Ở Loạn Thế Ta Là Quân Chủ Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1: Xiềng xích




◎ Ngày lão hoàng đế băng hà, cũng chính là ngày đầu tiên Tạ Tuyên bị xiềng xích này giam giữ. ◎

Trước khi cơ thể trên giường hoàn toàn lạnh buốt, thái giám đã không chờ nổi mà mở thánh chỉ ra, dùng thanh âm bén nhọn đọc lên.

Trích phần quan trọng nhất của thánh chỉ, chỉ còn rải rác mấy chữ.

Tiên hoàng băng hà, sắc lập Thái tử Tạ Quân Nghi thành tân hoàng.

Y phục của Tạ Tuyên giản dị, y quỳ gối trước giường, thậm chí y còn không buông bàn tay của lão hoàng đế, mặc bàn tay kia đã dần trở nên cứng ngắc.

Lão hoàng đế bị ốm đau giày vò khiến cho mái tóc đã bạc hơn nửa.

Tạ Tuyên vì một tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà xuyên vào quyển sách Thông Thiên, lúc đó nguyên chủ của thân thể này chỉ mới năm, sáu tuổi.

Y chậm rãi từ bỏ cách sống trước kia của bản thân, thuận theo con đường mà lão hoàng đế an bài cho y, đọc văn viết chữ, bắn tên cưỡi ngựa, luyện cầm học họa.

Từ trước đến nay y được lão hoàng đế vô cùng chiếu cố, mười năm nay gần như đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.

Chương mở đầu của《 Thông Thiên 》 là khi tiên hoàng băng hà, tân hoàng kế vị, thiên hạ rung chuyển, hào kiệt nổi lên bốn phía.

Nam chính Trần Nguyên Thú giống Tạ Tuyên, đều mất phụ thân, nhưng hắn còn bị kẻ xấu hãm hại, đang phải sống thời gian trốn tránh truy nã của triều đình.

Trong quyển sách này, y là kẻ đại ác trong lòng nam chính Trần Nguyên Thú, là kẻ cuối cùng và quan trọng nhất trong số những kẻ thù của hắn.

Tạ Tuyên, tự Quân Nghi, là Thái tử của Dục triều, là người buộc phải tiếp quản thiên hạ loạn lạc vào những năm cuối Vân Khang.

Từ nhỏ tiểu Thái tử yêu nước thương dân, nhưng năng lực có hạn, khó có thể khuyên can Hoàng đế.

Thiên ngôn vạn ngữ gói gọn thành một câu: Kỳ thật, y là người tốt.

Tác giả viết nguyên chủ là người tốt, độc giả cũng nói y là người tốt.

Nhưng tác giả cũng viết, thù hận trong lòng nam chính đủ để vượt qua hết thảy lòng trắc ẩn, cuối cùng nam chính đày tân hoàng đến biên cương. Độc giả cho rằng, nam chính giết cũng được, lưu đày cũng tốt.

Tuy nói Tạ Tuyên trùng họ trùng tên với vị Thái tử này, nhưng y cũng là người đã từng nói "Kết cục của truyện quả thực khiến người ta thoả mãn".

Nhân hữu thất túc mã hữu thất đề, ai cũng không thể tưởng tượng chuyện ly kỳ như thế lại xảy ra trên người mình chứ.

Tạ Tuyên nhìn khuôn mặt của lão hoàng đế sau khi chết, nếp nhăn xuất hiện khắp mặt.

Y nghĩ thầm: Thật sự già rồi.

Lão hoàng đế lúc trẻ là một minh quân, một lòng vì dân, Dục triều khi đó phồn vinh hưng thịnh.

Bỗng nhiên có một ngày, lão hoàng đế phát điên.

Lão trở nên ngu ngốc vô năng, bắt đầu không để ý tới triều chính, cả ngày ăn chơi đàng điếm, trầm mê hậu cung. Cũng chính vào lúc này, lão tổ chức tuyển tú nữ, mẫu phi của Tạ Tuyên tiến cung, lại lập nàng thành quý phi.

Bởi vì về già lại có thêm nhi tử, lão hoàng đế rất cưng chiều Tạ Tuyên, chiều chuộng y đến mức không ai có thể hiểu nổi.

Tạ Tuyên vừa sinh ra, lão hoàng đế lập y thành Thái Tử.

Sau khi mẫu thân của Tạ Tuyên chết bệnh, lão hoàng đế càng thêm dung túng với y, khi biết bản thân bị bệnh nặng, liền viết di chiếu truyền ngôi.

Sự chiều chuộng như thế, không phải là ban ân, mà là xiềng xích.

Hôm nay lão hoàng đế băng hà, cũng chính là ngày đầu tiên Tạ Tuyên bị xiềng xích này giam giữ.

Trong di chiếu có viết, muốn Tạ Tuyên cử hành đại điển đăng cơ ngay sau ngày tiên hoàng băng hà.

Trong triều có rất nhiều thế lực có qua lại với quân khởi nghĩa, bọn chúng đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, lão hoàng đế biết rõ điều này.

Ngay trong lúc ngu ngốc vô năng nhất, lão vẫn có thể nắm giữ toàn bộ quyền lực trong tay.

Trước kia lão là minh quân, thiên hạ này hưng thịnh phồn vinh, sau lại trở thành hôn quân, thiên hạ liền bị lão khiến cho chướng khí mù mịt.

Tạ Tuyên theo di chiếu an táng tiên hoàng ở quận Hoa Dương.

Trước khi xuyên thư, qua những dòng chữ y khó có thể lý giải lão hoàng đế đến tột cùng là người thế nào.

Vốn dĩ lão hoàng đế là Tam hoàng tử không có quyền thế lại không được sủng ái, mặc cho quốc khố trống rỗng vẫn muốn cứu tế nạn dân ở quận Hoa Dương, kết quả là bị giam lỏng ở đó suốt hai năm.

Sau đó lão giết cha thí huynh trở thành hoàng đế, lại lưu đày những đệ muội vô tội, có rất nhiều văn nhân mắng lão là người đại nghịch bất đạo.

Thế nhưng sau khi đăng cơ lão lại trở thành một minh quân, mặc cho văn nhân không thích lão, bá tánh lại rất thích.

Tạ Tuyên không hiểu vì sao lão hoàng đế phát điên.

Tạ Tuyên đội miện quan, thân mặc hoa phục, nhìn bọn thị vệ di chuyển linh cữu chứa di thể của tiên hoàng ra khỏi cung, đồng thời dời khỏi hoàng thành mà lão hoàng đế đã dành nửa đời.

Tạ Tuyên nhủ thầm, y chỉ là một tên khốn nạn.

Mười năm qua, Tạ Tuyên rất ít khi tự hỏi y có thật sự xem là nhi tử của lão không.

Nhưng y lại yên tâm thoải mái mà tiếp nhận tất cả vinh hoa phú quý thuộc về Thái tử.

Sau khi lão hoàng đế sinh bệnh, thường xuyên dùng bàn tay thô ráp mà nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Tạ Tuyên, dường như lão biết y chưa từng nếm qua khó khăn, lúc nào cũng lải nhải: "Tuyên nhi của trẫm còn chưa lớn lên, vậy mà sắp làm Hoàng đế rồi."

Tạ Tuyên nhìn chằm chằm đôi mắt mờ đục của lão hoàng đế, một năm trước khi băng hà, thần chí của lão thường xuyên bất ổn, sau khi bị ác mộng liền kêu gào muốn gặp y.

Lão lúc nào cũng hỏi thái giám thân cận, Tuyên nhi của trẫm đâu? Tuyên nhi có phải Thái tử của trẫm không?

Ngay sau đó liền truyền Tạ Tuyên tiến cung, lão không thấy y thì ngủ không yên.

Chỉ khi tin chắc rằng Tạ Tuyên vẫn là Thái Tử, hoàng quyền mà lão vất vả cả nửa đời mới giành được vẫn sẽ nằm trong tay nhi tử mà lão sủng ái nhất, lão mới có thể an tâm mà ngủ.

Mặc dù lão không phải là quân chủ tốt, nhưng lão lại là phụ thân tốt.

Lão đối với các tử nữ* rất tốt, đối với Tạ Tuyên lại càng sủng ái.

Tạ Tuyên vốn tưởng, có lẽ năm đó lão hoàng đế cũng là một ca ca tốt, một đệ đệ tốt, một nhi tử tốt.

Trong những cơn ác mộng quấy nhiễu lão hoàng đế suốt ngày đêm, liệu có phải đều có bóng dáng của phụ vương đã bị lão giết chết, của những đệ muội đã bị lão lưu đày chăng.

Trong ác mộng bọn họ sẽ gọi lão là gì? Sẽ ở địa ngục mà chờ lão hoàng đế sao? Hay đã buông xuống thù hận mà đầu thai chuyển thế rồi?

Những chuyện này đều không quan trọng.

Sau ngày tiên hoàng băng hà Tạ Tuyên kế vị, theo tình tiết, khi Thái tử kế vị trong lòng vẫn luôn thương xót bá tánh, vì tiết kiệm cho quốc khố, mà yêu cầu huỷ bỏ những lễ nghi không cần thiết của đại điển đăng cơ.

Tân hoàng kế vị, sửa niên hiệu là Thuận An.

Vân Khang những năm cuối kết thúc, Thuận An năm thứ nhất bắt đầu.

Trên triều hổ báo sài lang hoành hành, bày mưu gì cũng là tâm địa tranh quyền bẩn thỉu.

Tiếng nói phản kháng của dân chúng sẽ chỉ tăng lên, giống như ngọn lửa trên đồng cỏ thảo nguyên, muốn đốt cháy tất cả mọi thứ của Dục triều để thiết lập một tân triều.

Cùng lúc đó, Tạ Quân Nghi, vị thiếu niên quân chủ vừa mới kế vị của Dục triều, đang trèo cây bắt mèo trong hoa viên ở hoàng cung.

Nhưng y gặp phải một tình huống khá lúng túng.

Vạt áo mắc vào cành cây, tạo thành một lỗ thủng lớn nhưng vẫn không thể kéo ra được.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Tuyên giống như cưỡi lên lưng cọp mà khó leo xuống.

Bạch miêu đứng trên cành cây cao nhất nheo mắt liếm chân, như cười nhạo sinh vật hai chân ngu xuẩn ở dưới.

Khi Tạ Tuyên còn nhỏ, tiên hoàng liền cho đại nhi tử của Bạch tướng quân có chiến công hiển hách trong triều là Bạch Chi Tuyết trở thành võ sư của y.

Sau khi tiến cung, Bạch Chi Tuyết thấy Thái tử giống như một mỹ nhân thanh tú khó có thể cầm kiếm, liền không biết nên dạy thế nào, ngay cả Tạ Tuyên khi đó cũng không muốn học.

Bạch Chi Tuyết trong 《 Thông Thiên 》 không được miêu tả nhiều, nhưng cũng có thể coi là một nhân vật đặc biệt.

Bởi vì hắn có dũng có mưu, Bạch Chi Tuyết vẫn chiến đấu cho tới một khắc cuối cùng khi quân nổi dậy đạp đổ cửa cung, kết cục là bị bắt giữ.

Trần Nguyên Thú tán thưởng khí phách của Bạch Chi Tuyết, chủ động cho hắn thêm một cơ hội, hơn nữa còn đồng ý để Bạch Chi Tuyết đảm nhiệm chức vụ ban đầu ở tân triều.

Đồng thời hắn cũng cảm động trước sự khoan dung của Trần Nguyên Thú, sau cùng đồng ý.

Cũng được xưng tụng là một giai thoại trong chiến loạn.

Nhưng những chuyện đó cũng chỉ là văn tự mà thôi.

Tạ Tuyên sống mười năm dưới thân phận Thái tử ở thế giới này, với những văn tự đó, y luôn cảm thấy đó chính là do thân bất do kỷ mà thôi.

Trong sách có viết, Thái tử Tạ Tuyên nỗ lực cải cách, nhưng vẫn không thể ngăn được sự nổi dậy như hồng thuỷ mãnh thú.

Nếu Bạch Chi Tuyết đã vì nguyên chủ chiến đấu đến cùng, thì cũng coi như là sự trung thành cuối cùng.

Từ ngày lão hoàng đế kia chết đi, Tạ Tuyên liền hiểu thế gian này thật sự quá lớn, có rất nhiều chuyện mà y không thể kiểm soát được.

Quay lại vấn đề chính, bởi vì gặp được một ngu sư, cho đến bây giờ Tạ Tuyên vẫn chỉ biết thực hiện những động tác cơ bản nhất khi luyện kiếm.

Múa kiếm trong lễ tế là đủ, còn khi chạm vào đao kiếm thật thì y lập tức bủn rủn chân tay ngay.

Thời khắc này, Tạ Tuyên bất giác thầm nghĩ, nếu như năm đó Bạch Chi Tuyết chịu dạy y luyện võ, nhất định y tuyệt đối không đến nỗi bị một con tiểu miêu cười nhạo vì leo cây thế này.

Nhưng mà vừa nhắc đến Bạch Chi Tuyết, thì hắn liền đến.

Bạch Chi Tuyết canh cánh trong lòng vì thái độ dửng dưng của Tạ Tuyên trong lúc tảo triều, hắn phải mất nửa nén hương mới tìm được y đang ở hoa viên.

Nhưng mà Bạch Chi Tuyết không ngờ Tạ Tuyên lại bị treo cứng ở trên cây.

Không biết vì sao, hắn lại thay Tạ Tuyên cảm thấy xấu hổ, Bạch Chi Tuyết ho nhẹ một tiếng, lắp bắp nói: "Khụ... khụ... Bệ hạ."

"Ái khanh, ngươi đến rất đúng lúc!" Tạ Tuyên vội vàng gọi hắn: "Mau đưa trẫm xuống! Cũng đưa luôn bạch miêu này xuống!"

Một lát sau, Bạch Chi Tuyết nhẹ nhàng đưa tiểu miêu cho Tạ Tuyên đang chật ngồi trên mặt đất, so sánh với thảm trạng lúc này với lúc y bị kẹt trên cây càng thêm buồn cười.

Nhưng Bạch Chi Tuyết không quan tâm đến những chuyện này.

Hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, rõ ràng là một quân chủ, thế mà lúc này lại ân cần dạy dỗ một tiểu miêu.

Bạch Chi Tuyết gian nan mở miệng: "Hoàng Thượng..."

Tạ Tuyên ôm mèo đứng lên, một tay phủi bụi bám trên áo choàng đỏ thẫm, vết rách do cành cây tạo nên vô cùng bắt mắt trên xiêm y lộng lẫy, khiến người ta khó có thể bỏ qua.

"Ái khanh có việc tìm ta... trẫm sao?" Tạ Tuyên thấy Bạch Chi Tuyết lôi ra từ vạt áo một xấp giấy lúc thượng tấu, y quay người liền muốn chạy: "Chuyện gì thì cứ để sáng mai nói! Ái... ái khanh..."

Bạch Chi Tuyết nhẹ nhàng túm chặt đai lưng của y, khiến Tạ Tuyên càng thêm thống hận năm đó không bắt vị tướng quân Hộ Quốc này dạy võ cho y.

Hắn thả tay, lùi lại mấy bước, cung kính rồi khom lưng chắp tay thi lễ: "Thần thất lễ."

Bạch Chi Tuyết làm thế, Tạ Tuyên cũng không thể vô lại mà bỏ trốn, liền nói: "Chuyện gì?"

"Hai tháng trước, thần tự tiện cho thuộc hạ ẩn nấp ở khắp nơi, bất quá chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, đã điều tra ra số lượng lớn quân phản nghịch."

Bạch Chi Tuyết vừa nói, vừa thả tay.

Xấp giấy trượt dài trên mặt đất phủ đầy tuyết vào mùa đông, chỉ dừng lại khi nó sắp đến chân Tạ Tuyên.

Đó là một trang giấy dài, bên trên là tên của những kẻ nổi dậy và căn cứ kháng chiến của chúng.

Lớn như thống lĩnh, nhỏ như một tiểu binh vô danh.

Tiểu miêu đang nằm trong lòng Tạ Tuyên giãy giụa nhảy ra xa.

Bộ lông của bạch miêu gần như hòa vào băng tuyết, chạy rất nhanh, tuy không nghe thấy tiếng bước chân nhưng vẫn để lại dấu chân rõ ràng trên tuyết.

Tạ Tuyên đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cố gắng bình tĩnh nhận xấp giấy từ tay Bạch Chi Tuyết.

Y nhìn xuống từng cái tên một, như thể y đang xác nhận một điều gì đó quan trọng.

Bạch Chi Tuyết không hiểu vì sao Tạ Tuyên xem cẩn thận như vậy, nhưng vẫn duy trì tư thế chắp tay, không nhanh không chậm mà báo cáo công việc của hắn.

"Đối với vài đội quân mới xuất hiện, thần đã phái thuộc hạ khuyên nhủ bọn họ, nguyện ý quy thuận thì sẽ phân phát lương thảo, còn nếu không quy thuận... đều là những cái tên gạch đỏ."

Trên danh sách quả thật có vài cái tên bị gạch đỏ.

Y tìm thấy cái tên Trần Tầm Nghĩa.

Bị gạch đỏ.

Mà Trần Tầm Nghĩa, là tên phụ thân của nam chính Trần Nguyên Thú trong《 Thông Thiên 》.

Những ngày sau khi Tạ Tuyên kế vị quá mức yên bình.

Cho nên y quên mất.

Năm nay y mười lăm tuổi, mà hắn cũng mười lắm tuổi.

Thế nhưng lúc Trần Nguyên Thú mười lăm tuổi, chưa từng được yên bình