“Hôm nay tôi rửa bát, trông thấy những nồi niêu tô bát trống không, lòng cảm thấy rất vui mừng.” Dì Ngô là nhân viên lớn tuổi nhất trong phòng bếp.
Khi còn bé bà ấy đã phải sống những ngày tháng khổ sở, nên bây giờ bà ấy rất quý trọng đồ ăn và không thích lãng Nhất Nhất thấy bọn họ khen không ngừng tự nhiên không thể ôm hết công lao về mình mà cũng lên tiếng khen ngược lại bọn họ, khen thức ăn ngon bởi vì nguyên liệu nấu ăn họ mua rất tươi, rau cũng được rửa rất sạch được khen mà không vui chứ.
Ít nhất khi đám người chị Lý nghe cô nói như vậy thì nụ cười trên mặt cũng càng thêm rõ họ cũng không tiếp tục tán gẫu quá lâu, mắt thấy sắp đến giờ chuẩn bị bữa tối liền nhao nhao đứng dậy đi vào nhà mọi người trong nhà bếp bắt đầu làm việc thì các giáo viên trong khu dạy học đã mệt đến nhừ cũng không đến nỗi quá bận rộn nhưng chủ yếu do vừa nghỉ hai tháng hè nên các giáo viên không thể tránh khỏi căn bệnh hội chứng kỳ nsắp.“Làm đồ dùng chưa xong, giáo án viết chưa hết, thật sự không thể nào sống nổi nữa mà…”Cô giáo Ngô lớp mầm 2 đang làm đồ thủ công bỗng nhiên nằm bò ra bàn.
Nhưng mặc dù cô ấy có lười biếng thì chiếc kéo trong tay vẫn tiếp tục cắt đồ không không trách được cô ấy, ai bảo việc trang trí lớp học không chỉ phải làm vào dịp khai giảng mà còn phải đổi mới mỗi tháng cơ chứ.
Hay nói cách khác, dịp khai giảng phải vất vả trang trí phòng học lâu như vậy nhưng trên thực tế cũng chỉ trưng bày được trong vòng một tháng, mà mỗi ngày đều phải soạn giáo án đều đều.“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi thôi, chỉ cần cô làm xong thẻ đưa đón, lại trang trí xong bức tường là OK rồi.” Giáo viên chủ nhiệm ra cô giáo Ngô cũng không quá mệt mỏi.
Được rồi, dù sao mệt mỏi về thể xác cũng không bằng mệt mỏi trong tâm hồn được.
Sau khi nghe lời nhắc nhở, cô giáo Ngô lại ngồi thẳng người lên, nghĩ cố làm xong sớm rồi nghỉ ngơi giáo viên ở trong lớp làm việc cùng nhau, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay.“Cuối cùng cũng làm xong, có thể đi ăn cơm rồi!” Cô giáo Ngô hoàn thành công việc trang trí trên bức tường cuối cùng, vui vẻ đứng viên chủ nhiệm thấy cô ấy đang chuẩn bị đi vào nhà bếp thì vội vàng nhắc nhở: “Vội cái gì, bây giờ mới hơn bốn giờ, vào bếp sớm như vậy lỡ để Hiệu trưởng nhìn thấy còn tưởng rằng chúng ta đang lười biếng đấy.”Lúc này cô giáo Ngô mới chịu ngồi xuống thêm lần nữa, lấy điện thoại di động ra nghịch đồng thời suy nghĩ xem buổi tối sẽ ăn món này, tâm tư của những giáo viên trong nhà trẻ bao gồm cả người đã xong việc như cô ấy và những người còn đang bận rộn đều đã bay tới trên bữa tối..