Ở Nơi Ấy Có Tôi Đợi Chờ

Chương 4








Năm mới vui vẻ nha mọi người!

...

Tôi quay mặt qua, bất ngờ nhận ra là Thế Phan - bạn ngồi cùng bàn hôm bữa đây mà. Sau đó thoáng giật mình khi thấy trên trán cậu bạn đã rịn đầy mồ hôi, vừa thở hồng hộc. Cậu ấy vội đỡ tôi đứng dậy, dư âm sau pha vừa rồi vẫn còn âm ỉ trong lồng ngực, tôi có thể cảm nhận rõ hai tay mình đang run lên cầm cập. Cuối cùng tôi lắp bắp nói:

- Tôi không sao... cảm ơn ông... nhiều lắm...

Thế Phan quệt nhanh mồ hôi trên trán, vì đang đeo khẩu trang nên tôi chỉ thấy cặp mắt cậu cong lên khi cười.

- Không sao là tốt rồi, cũng may là tôi tới kịp.

Tôi bối rối không biết phải nói sao nữa, cảm xúc trong tôi lúc này rất lẫn lộn, vừa biết ơn vừa thấy ngượng vô cùng. Nếu Phan không ghé bơm bánh ở quán sửa xe gần đó lao tới kéo tôi vào trong thì chắc giờ bản thân đã không thể đứng ở đây được. Vả lại pha hành động vừa rồi rất nguy hiểm, nếu không đủ nhanh thì có thể cậu bạn sẽ liên luỵ theo - nghĩa là hai đứa tôi cùng nhau lên bàn thờ ngồi. Sau một lúc trấn tĩnh, tôi nâng mắt nhìn Thế Phan:

- Phan ơi, cho tôi cảm ơn ông lần nữa, nếu không có ông chắc tôi...

Phan vội xua tay cắt ngang lời tôi:

- Trời ơi ông không bị sao là được rồi!

Sau vài giây im lặng, tôi lên tiếng:

- Ừ, nếu vậy thì tôi lên trường nha. Dù sao thì ông cũng cứu tôi một mạng, tôi sẽ hậu tạ ông sau.

Tôi gật đầu cảm tạ người trước mặt. Song không muốn phiền người ta nữa, tôi phủi bụi dính trên cái hoodie, chỉnh lại nón bảo hiểm rồi tiến lại chiếc Cub tàn tạ đã được người xung quanh dựng lên. Dù sao thì chỉ té ngã nhẹ nên không xây xát gì cho cam. Xe tôi vẫn ổn, không hỏng hóc gì. Nhưng có một bên chân trái thì ê ẩm chín mười phần, mà ít ra vẫn còn cái chân phải lành lặn để đề máy.

- Ê chân ông có ổn không vậy?

Tôi đi được vài bước thì nghe tiếng bạn gọi tôi từ đằng sau, chắc cậu bạn thấy tôi đi từng bước cà nhắc.

- Không chảy máu đâu, ông đừng lo. Chỉ rát chút thôi, tôi về xức thuốc vài bữa là hết à.

Phan có vẻ do dự nhưng sau đó cũng gật đầu trước vẻ kiên quyết của tôi. Tôi sờ tay xuống ống quần kiểm tra, thấy vẫn khô ráo nên chắc cùng lắm là trầy nhẹ hoặc bầm tím chứ không thương tích nặng.

Cơn nhức ở chân cũng đã đỡ hơn nhiều khi tôi vào lớp học, không phải đi cái kiểu cà nhắc thiểu năng kia nữa.

Nắng sớm xuyên qua hàng cây, chiếu qua khung cửa sổ, in bóng cây xuống những chiếc bàn nơi dãy ngoài cùng.

Tôi ngồi ở chỗ cũ - bàn cuối dãy giữa, chậm rãi ăn bánh mì vừa uống ngụm trà đào. Ngẫm mà thấy cuộc sống vô thường, tôi không tin là mình vừa thoát chết trong gang tấc đâu ấy. Nhưng thực sự bây giờ tôi đang khá ổn áp ngồi đây, và chắc chắn sẽ không quên ơn cái người đã cứu tôi vừa rồi.

Một lát sau, tôi thấy Thế Phan xách cặp đi vào lớp, tới chỗ ngồi rồi nhưng cậu không nói gì cả, tôi cũng không lên tiếng. Cậu ấy chỉ lặng lẽ để cặp xuống bàn rồi chạy ra ngoài.

"Con người thực ra là nô lệ của cảm xúc", đây vốn là câu văn mà tôi đọc được đâu đó trên mạng, giờ thì tôi tin rằng bản thân đã bị cảm xúc trong lòng chia phối. Tôi thấy lâng lâng khi vô thức nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy khi Phan cứu mình, sắc mặt cậu bạn khi ấy khiến tôi khó mà quên được. Vầng trán nhăn nheo rịn đầy mồ hôi, cặp mắt sau gọng kính nhìn tôi một cách lo lắng khi thấy tôi đi không vững. Thú thực là chưa bao giờ tôi thấy ai nhìn mình như này ngoài mẹ tôi mỗi khi tôi bị bệnh.

Tôi không hiểu bản thân đang nghĩ về điều gì, tôi thật sự không lý giải được vì sao tim tôi bỗng nhiên lại đập nhanh hơn mức bình thường như vậy.

Dù sao thì đó cũng là chuyện mà một người tử tế nên làm khi thấy người khác hoạn nạn nhỉ? Nhưng ít ai máu liều đến mức hành động như bạn Phan Võ ngồi cùng bàn này, đã thế chúng tôi còn chưa nói chuyện với nhau được bao nhiêu.

Chẹp!

Ừ thì chuyện dù gì cũng đã qua rồi, tốt nhất mình nên dẹp nó sang một bên thay vì cứ hồi tưởng lại mãi. Tôi không cho phép bản thân nghĩ về nó nữa, thay vào đó đem cái vỏ bánh mì sau khi ăn xong vứt vào sọt rác ngoài hành lang, tu hết chai trà đào trước khi quay vào lớp. Vừa hay đánh trống tựu mười lăm phút đầu giờ.

Cùng lúc thằng Nam chạy ngang, hai lớp 10A10 và 10A9 bọn tôi học sát bên cạnh nên dễ chạm mặt nhau khi ra ngoài lắm. Tôi ngoắc nó lại, Nam nhìn tôi chớp mắt:

- Kêu gì?

Tôi kéo ống tay áo hoodie, nói:

- Lát tao không đi chơi Bi-a nữa đâu.

Nó ngơ ngác hỏi:

- Sao vậy?

Tôi không muốn huỵch toẹt chuyện của mình, bèn lấp liếm:

- Tại tao có việc ấy, để bữa khác đi nha.

...

Ba tiết học trôi qua nhanh chóng, thời khóa biểu chỉ vỏn vẹn hai môn Anh Sử rồi tiết Sinh hoạt lớp, không có Chào cờ.

Cơn đau nhức đột nhiên âm ỉ khi tôi về đến nhà. Mẹ tôi còn đi dạy trên trường nên giờ chỉ có tôi ở đây. Tôi thay nhanh cái quần ngắn rồi ngồi dưới phòng khách xem xét phần chân bị va chạm hồi sáng. Quả nhiên là có vết bầm với trầy xước ở bắp đùi, nhìn thấy không xi nhê gì nhưng chẳng hiểu sau lại cảm giác nhức nhối kinh khủng.

Tôi lấy chai thuốc trong hộc tủ thoa nhẹ được một lúc thì chân đã đỡ đau hơn hẳn. Những ngày sau đi học dường như đã lành lặn không còn cảm giác gì, nhưng vết bầm tím dưới đùi trái thì vẫn chưa biến mất. Trong khoảng thời gian ấy, tôi chủ yếu mặc quần dài khi ở nhà, mục đích là tránh mẹ tôi vô tình thấy rồi tra hỏi. Chuyện bị té xe ấy tôi đã giấu nhẹm từ trước đến giờ không hó hé với ai, chỉ có mỗi Phan là biết, ừ có lẽ là vậy.

Chớp mắt đã hai tuần học.

Dần dà tôi và Phan cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, vì ngồi chung bàn mà. Nhưng cứ mỗi lần tôi mở lời muốn trả ơn cậu bạn bằng ly nước hoặc mời đi ăn thì cậu lại lắc đầu nguầy nguậy. Thấy tôi nghệt mặt ra, Phan cười cười rồi chữa thẹn cho tôi:

- Dù sao cũng cảm ơn ông, nhưng tôi không cần ông trả ơn đâu.

Tôi gật đầu. Hai bên im lặng cho đến khi vào tiết học, Thế Phan ngồi bên cạnh lật sách vở xong thì đặt tay lên vai tôi, nói giọng nhẹ bẫng:

- Nhật Duy, ông đừng e dè khi nói chuyện với tôi nữa, được không?

...

Hai tiết Văn chầm chậm trôi, tưởng chừng như dài cả thế kỷ. Tôi chỉ đợi đến khoảnh khắc nghe tiếng trống đánh giờ ra chơi để xuống sân đá cầu với đám bạn cũ, thay vì ngồi đây nghe thầy giảng bài bằng tông giọng giúp học sinh dễ vào giấc ngủ.

- Các bài tập còn lại các em về nhà sửa nha, giờ mời các em nghỉ!

Nghe tiếng trống, thầy gật đầu cho chúng tôi ra chơi. Đứng chào xong xuôi, tôi vọt ra ngoài ngay, trước tiên phải kiểm tra thùng rác ngoài hành lang xem tổ trực hôm nay đã đem đi đổ đầu giờ chưa, sau đó mới cầm trái cầu đi xuống dưới.

Tôi vừa lội xuống chân cầu thang thì đã nghe giọng nhỏ Hoài réo gọi bên cạnh:

- Nhật Duy!

Lớp nhỏ Hoài ở kế chân cầu thang, tôi vừa xuống cũng là lúc nó ra khỏi lớp.

- Hả?

- Mày mua sách tiếng Anh chưa, có gì cho tao mượn với. Mai tao có hai tiết Anh.

- Mai tao cũng có tiết, mà mày học tiết mấy?

- Tao tiết bốn, năm.

Tôi gật đầu nói:

- Vậy mai ra chơi lên lớp tao mượn, tao học hai tiết đầu.

Hoài ra dấu "OK" với tôi rồi nó đi chơi với bạn nó, tôi đi việc của tôi. Ấy vậy mà giữa chừng lại chạm mặt những thành phần mà tôi vốn không muốn tiếp xúc, chúng nó bằng cách nào đó biết tôi sẽ đi rửa tay nên đứng đợi sẵn ở khu nhà vệ sinh.

- Ê Hà Duy!

Tôi ngóc đầu qua, ra vẻ ngây ngốc:

- Kêu tao hả?

- Không kêu mày thì kêu chó hả?

Tôi nhíu mày nhìn thằng Nguyên đang khoanh tay đứng giữa một đám thằng khác vây quanh, bình thản hỏi:

- Sao? Kiếm tao có chuyện gì?

- Tao không muốn vòng vo đâu Hà Duy. Giờ tao hỏi cái này, mày có thích con Hoài không đó?

- Hỏi đ... gì vậy?

Nguyên cười khẩy:

- Tao nói trúng tim đen cái mày giật mình đó hả?

- Ăn nói sà lơ, cút hết cho tao!

Tôi toan bỏ đi thì lại bị một thằng trong đám thằng Nguyên chặn lại, ôi thôi tình hình có vẻ bất ổn rồi. Chỗ này ít ai qua lại, đáng ra tôi nên đi tới bồn rửa dưới đường dẫn vào dãy hành lang thay vì ở đây. Một đứa thì làm sao cân lại một đám như này?

- Chuyện chưa giải quyết xong mà mày đi đâu vậy? Giờ tao chỉ cần mày trả lời tao thôi, là mày có đang trong mối quan hệ nào đó với Phạm Nguyễn Thu Hoài phải không?

Tôi đáp gọn lỏn một chữ "không" trước câu hỏi đểu của đối phương. Nhưng Hà Nhật Nguyên lại không chịu buông tha, nó tiếp tục làm khó làm dễ tôi với câu tiếp theo:

- Vậy sao hôm bữa mày đi với nó trong VinMart là như nào? Tình cảm đến vậy mà còn chối nữa hả?

Tôi thoáng ngạc nhiên, nó hoặc bọn nó ở trong ấy và thấy hai đứa tôi từ khi nào?

- Mày làm anh tao hơi lâu rồi đó Nguyên à.

- Sao?

Nhật Nguyên cong mắt cười. Tôi không giữ nổi vẻ bình tĩnh, bực dọc đi thẳng vào vấn đề:

- Mày "ghét" Thu Hoài cũng không có nghĩa tao không được tiếp xúc với nó, Nguyên. Tao với Hoài đã là bạn với nhau từ hồi cấp Một, cái này mày thừa biết mà. Nên không có lý do gì bắt tao phải đối xử với nó theo mày. Còn chuyện là do mày hết, nếu mày không kích động nó thì có lẽ nó sẽ không làm cái chuyện kia đâu!

- Mày nói vậy mà nghe được hả Hà Duy?

- ...

- Tao còn chưa tính sổ mày vụ mày out group tự tiện nhé.

Nguyên đưa tay chỉ thẳng vào mặt tôi. Tôi gạt phắt tay nó ra, nói:

- Tao không muốn tham gia cái trò khốn nạn này của tụi mày nữa. Một đám con trai ăn hiếp một đứa con gái, tụi mày có thấy hèn không?

- Rốt cuộc là mày đang tự vả vào mặt mình hả?

Nhật Nguyên không đùa cợt nữa, nó bắt đầu mất bình tĩnh trong lời nói. Tôi không muốn đôi co với bọn này thêm một giây, cố gắng tìm đường thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.