghẹn ngào lên tiếng: "Ba. Chú Bùi, trước hết hai người đừng nhiều lời với bọn họ nữa, khụ khụ. Con thật sự không chống nổi nữa rồi..."



"Con trai đừng hoảng, ba cứu con ngay đây."

Đình Thanh gật đầu.

Ngay lúc lão ta chuẩn bị mở miệng hạ lệnh cho đàn em ra tay cứu người, đột nhiên có một người phụ nữ đeo kính, ăn mặc gợi cảm chạy bước nhỏ xông vào phòng, vẻ mặt nóng vội, nhìn thấy Đình Thanh liền la lên.

"Chủ tịch Đình. Không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."

Người phụ nữ này là thư ký của Đình Thanh.

Đương nhiên, kiểu thư ký này chính là dạng ban ngày có việc làm, buổi tối không có việc làm.

Đình Thanh hơi kinh ngạc, đang yên đang lành sao cô ta lại chạy tới đây?

Cau mày: "Luống ca luống cuống còn ra thể thống gì nữa? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Thư ký gợi cảm khóc lóc mở miệng nói.

"Chủ tịch Đình, giám đốc ngân hàng Hoa Hình vừa gọi điện tới nói, khoản vốn bảy trăm tỉ tháng trước họ phê duyệt cho chúng ta vay bị đóng băng rồi."

"Cái gì?"

Vẻ mặt Đình Thanh ngẩn ra, vô cùng kinh hãi.

Tuy tập đoàn họ Đình ở Hoa Hình là công ty lớn trị giá hơn ba trăm năm mươi tỷ, nhưng cần một nguồn vốn lưu động quay vòng lớn, cho nên bắt buộc phải định kỳ tiến hành vay tiền.

Phải biết rằng khoản vay bảy trăm tỉ này là do lão ta tiêu hao vô số suy tư và quan hệ mới có thể giành được.

Một khi thành công, tập đoàn họ Đình sẽ như hổ thêm cánh. Lão ta tin rằng dựa vào số tiền này sẽ có thể giành được nhiều phân ngạch ở thị trường vật liệu xây dựng hơn nữa.

Đến lúc đó, cả tập đoàn nhà họ Đình cũng sẽ bay vọt lên cao.

Vậy mà lại bị đóng băng mà không hề có thông báo nào.

Thư ký gợi cảm tiếp tục nói: "Không chỉ vậy, giám đốc ngân hàng còn nói đã tra ra được rất nhiều giấy tờ giả mạo trong hóa đơn cho vay trước đây của chúng ta, giờ đã chuẩn bị dùng pháp luật để tiến hành khởi tố chúng ta rồi."

Trán Đình Thanh nhất thời túa mồ hôi lạnh, không dám tin, nói: "Cái này... sao có thể như thế được? Giấy tờ đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện? không được, tôi phải gọi điện xác nhận một chút."

Có điều vừa lấy điện thoại ra thì nó đã reo lên trước rồi.

Người gọi tới là tổng giám đốc của tập đoàn Hưng Hòa - Mạo Hồng.

Vội vàng nghe máy, giọng điệu tôn kính: "Tổng giám đốc Mạo, đã muộn thế này mà gọi điện là có chuyện gì vậy? Xin ra chỉ thị. Hi hi."

Tổng giám đốc Mạo ở đầu dây bên kia hừ mũi một tiếng: "Tôi nào dám có chỉ thị gì với chủ tịch Đình chứ."

Những lời này khiến Đình Thanh run lên theo bản năng, có một dự cảm không hay: "Tổng giám đốc Mạo, anh... lời này của anh có ý gì?"



Mạo Hồng thản nhiên nói.

"Không có ý gì hết, chỉ là muốn thông báo cho ông một tiếng, từ hôm nay trở đi, tập đoàn Hưng Hòa chúng tôi sẽ không còn bất cứ mối qua lại làm ăn nào với tập đoàn họ Đình nữa. Ngoài ra, tôi đã thông báo cho những xí nghiệp vật liệu thép khác của thành phố Hoa Hình rồi, cũng sẽ không có bên nào hợp tác với các ông nữa đâu."

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, căn bản không cho Đình Thanh có cơ hội hỏi nhiều thêm một câu.

Ong.

Đình Thanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt chút nữa đã lảo đảo ngã xuống đất.

Mảng kinh doanh chủ yếu của tập đoàn họ Đình là buôn bán vật liệu xây dựng, vật liệu thép là nguyên liệu bọn họ không thể thiếu được.

Nếu nguồn nguyên liệu bị chặt đứt rồi thì còn bán vật liệu xây dựng cái quái gì nữa.?

Lúc này, Bùi Văn bên cạnh cũng nghe đến nỗi vẻ mặt mơ hồ, nhíu mày hỏi.

"Anh Đình Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Ngân hàng Hoa Hình và tập đoàn Hưng Hòa không phải đều hợp tác tốt với bên ông sao?"

Đình Thanh đã tái nhợt cả mặt rồi, lúc mở miệng, môi đã không khỏi run lên: "Tôi... tôi cũng không rõ nữa. Việc này không hợp lý chút nào."

Tập đoàn họ Đình là tâm huyết mấy chục năm của lão ta, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi không tới hai phút đã bị đánh sập hơn phân nửa.

Nói ra cũng sợ không ai tin.

Lúc này, Vương Đông Quân đổ thêm dầu vào lửa.

"Này, đừng vội phát điên mà kết luận như thế, sự việc còn chưa xong đâu."

Ánh mắt Đình Thanh hơi dại ra: "Cậu có ý gì?"

Ting ting ting.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Nhìn màn hình hiển thị, là phó tổng giám đốc của bất động sản Vạn Lộc - Huỳnh Vân gọi tới.

Ực.

Đình Thanh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Không biết vì sao, một linh cảm vô cùng không tốt bắt đầu lượn lờ trong não lão ta, không thể xua đi được.

Cuối cùng vẫn bất chấp mà nghe điện thoại.

Không đợi lão ta mở miệng a dua nịnh hót, Huỳnh Vân ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trước: "Báo cho ông hai chuyện. Thứ nhất, loại bỏ tập đoàn họ Đình ra khỏi danh sách tư cách cạnh tranh đấu thầu của bên tôi. Thứ hai, vật liệu xây dựng năm trước tập đoàn họ Đình giao cho bộ phận bên tôi bị tra ra có vấn đề về nguy cơ chất lượng, bên tôi sẽ tiến hành bảo vệ lợi ích theo pháp luật."



Trái tim Đình Thanh cũng bắt đầu run lên, vội vàng giải thích: "Phó tổng giám đốc Huỳnh. Cô nghe tôi giải thích, trong chuyện này có phải có hiểu lầm không?... Tôi..."

Tút tút tút.

Điện thoại đã bị Huỳnh Vân cúp rồi.

Bộp.

Đình Thanh ngồi bệt xuống đất, hai mắt đờ đẫn, lẩm bẩm nói: "Xong rồi. Con mẹ nó xong hết cả rồi. Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Vẻ mặt vốn đang ngông cuồng của Bùi Văn đứng bên cạnh giờ cũng trở nên căng thẳng.

Lão ta không phải kẻ ngốc, mà là người từng trải đã lăn lộn ở Hoa Hình nhiều năm rồi.

Thời gian ngắn ngủi mấy phút thôi, Đình Thanh chèo lái tập đoàn họ Đình đã từ thiên đàng ngã xuống địa ngục.

Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Ánh mắt lão ta không khỏi chậm rãi di chuyển về phía Vương Đông Quân.

Khi nhìn thấy nụ cười vô hại trên mặt Vương Đông Quân, Bùi Văn đột nhiên có một cảm giác sợ hãi tê dại cả da đầu.

Người thanh niên này, gã đã nhìn nhầm rồi.

Đang lúc gã suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào mới có thể thoát ra thì Vương Đông Quân đã mở miệng nói với Đình Thanh trước: "Chủ tịch Đình, tiết mục này có kích thích không, có bất ngờ không?"

"Tôi..."

Đình Thanh run rẩy, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Nụ cười của Vương Đông Quân càng thêm "ấm áp": "Tiết mục này chỉ là mở màn thôi, sau đây còn có phần đặc sắc hơn nhiều, ông phải ráng mà chịu đựng đó nha."