Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 2: Khi tình yêu đã thành dĩ vãng




Dù T Nam vớithói quen nghề nghiệp cố hữu đã đưa ra những tính toán chặt chẽ, đơn giản hóaviệc sửa sang bài trí căn hộ đến mức tối đa, nhưng với một căn hộ diện tích gầnmột trăm ba mươi mét vuông thì vẫn còn nhiều việc lặt vặt phải làm, rất nhiềuchi phí phát nh ngoài dự toán.

Bệ cửa sổ chìa ra ngoàicủa hai căn phòng đang để lộ thiên hoàn toàn, phải đi chọn kiểu gạch lát thíchhợp để gắn vào; tất cả các căn phòng đều phải lắp đèn, phải mắc rèm cửa và rèmcửa sổ. Khi những món đồ nội thất đó được chở đến, cô buộc phải ở nhà để kýnhận; rồi lắp bình nóng lạnh, nắp điều hòa, lắp đặt đường điện thoại, nối đườnggas, lắp internet, liên hệ dịch vụ vệ sinh nhà cửa… Vậy là trong cả mùa hè nóngnực này, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi vào cuối tuần của Tạ Nam đều dànhhết cho việc bài trí, dọn dẹp nhà cửa.

Thời tiết mỗi ngày một oibức, các tuyến xe bus ở vùng ngoại ô này lại không nhiều, cứ mỗi lần giương ôđi bộ dưới cái nắng gay gắt đổ lửa của mùa hè, mồ hôi Tạ Nam lại túa ra như mưakhiến cô mệt mỏi vô cùng. Người duy nhất cô có thể trút bầu tâm sự, kể khổ chỉcó Cao Như Băng, nhưng Cao Như Băng chẳng chút gì thông cảm, bởi bản thân cô ấycũng đang bận tối mắt tối mũi lo cho đám cưới sắp tổ chức của mình.

Vu Mục Thành không dướimột lần chú ý tới bóng hình bận rộn trong khoảng sân dưới tầng một ấy. Anh cảmthấy một cô gái dáng vẻ mảnh mai yếu đuối thế kia mà phải một mình đảm đươngcông việc sửa sang nhà cửa, đúng là đáng nể. Bởi bản thân rất ngại phiền phức,nên anh mua luôn căn nhà đã có người ở mà chủ nhân đã bài trí hoàn hảo mọi thứrồi, còn các việc tìm nhà, ký hợp đồng, làm thủ tục chuyển quyền sở hữu, thaymới lại rèm cửa và đồ gia dụng, liên hệ với công ty vệ sinh… anh đều giao chothư ký lo liệu.

Vài lần lái xe đi làm,ngang qua bến xe bus, thấy cô đang đứng đợi xe, anh cũng có ý muốn chở cô mộtđoạn nhưng lại cảm thấy hơi đường đột, bởi giữa hai người mới chỉ có vài câu xãgiao qua lại. Hơn nữa, trông dáng vẻ thờ ơ của cô, chắc là không có ấn tượng gìđặc biệt với mình, nên anh chần chừ rồi cuối cùng vẫn lái xe đi.

Công việc của anh cũngrất bận rộn. Anh đã mạnh tay đuổi bớt một số nhân viên cũ do anh rể để lại,những người ở lại mới trở nên biết điều hơn. Nhưng bộ phận Thị trường và bộphận Kỹ thuật lại tách rời nhau ra, bộ phận Sản xuất và bộ phận Cung ứng cũngkhông ăn ý nữa. Giám đốc mới tuyển dụng của bộ phận Thị trường lại không quảnlý nổi những nhân viên kinh doanh dưới quyền mình. Còn giám đốc bên Sản xuấtthì cứ kêu trời lên rằng bên Cung ứng vật tư hoạt động quá ì ạch và chậm chạp,nên đã làm lỡ mất tiến độ giao hàng của anh ta, giám đốc bên cung ứng phản báclại là tiến độ kế hoạch làm việc của bên Sản xuất đề ra không hợp lý… Công việcngày càng chồng chất, các đơn đặt hàng bay đến ngày càng nhiều, nếu không giảiquyết tốt các khâu của bộ máy nội bộ để nắm lấy thời cơ thì làm sao có thể pháttriển trong môi trường cạnh tranh khốc liệt của cơ chế thị trường hiện nayđược.

Hằng ngày nhân viên đềuđi làm với thẻ chấm công, anh cũng không có chủ trương yêu cầu nhân viên làmthêm ca khi không cần thiết, nhưng rồi chính anh lại thường xuyên là người vềcuối cùng. Lưu Kính Quần cười nhạo anh: “Cậu làm ông chủ ra dáng lắm, còn mệtmỏi hơn cả anh nhân viên quèn như tớ”. Anh cũng đành cười thiểu não. Chỉ đếncuối tuần anh mới thực sự được nghỉ ngơi đôi chút.

Tối hôm đó, Vu Mục Thànhcùng Giám đốc Ngô của bộ phận Thị trường mời hai vị khách hàng đi ăn. Hôm ấy,anh uống hơi nhiều nên quyết định cùng họ đi mát-xa chân. Từ khi về nước đếnnay, anh rất ít đặt chân đến những nơi vui chơi giải trí thế này, đi rồi mớibiết thật không hổ danh là Trung tâm Y tế Quốc gia, không có những dịch vụ đènmờ, chỉ đơn thuần mát-xa bàn chân thư giãn mà thôi. Nghĩ kỹ một chút, anh mớinhận ra, đây đều là dụng ý của Giám đốc Ngô, anh ta sao dám đưa ông sếp cònđang lạ lẫm, chưa hiểu hết tính khí này đến những chỗ đèn mờ cơ chứ, rồi nghĩđến mới chiều nay mình còn nổi cơn thịnh nộ đùng đùng ở công ty, anh đột nhiênthấy mất hứng.

Anh không cảm nhận đượctác dụng dược lý thần diệu của món mát-xa chân, mà chỉ cảm thấy qua một liệutrình, mình đã tỉnh rượu kha khá rồi. Anh đưa khách hàng về nhà rồi một mìnhlái xe quay về. Đến nhà thì đã gần mười hai giờ, anh quẹt thẻ đi vào cổng bỗngthấy chiếc xe tải đang đỗ trong đó, một giọng nữ đang từ tốn nói lý điều gì đóvới nhân viên bảo vệ.

“Vậy anh bảo tôi phải làmthế nào, tôi đâu có muốn xe vào thành phố muộn như vậy chứ, tôi đã phải mất baonhiêu thời gian chờ đợi rồi. Tài xế cũng phải về cho kịp nữa, tôi chỉ dỡ xuốngcó một chiếc đàn piano thôi mà, sẽ không ầm ĩ ảnh hưởng đến ai đâu.”

“Nhưng ở đây có quyđịnh…”

“Tôi biết quy định củacác anh, tôi cũng là một người có ý thức mà, tôi tình nguyện tuân thủ tất cảcác quy định hợp lý ấy. Nhưng bây giờ việc đã đến nước này rồi, chiếc piano nàylà bác tài xế tiện đường chở giúp tôi tận từ dưới quê lên, tôi đã làm phiền bácấy quá rồi, nếu không lập tức dỡ xuống, cho họ còn về thì sẽ nhỡ hết công việccủa họ, hay là anh hãy gọi giám đốc phụ trách trực ban lại đây, tôi muốn nóichuyện trực tiếp với ông ấy.”

Dưới ánh đèn đường, VuMục Thành nhận ra tiếng nói từ tốn, trong trẻo kia chính là của nữ chủ nhân cănhộ dưới tầng một. Anh ngó đầu ra ngoài cửa kính ô tô, nói với nhân viên bảo vệ:“Nếu chỉ dỡ một chiếc đàn piano thôi thì có gì ghê gớm lắm đâu”.

Nhân viên bảo vệ chần chừmột lát rồi gật đầu: “Vậy được, mong mọi người hết sức giữ trật tự, đừng làm ảnhhưởng đến những người xung quanh, nếu có ai khiếu nại thì chúng tôi rất khógiải quyết”.

Tạ Nam thở phào nhẹ nhõm,h còn nhỏ bố mẹ đã vận động cô học đàn, cũng không phải năng khiếu gì ghê gớmnhưng cô đã vượt qua cấp mười của nhóm đàn không chuyên. Từ ngày vào đại học,chỉ khi về nhà cô mới ngồi vào đàn một lúc, bố mẹ cô vẫn giữ gìn, bảo dưỡng vàchỉnh âm chiếc đàn theo định kỳ cho cô. Biết cô quyết định chuyển đến ở căn hộđó, bố mẹ cô liền nhờ một người quen chuyên chở hàng hóa đường dài chuyển chiếcđàn ấy lên cho cô.

Vừa tan sở, cô đã về nhàngay để đón chuyến xe này, chờ đến hơn bốn tiếng đồng hồ ở ngoài đường, khôngcó ti vi cũng chẳng có sách đọc, chỉ lật đi lật lại một tờ báo, đến cả chuyênmục quảng cáo cô cũng xem đi xem lại mấy lượt rồi. Cô cười với Vu Mục Thành tỏý cảm ơn, Vu Mục Thành lái xe vào bên trong trước, chiếc xe tải liền bám theosau.

Dù có cố gắng thế nào đinữa, tiếng xe tải nổ máy trong thời điểm tĩnh mịch thế này cũng không êm taichút nào. Vu Mục Thành khóa xe lại rồi quay đầu quan sát, thấy hai người đànông đang nhấc chiếc đàn piano xuống xe, cũng may không phải loại piano ba gócto đùng, mà chỉ là một chiếc đàn bình thường hiệu Chu Giang, Tạ Nam cũng cốgắng góp một tay, Vu Mục Thành bèn đến giúp đỡ. Bốn người khiêng chiếc đàn vàotrong căn hộ, ai cũng mệt thở chẳng ra hơi.

Tạ Nam vội vàng đưa chohai người tài xế một bịch nào thuốc lá, nước khoáng v.v… đã mua sẵn, không ngớtlời cảm ơn rồi tiễn họ ra về.

Vu Mục Thành quan sátphòng khách, đúng là trống trơn chẳng có gì, chỉ bày một bộ sofa bằng nhung dahươu, một chiếc bàn trà và một kệ ti vi rất đơn giản, trên đó chẳng kê gì, cănphòng gần như trống rỗng. Còn trong phòng ăn nối liền với phòng khách cũng chỉkê chiếc bàn thủy tinh nhỏ và bốn cái ghế, không biết tại sao anh bỗng có cảmgiác căn phòng trống trải này thật ảm đạm dưới ánh đèn hiu hắt.

“Hôm nay thật cảm ơn anhquá, tôi thấy rất áy náy.”

Vu Mục Thành nghe ra ngầmý muốn tiễn khách trong lời nói của cô, bèn cười hất cằm về phía chiếc đàn vẫnđang để cạnh bộ sofa, nói: “Cô định để chiếc đàn ở đây à?”.

“Nhà còn rộng lắm, phòngnào cũng để trống, tôi sẽ tự mình sắp xếp nó sau, sàn lát nhà bền lắm”, Tạ Namcười nói.

“Để tôi giúp cô, nặng lắmđấy”, Vu Mục Thành cũng chẳng biết có sợi dây thần kinh nào trong người bị lỗinhịp hay không. Tạ Nam hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không nhất quyết từ chối,hai người, người đẩy người kéo chuyển chiếc đàn vào trong căn phòng có cửa sổhướng ra vườn. Căn phòng này hoàn toàn trống trải, chỉ có một giá sách trốngtrơn kiểu dáng đơn giản kê sát tường.

Sau khi kê xong chiếcđàn, hai người mồ hôi nhễ nhại, Tạ Nam vừa thở vừa nói với Vu Mục Thành: “Thậtcảm ơn anh, tôi là hôm nào tôi mời anh một bữa cơm nhé”.

“Tôi là Vu Mục Thành, đềulà hàng xóm láng giềng, cô không cần khách sáo đâu.”

Tạ Nam tiễn anh ra cửa,anh đi xuyên qua mảnh vườn vẫn um tùm cỏ mọc, tiện tay giúp cô đóng cánh cổngsắt thấp, quay đầu nhìn lại thấy Tạ Nam đang đứng ngoài hiên dưới ánh đèn mỉmcười với mình. Cô mặc chiếc sơ mi tay lỡ có ren màu trắng, chiếc váy ôm màuđen, đôi giày cao vừa phải, đúng phong cách công sở mẫu mực, chắc chắn vừa tanca, liền về đây ngay. Dưới ánh đèn màu vàng cam, mái tóc của cô buộc túm đuôingựa, trên khuôn mặt thanh tú ngời lên nụ cười tươi tắn, dáng vẻ thật quyến rũ.

Vu Mục Thành vẫy tay chàocô, dù cho bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi vẫn dính chặt lấy người, nhưng trong lònganh vô cùng phấn khích. Anh nghĩ, có gì đâu, đây chính là niềm vui có được khigiúp đỡ người khác ấy mà, rồi sau đó lại tự cười mình: Nếu người ta không phảilà một cô gái xinh đẹp đang sống độc thân thì chưa chắc mình đã nhiệt tình giúpđỡ như vậy. Cô hàng xóm này tuy không phải là bậc quốc sắc thiên hương, nhưngdáng người thon thả, khuôn mặt thanh tú, lời nói dễ chịu, chỉ nhìn thôi cũngthấy rất thiện cảm rồi.

Đám cưới của Cao Như Băngấn định vào cuối tháng Chín, cũng vừa lúc hết hạn hợp đồng thuê nhà của cô. Bốmẹ cô từ quê vội vã lên dự đám cưới con gái, mấy hôm nay cô nhường căn phòngcủa mình cho bố mẹ mà sang ở trong căn phòng của Tạ Nam.

Ông bà họ Cao vừa mới đếnđã trổ tài bếp núc, bữa ăn rất thịnh soạn và đủ dinh dưỡng, khiến Tạ Nam phấnkhởi luôn mồm cảm ơn cô chú. Ăn xong, hai vị phụ huynh còn tranh cả việc rửabát. Tạ Nam rất cảm kích, bởi trừ khi về nhà mỗi kỳ nghỉ, mấy năm nay cô mớilại được cảm nhận sự chiều chuộng ưu ái như vậy.

“Được rồi, cơm ăn rồi,canh cũng uống rồi, bây giờ phải đi thực hiện nghĩa vụ cùng tớ chứ nhỉ!”, nghĩavụ mà Cao Như Băng nói tới chính là việc đi siêu thị cùng cô ấy.

Tạ Nam kêu khổ rồi vừacầm túi vừa xỏ giày, nói: “Sao cậu không gọi anh Quách Minh nhà cậu ấy, cậu chỉxót anh ấy mà chẳng thương gì tớ cả”.

“Quách Minh thà đứng đợiở dưới nhà hút thuốc chứ không chịu lượn lờ với tớ đâu”, Cao Như Băng lườm cômột cái: “Mà đây là tớ đang tạo cơ hội cho cậu đấy chứ, đừng cằn nhằn linh tinhnữa, sắp chuyển mùa rồi, cậu không cần mua quần áo mới à?”.

“Quần áo của tớ vẫn đủdùng.”

Lần này, Tạ Nam nói thật,bởi vì cô làm việc ở Công ty Hoa Trung trực thuộc tổng công ty liên doanh rượubia, nơi có yêu cầu rất nghiêm ngặt về trang phục của nhân viên. Từ thứ Hai đếnthứ Năm phải mặc đồng phục, thứ Sáu có thể mặc tự do nhưng vẫn phải là kiểucông sở. Mùa hè thì thoải mái hơn, không cần mặc đủ bộ, nhưng vẫn phải là quầnáo văn phòng, chứ không được mặc các kiểu quần ngố, quần lửng đến mắt cá, váyjupe, dép lê, xăng đan hở mũi hay giày thể thao đều bị cấm, cứ cách nửa thángbộ phận Nhân sự lại gửi thư điện tử nhắc nhở về trang phục với nhân viên, ai viphạm sẽ bị phạt.

Cũng may, nhân viên ởcông ty con không sành điệu, dùng toàn hàng hiệu như công ty mẹ bên Thượng Hải.Cách ăn mặc nhìn chung là khá giản dị, ngoài một số người gia cảnh khá giả, trẻtrung, tính tình yểu điệu, những người khác đều như ngầm mặc định lựa chọn cácnhãn hàng giá cả phải chăng.

Tạ Nam vốn lười nhác,không muốn mất tiền mất sức vì việc này, mỗi khi được dịp khuyến mãi, cô thườngchạy thẳng đến cửa hàng đại diện của nhãn hàng Hồng Kông mua một loạt, giá cảvà kiểu dáng đều vừa phải, có thể chấp nhận được.

Cao Như Băng không để ýđến lời của Tạ Nam, hai người ra khỏi nhà, bắt xe đến trung tâm thương mại. CaoNhư Băng thử hết bộ này đến bộ khác, còn Tạ Nam phụ trách việc đưa ra ý kiến.Cao Như Băng lạnh lùng vứt bộ váy màu hồng lên người Tạ Nam, cô né người nhìnkỹ, đó là chiếc váy lễ hội hai dây hở vai có thêu hoa và viền ngọc trai, dángbút chì bó gối.

“Còn ngồi ngẩn ra đấy làmgì, cậu thử đi.”

“Tớ mua cái này làm gì,mặc lúc nào được.”

“Úi giời, cậu làm phù dâucho tớ cơ mà, đến lúc đó tớ sẽ mặc váy cưới, chẳng lẽ cậu vẫn định mặc bộ váycông sở màu xám tối tăm kia, đứng cạnh tớ để làm trưởng họ nhà tớ à?”

Tạ Nam đành ngoan ngoãncầm bộ váy đi vào phòng thử đồ, khi cô trở ra, Cao Như Băng ngồi trên ghế sofahuýt sáo tinh nghịch nói: “Cậu soi gương đi, xem gu thẩm mỹ của tớ tinh tế thếnào”.

Đúng là như vậy, dưới ánhđèn dịu dàng huyền ảo, trông Tạ Nam trong gương thật là quyến rũ. Dáng người côkhông quá cao, rất thon thả, khi mặc chiếc váy hai dây, phần vai trần lộ rathật mảnh mai gợi cảm, thân hình cân đối với ba vòng chuẩn, màu hồng càng tônlên làn da mịn màng trắng nõn.

Cao Như Băng chạy lạinháy mắt: “Thế này mới là phụ nữ chứ, vòng một phải căng tròn như thế”.

“Đừng nói linh tinh”, TạNam bỗng đỏ bừng mặt, chỉ sợ cô nhân viên bán hàng đâu đó nghe thấy. Cô ngắmnhìn lại mình trong gương, chần chừ một lát rồi nói: “Ừm, nó có hở hang quákhông nhỉ, là cậu cưới đấy chứ, tớ mặc như thế này liệu có chướng mắt quákhông?”.

“Chỉ làm tôn tớ lên thôi,không có gì là chướng mắt đâu”, Cao Như Băng cười đắc ý, nói với nhân viên bánhàng: “Chị lấy giúp thêm một bộ cỡ nh nữa, rồi thanh toán một thể”.

“Hai bộ à?”, Tạ Nam nhìnlại giá niêm yết: “Nó đắt quá, tớ cắn răng bỏ tiền mua một bộ vì đám cưới củacậu là được rồi”.

Cao Như Băng lườm cô mộtcái: “Có hai phù dâu cơ mà, em họ của Quách Minh đã đến thử bộ này rồi, chỉ chờcậu đến thử xem có vừa hay không thôi. Không cần phải cắn răng đâu, hai bộ nàytớ trả tiền”.

“Làm thế sao được, cậutrúng số độc đắc đấy à, cưới hỏi còn nhiều khoản tốn kém phải chi lắm.”

Cao Như Băng không để ýđến lời Tạ Nam, cô cầm tờ hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa cho ra quầy thu ngânthanh toán.

Khi quay lại, thấyTạ Nam vẫn còn ngồi ngẩn người trên ghế sofa, cô gọi: “Được rồi, số tiền cậumừng bọn tớ khiến bọn tớ cũng áy náy lắm, nếu cậu còn tính toán rạch ròi với tớthì tớ trả lại khoản tiền đó đấy”.

Họ đi dạo thêm một lúcthì gặp lại cô bạn cũ Từ Yến, mấy năm không gặp, trông cô ta vẫn tươi trẻ xinhđẹp, đang khoác tay một chàng trai tuấn tú, ăn vận chỉnh tề đi dạo quanh khubán trang phục nữ.

Hồi còn học đại học, TừYến đã có ác cảm với Tạ Nam không vì một lý do gì cụ thể, nên Cao Như Băngđương nhiên cũng chẳng ưa gì cô ta. Nhưng tốt nghiệp đã khá lâu rồi, mọi ngườidường như đều trang bị cho mình một vẻ ngoài lịch sự, không dễ dàng để cảm xúcbộc lộ ra ngoài. Hai bên cùng chào hỏi nhau, Từ Yến nói chuyện với vẻ thân mật:“Trước đây Tạ Nam còn làm chân thủ quỹ vẫn hay qua chỗ ngân hàng bọn tớ luôn,sao hồi này không thấy cậu qua nữa? Còn Cao Như Băng thì từ khi tốt nghiệp đãchẳng gặp lại cậu rồi”.

Tạ Nam mỉm cười: “Tớchuyển chỗ làm rồi”.

Từ Yến lập tức tỏ ra rấtquan tâm, hỏi xem đó là công ty nào, khi nghe Tạ Nam trả lời, cô ta “ồ” lên mộttiếng: “Là doanh nghiệp nước ngoài có tiếng đấy chứ”. Sau đó, cô ta quay ragiới thiệu người đàn ông bên cạnh: “Đây là chồng tớ, Hạ Bân”.

Cao Như Băng lịch sự trảlời: “Cậu đã lập gia đình rồi à, chúc mừng nhé, Từ Yến”.

Từ Yến nở nụ cười ngọtnhư mật: “Tớ chẳng có mấy chí tiến thủ, yên phận ở một ngân hàng nhà nước, phảitừ từ mới thăng tiến được. Nên tớ lấy chồng luôn cho ổn định. Các cậu chắc cònđang phấn đấu để thăng tiến lên chứ?”.

Cao Như Băng cũng cười:“Lấy chồng cũng là một việc phải phấn đấu mà, mọi người ai cũng thế thôi. Khônglàm phiền hai người dạo phố nữa, tạm biệt nhé”.

Sau khi đi được một đoạn,Cao Như Băng lắc đầu cười nhạt: “Tớ cứ ng ta phải có lớn có khôn rồi chứ, hóara vẫn cứ tự cao tự đại như vậy”.

“Hôm nay cư xử thế là còntử tế đấy”, Tạ Nam nghĩ lại mấy năm trước khi còn làm thủ quỹ, mỗi lần qua ngânhàng, nhìn thấy bộ mặt khinh khỉnh của Từ Yến, cô chỉ thấy buồn cười.

Cao Như Băng rất hiểutính cách khắc nghiệt của Từ Yến, nên cũng đoán được Tạ Nam làm việc với cô takhó chịu thế nào: “Chỉ có cậu mới nhịn cô ta, chứ tớ thì chắc chắn coi cô tanhư rác luôn”.

“Một người chẳng liênquan đến mình, việc gì phải để ý cho mệt.”

Hai người đi hết mộtvòng, kết quả là túi lớn túi nhỏ đứng đợi Quách Minh lái xe đến đón. Về đếnnhà, hai cô tắm táp rồi lên giường nằm tiếp tục trò chuyện.

“Băng Băng này, tâm trạngcậu bây giờ thế nào, có háo hức không?”

“Hôm Quách Minh cầu hôn,tớ rất háo hức. Còn bây giờ, bao nhiêu sức lực đổ hết vào việc chuẩn bị đámcưới này khiến tớ thấy hơi đơ đơ rồi.”

“Đây là lần đầu tiên tớlàm phù dâu đấy, cũng thấy hồi hộp lắm”, Tạ Nam ngừng một lát, rồi cười nóitiếp: “Cũng chẳng biết đến cuối đời tớ có cơ hội trở thành cô dâu không nữa”.

“Thôi đi, đừng có nóilinh tinh như thế. Cậu đâu có ghét việc kết hôn, cậu chỉ ghét không thể khôngkết hôn thôi.”

“Cậu đừng nghĩ tớ làngười sùng bái kiểu sống độc thân thế được không. Ngắm bộ váy cưới lộng lẫy củacậu, tớ cũng mong có ngày được mặc nó lắm chứ.”

Ánh mắt hai người đồngthời rơi xuống chiếc váy cưới trắng như tuyết tinh khôi đang treo ở tay nắm tủquần áo. Ánh trăng huyền ảo len qua song cửa sổ chiếu trên chiếc váy khiến nónhư phát ra ánh sáng lấp lánh, lung linh.

Cao Như Băng đã mua chiếcváy cưới này khi cô đi công tác ở Tô Châu. Kiểu váy hở vai với những đường renđan kết, thân váy có nhiều họa tiết trang trí thêu tay đính ngọc trai màu bạcvô cùng lộng lẫy. Lần đầu tiên Tạ Nam nhìn thấy Cao Như Băng mặc chiếc váy ấy,cô đã vô cùng sửng sốt, đôi mắt mở tròn, bèn quyết định cho dù có không kết hônđi nữa, mình cũng phải mua một bộ như vậy, mặc cho biết cảm giác vui thích.

Bây giờ, ngắm chiếc váyđang tắm mình trong ánh trăng huyền ảo kia, cô bỗng cảm thấy một cơn đau đènặng nơi lồng ngực.

Trước đây, cô đã từngtưởng tượng mình sẽ khoác lên người chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tay trongtay cùng người mình yêu ngập tràn hạnh phúc trong một đám cưới giản dị, tổ chứcngoài trời dưới ánh nắng. Hai người sẽ trao cho nhau những cái nhìn say đắm,những chiếc nhẫn và cả những lời thề nguyền thủy chung trọn đời trong tiếngnhạc du dương. Khắp nơi trải đầy hoa hồng rực rỡ, tháp ly thủy tinh tuôn chảysâm banh thơm nức.

Những tưởng tượng đầy vẻtrẻ con của cô được cóp nhặt một chút từ các tạp chí, một chút từ phim ảnh nướcngoài, tất cả đã trôi đi cùng với tuổi trẻ.

Bây giờ, cô đã có thể tựcười rằng: Mình cũng muốn lấy chồng chứ, nhưng khi nghĩ đến việc bắt đầu làmquen với một người đàn ông, rồi đến lúc bàn bạc chuyện cưới xin, cái đau nhói ởngực cô lại như sắp lan ra khắp toàn thân, khiến cô muốn bỏ hẳn ý nghĩ bắt tayvào hành động.

Cao Như Băng thấu hiểunhững nỗi suy tư của cô lúc này, liền đưa tay nắm lấy tay cô, xoay người ngắmkhuôn mặt cô với vẻ thương cảm. Tạ Nam gượng cười trấn an bạn: “Đương nhiênrồi, tớ sẽ phải lấy chồng chứ. Nếu không, bố mẹ tớ lo đến bạc đầu mất”.

“Nam Nam à, lấy chồng làđể cậu sống vui vẻ hơn, chứ không phải để vui lòng bố mẹ cậu.”

Tạ Nam cười khổ, bây giờcô nhìn nhận về đám cưới sao mà bình thản thế, với cô, kết hôn chỉ đơn thuần làhoàn thành một nghĩa vụ phải thực hiện. Cô thấy cuộc sống hiện tại của bản thânnói chung là yên ổn và vui vẻ rồi, nếu cố gắng thực hiện xong cái nghĩa vụ đócó khi lại làm đảo lộn hết cuộc sống bình yên cố hữu của mình.

Nhưng niềm vui của cô làvì hạnh phúc của bạn cô.

Nửa năm trước, Cao NhưBăng trở về thông báo Quách Minh đã chính thức cầu hôn với mình, Tạ Nam xúcđộng đến mức cứ lắc cánh tay bạn hỏi han: “Thế cậu đã đồng ý chưa?”.

“Gia đình anh ấy đã chuẩnbị xong cả nhà ở cho bọn tớ rồi cơ, tớ đương nhiên là gật đầu đồng ý rồi.”

Câu trả lời này khiến TạNam sững sờ.

“Tớ chịu hết nổi cảnh ởthuê ở mướn rồi”, Cao Như Băng thỏ thẻ tâm sự: “Bốn năm trở lại đây còn tươngđối ổn định, chứ trước kia cảnh bọn mình dầm mưa chuyển nhà, cậu còn nhớkhông?”.

Tạ Nam đương nhiên cònnhớ, ở vùng này mùa mưa dầm dề, trận này nối tiếp trận khác, liên miên daidẳng, chẳng bao giờ thôi, bầu không khí ướt đẫm khiến người ta cảm giác nhưchẳng bao giờ hết nước. Trước sự xua đuổi thúc ép của chủ nhà, sau buổi tantầm, hai cô gái phải vội vàng dọn dẹp hành lý kéo ra khỏi nhà. Hai tay kéo đồ,không có cách nào mở ô che, họ đành phải bước đi trong màn mưa nặng hạt gọitaxi. Buổi tối, lấy chăn đắp thì chăn đã ướt nhèm tự bao giờ, họ đành phảikhoác tạm tấm áo vào người qua một đêm. Những tháng ngày tạm bợ khổ sở đó bâygiờ nghĩ lại vẫn còn thấy chán n>Thế nhưng chỉ vì lý do ấy mà chấp nhận lờicầu hôn, cô cảm thấy có chút vội vã.

Nhận ra vẻ hoài nghi trênmặt bạn, Cao Như Băng lắc đầu cười: “Cứ hễ tớ nói thật lòng, cậu lại làm ra cáivẻ mặt nghi ngờ. Thôi được, đấy chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến hônnhân thôi. Gia cảnh của Quách Minh rất khá, nhưng bố anh ấy giờ cũng chỉ là mộtông cục trưởng sắp về hưu. Nếu không phải bản thân tớ cảm thấy có thể gắn bóvới anh ấy cả đời thì tớ lấy anh ấy làm gì? Tớ muốn có một cuộc sống ổn định vàhạnh phúc, chỉ đơn giản thế thôi”.

“Cậu yêu Quách Minhkhông?”, trước đây Tạ Nam chưa bao giờ hỏi bạn câu ấy.

“Nam Nam, cậu xem trọngtình yêu quá rồi đấy.”

Tạ Nam thoáng chút bốirối, đương nhiên cô đã trải qua một tình yêu thật sự đáng trân trọng, từ lúcbắt đầu đến khi kết thúc.

Cao Như Băng nhẹnhàng nắm tay cô an ủi: “Ngốc ạ, cậu đừng nghĩ lung tung, bây giờ tớ đâu còn ởcái thời coi tình yêu như sét đánh đến đâu là lửa cháy đến đó, hay kiểu sao hỏava vào trái đất nữa, bọn mình không còn là thiếu nữ mới lớn nữa rồi, cậu hiểuchưa?”.

Thật vậy, cái thuở đó, côđã coi tình yêu thiêng liêng thần thánh như hào quang của chùm pháo hoa xòe nởkhiến lòng người say sưa, mê đắm. Nhưng khi ánh hào quang vụt tắt, mọi thứ trởnên im lìm, không còn dấu vết, chúng để lại cho cô một vệt tối tàn dư mà cô vẫncố lưu giữ đến tận bây giờ.

“Tớ sống thật vô nghĩaquá, hai mươi tám tuổi rồi, thế mà suy nghĩ như cô bé mười tám vậy”, cô cười:“Băng Băng này, cậu hạnh phúc là tớ vui rồi, thấy cậu vui vẻ như vậy, ít ra tớcũng tin rằng trong cuộc đời này vẫn còn thứ gọi là hạnh phúc”.

“Cậu lại suy nghĩ vớ vẩnrồi, việc gì cậu phải đẩy mình ra bên lề mà chúc mừng hạnh phúc người khác nhưthế?”

Thấy Cao Như Băng nhướngmày, cô đành phải giơ tay xin hàng, chuyển sang đề tài khác: “Được rồi, đượcrồi. Tớ xin bỏ hẳn kiểu suy nghĩ đó, được chưa?”.

Cao Như Băng nhìn chằmchằm lên trần nhà suy nghĩ mông lung một hồi: “Dù sao có căn hộ kia làm vốn làyên tâm rồi, sau này cậu định cư hẳn ở đó, đừng nghĩ đến chuyện ngày xưa nữa,rồi tìm một người tâm đầu ý hợp, yêu thương cậu là được”.

“Chuyện ngày xưa sao? Đủlắm rồi, cậu thấy tớ giống nhân vật chính trong các bi kịch lắm à? Tớ không dámnói quên hẳn rồi, nhưng có thể khẳng định là chẳng mấy khi bận tâm về nó nữa.”

“Đừng có ra vẻ với tớ,nếu cậu thật sự quên thì có chuyện đến tận bây giờ mới về sửa sang lại nhà cửakhông, tớ nói bao nhiêu lần, cậu đâu có nghe tớ.”

“Đầu hàng, đầu hàng cậuluôn, coi như tớ bảo thủ, được chưa, tớ hứa sẽ thay đổi. Thôi bọn mình ngủ đi,mấy ngày sắp tới, cậu phải chú ý nghỉ ngơi cho đầy đủ, đừng để xuất hiện trongđám cưới với đôi mắt thâm quầng đấy.”

Căn phòng bỗng chốc trởnên yên tĩnh, nghe thấy rõ cả hơi thở dài và đều đặn của Cao Như Băng, khóe miệngcòn vương lại nụ cười phảng phất. Tạ Nam trằn trọc không sao ngủ được, đươngnhiên Như Băng là người bạn thân đại học hiểu cô nhất, cô chẳng thể nói cứng gìtrước mặt Như Băng cả.

Mà cũng chỉ trước mặt NhưBăng, cô mới không sợ để lộ sự cố chấp nhưng mềm yếu của mình.

Ánh mắt cô lại dừng trênbộ váy cưới lộng lẫy kia, sau đó từ từ nhắm lại, chìm vào suy tư.