Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 12: Đối diện trong im lặng




Tạ Nam không ngờ tấm ảnh nhỏ trên báo Buổi tối lại thuhút nhiều sự chú ý đến thế. Đồng nghiệp bình luận chưa hết, Cao Như Băng cũnggọi điện tới, biết cô không sao liền quay sang mắng cô: “Ngốc nghếch, lạnh nhưthế sao cậu không mặc áo khoác vào rồi hãy ra”. Cô chỉ biết cười trừ nhận tội.

Gần trưa, điện thoại bàn phòng cô bồng đổ chuông, TạNam nhấc điện thoại nói theo thói quen: “Xin chào, bộ phận Tài vụ xin ng

Đầu dây bên kia im lặng, cô nói lại một lần nữa: “Xinchào”.

“Chào em, Nam Nam, là anh”, tiếng Hạng Tân Dương vọngtrong ống nghe.

Tạ Nam khẽ đưa tay day day thái dương đang đau âm ỉ,nhất thời không biết nói sao.

“Hôm nay anh qua Vạn Phong làm việc, không ngờ lại gặpem.”

Tạ Nam biết công ty bất động sản Vạn Phong là mộtdoanh nghiệp phát triển có quy mô ở thành phố này, nơi đây cũng có rất nhiềuvăn phòng làm việc, cô chỉ “ồ” lên một tiếng rồi lại chẳng biết nói gì.

“Anh vừa đọc báo, em... không sao chứ?”

“Không sao, em không bị thương, cũng chẳng phải dũngcảm cứu người, em chỉ che ô cho người ta thôi.”

“Anh vừa xong việc, đang ở dưới lầu công ty em, NamNam, cùng ăn cơm nhé!”

“Chúng ta không cần gặp nhau nữa, bảy năm trước đã nóirõ rồi”, Tạ Nam mệt mỏi: “Tình cờ gặp thì không nói, nhưng chia tay rồi mà cố ýgặp nhau thì không có ý nghĩa gì cả. Anh về đi, Hạng Tân Dương, xin lồi, em tắtmáy đây”.

Ngay cả khi không có sự tồn tại của Vu Mục Thành, TạNam cũng chẳng muốn gặp lại Hạng Tân Dương. Đối với Tạ Nam, quá khứ liên quantới anh là một hồi ức đau thương, những ngọt ngào trước đó càng làm cô đau đớnkhi chia tay. Cô không oán hận, song cũng không muốn có liên quan gì với ngườiđàn ông ấy nữa.

Buổi trưa, Tạ Nam không xuống nhà ăn mọi khi mà nhờđồng nghiệp mang lên cho mình một suất, sau đó sang phòng trà vừa ăn vừa nhậnđiện thoại của Vu Mục Thành, anh hỏi cô có uống thuốc đúng giờ không và đã ăncơm chưa.

“Em uống thuốc rồi, đang ăn cơm đây. Thế còn anh?”

“Anh ăn rồi, tối nay anh có buổi tiếp khách nên về hơimuộn. Anh đã dặn người làm công theo giờ bảy giờ tối đến đưa chìa khóa và thẻcho em, lúc đó em về nhà rồi chứ?”

“Không cần đâu, bảy giờ em chưa về đến nhà. Tối nay emcó việc”, Tạ Nam thành thật, hôm nay cô đã hẹn sẽ qua chỗ Trương Tân để đốichiếu sổ sách, giấy tờ, hơn thế Tạ Nam cũng không dám cầm chìa khóa và thẻ từcủa anh, điều đó có nghĩa là gì? sống chung với nhau sao? Cô không muốn tiếnđến bước ấy nhanh như vậy.

Vốn đoán trước được cô sẽ từ chối nên Vu Mục Thànhkhông buồn nói: “Dù sao thì bảy giờ bà ấy sẽ đến chỗ em, em không ở nhà thìthôi, tối về anh đón em cũng được”.

Tạ Nam phản đối: “Em khỏi rồi, không cần phiền anhnữa”.

“Thứ nhất, em là bạn gái của anh, cái này không thểcoi là phiền hay không phiền, nếu em cứ nhất định không để anh chăm sóc, quanhệ của chúng ta mới thực sự phiềnđấy; thứ hai, em vẫn chưa khỏe hẳn, nhà em lạirất lạnh, không tốt cho việc hồi phục hoàn toàn”, không để cô kịp phản ứng, VuMục Thành nói tiếp: “Cứ thế nhé, chúc em ngon miệng, chiều nhớ uống nhiều nướcvào, tạm biệt em”.

Tạ Nam thường không nói lại được với Cao Như Băng,nhiều lần Cao Như Băng dạy dỗ, cô đều tâm phục khẩu phục lắng nghe; nhưng côcũng không hiểu vì sao giờ lại thêm anh chàng Vu Mục Thành này nữa. Anh đã mấylần khiến cô không thể cất lời, cho dù là những điều không phục, cô cũng bấtlực trong việc phản kháng lại.

Không đợi Tạ Nam ăn hết cơm, giọng nói lạc cả đi của AMay từ bàn tiếp tân đã vọng tới: “Chị Tạ, chị Tạ, có người tặng hoa cho chị,mau ra đây ký nhận này”.

Tạ Nam thở dài, vứt hộp cơm ăn dở vào thùng rác, lấykhăn giấy lau miệng rồi ra khỏi phòng uống trà, đến trước quầy tiếp tân.

Ở đây luôn có những cô gái trẻ tuổi được nhận hoa thếnày, ngày lễ Tình nhân năm ngoái, một cô nàng bên Thị trường nhận được chíntrăm chín mươi chín đóa hồng, vô cùng lãng mạn. Không chỉ những người trongcông ty, mà bó hoa kia đã làm cả tòa nhà văn phòng kinh ngạc. Tạ Nam biết mộtbó hoa không đáng với sự chú ý của cô nàngA May lắm chuyện, yêu đời, chẳng quacô ấy cảm thấy hào hứng vì từ khi đi làm tới giờ chưa thấy Tạ Nam được ai tặnghoa cả.

Trên bàn tiếp tân đặt một bó hoa uất kim hương hai màuđược gói bằng giấy màu vàng nhạt và giấy trắng hồng, hoa không đủ lớn để gây sựchú ý, có điều nó rất đẹp mắt. Lúc này là thời gian nghỉ trưa, mọi người đềukhông có việc gì nên rất nhiều người tò mò chạy ra. Tạ Nam đành phải ký nhận, AMay vui vẻ nói: “Chị Tạ, em vừa tra trên mạng, lời nhắn của hoa này là ‘Ngườicon gái xinh đẹp, rất vui được gặp em’, chắc chắn gần đây chị gặp được mốiduyên đẹp rồi”.

“Mối duyên đẹp? Có khi là Pinocchio (*) thìcó”, Tạ Nam có vẻ không tự nhiên cho lắm.

Những đồng nghiệp bên cạnh đều đồng thanh: “Pinocchionói dối là mũi dài ra đấy, Tạ Nam ơi, chị phải khai thật đi”.

“Tôi có muốn khai cũng chẳng biết phải khai từ đâu”,Tạ Nam cười khổ, lật tìm trong bó hoa nhưng không thấy có bưu thiếp gì.

Cô cầm bó hoa đi về phòng Tài vụ, tiện tay để cạnh máytính. Nhân viên thu ngân bên cạnh cười ranh mãnh hỏi có cần tìm lọ hoa để cắmkhông thì cô lắc đầu. Thực ra, cô biết ai tặng hoa cho mình. Sau khi nhận đượcđiện thoại của Hạng Tân Dương, cô đã đoán ra là anh, hoàn toàn không có liênquan tới “lời nhắn từ hoa” kia. Cô và anh từng đi xem triển lãm hoa uất kimhương cùng nhau, lúc đó cô có nói mình rất thích tư thế luôn luôn vươn thẳngcủa loài hoa này. Đến khi mua nhà, nhìn các tòa nhà mang tên những loài hoa,Hạng Tân Dương đã không do dự chọn ngay tòa nhà uất Kim Hương ở giữa tiểu khukỳ thứ nhất.

Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên Hạng TânDương tặng hoa uất kim hương cho cô.

Ngày lễ Tình nhân khi Tạ Nam đang học năm thứ ba đạihọc, anh lái xe tới ký túc xá đón cô. Vừa bước xuống lầu, nhìn thấy đầy hoa uấtkim hương đỏ tươi trong cốp xe, Tạ Nam vui sướng ôm chầm lấy anh mà hôn, mãiđến khi bạn học xung quanh hò hét lên, cô mới đỏ mặt bỏ anh ra.

Bao nhiêu hoa uất kim hương như vậy, phòng không đểđược hết, cô mang cho các bạn gái khác trong ký túc, có người vui vẻ nhận lấy,có người bĩu môi nói thêm những lời khó nghe.

Nhưng ngày đó cô rất vui, lần đầu tiên trong cuộc đờiđược vênh vang như thế, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xungquanh. Khi còn trẻ người tathường thích khoa trương và ra vẻ hơn người khác,dường như tất cả đều do ý trời. Cô luôn cho rằng niềm vui tràn đầy nên thoảimái phân phát và hưởng thụ nó, chính vì vậy dù người khác có lời ra tiếng vào,cô cũng không hề để ý.

Hơn thế, chính đêm hôm đó, khi những bông tuyết lácđác rơi, lần đầu tiên Tạ Nam đã ở trong căn chung cư của Hạng Tân Dương.

Tạ Nam cắn chặt môi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc củamình, một lần nữa, ánh mắt lại chạm phải bó hoa trước mặt. Đối diện với nhữngđóa hoa đẹp như vậy, mà cô hoàn toàn không có cảm giác thích thú như ngày xưa.

Điện thoại bỗng đổ chuông, cô cầm lên xem, là của ĐớiDuy Phàm nên vội vàng nghe máy.

“Sa sư đệ, báo hôm nay anh đã xem rồi, phải công nhận,sư đệ chụp nghiêng rất ăn ảnh, hà hà”, Đới Duy Phàm cười lớn từ đầu dây bên kia.

“Nhị sư huynh, đừng vì thế mà trở thành người hâm mộem chứ.”

“Bây giờ anh đại diện cho đại sư huynh thông báo vớiem rằng, xin lỗi, hôm nay bọn anh đều có hẹn, để ngày mai bàn tiếp chuyện sổsách nhé.

“Vâng.” “Xem kìa, anh biết ngay là không có vấn đề gìmà, đại sư huynh còn sợ nhất thời thay đổi thời gian không tiện cho em lắm. Anhđã nói rồi, Sa sư đệ của chúng ta không thích yêu, không thích hưởng thụ mà chỉchăm chỉ làm việc kiếm tiền, chắc chắn sẽ không thể không có thời gian đâu.”

Tạ Nam giận dữ trả lời: “Theo như anh nói, ngày mai emcũng không rảnh mà đi tính sổ nợ của anh đâu, em phải cố gắng tìm được mốilương duyên đẹp, chứ không anh lại cứ coi thường”.

“Ây đừng đừng, cứ coi như anh chưa nói gì, ngày maigặp nhé, vẫn thời gian cũ.”

Tạ Nam nghĩ, thôi cũng được, hôm nay về nhà sớm đợingười làm công theo giờ mang chìa khóa đến vậy. Cứ nghĩ đến việc bỏ quần áo lótcho người ấy giặt, cô lại cảm thấy không tự tin lắm.

Năm rưỡi chiều, Tạ Nam mang áo khoác ra quầy tiếp tândập thẻ, A May cùng xuống lầu với cô. Cô gái này mới hai mươi mốt tuổi, trẻtrung vô tư, cô ấy ghét người ta gọi mình với cái tên “Ngọc Mai” nên muốn mọingười gọi mình là A May. A May rất hay tò mò tới những người đào hoa trong côngty. Lúc này, cô nàng tập trung dò hỏi Tạ Nam xem ai gửi bó hoa tới. Từ trướctới giờ Tạ Nam vẫn luôn thoải mái trước sự hoạt bát của cô nàng nên không thấyphiền hà, nói: “Chị nói rồi, chị không biết, chắc chắn em đã xem hoa trước rồi,lại còn hỏi chị”.

“Có người bí mật theo đuổi thật lãng mạn”, A May mơmộng nhìn lên trần thang máy: “Ôi, chị Tạ, sao chị không mang hoa về nhà?”.

“Để ở văn phòng có gì khác đâu? Lại được ngắm nhiềuhơn ấy.”

“Cũng có lý.”

A May là người mang tính cách điển hình của các cô gáivùng này, không bị ràng buộc điều gì, được bố mẹ cưng chiều, không có ý địnhdành dụm tiền cho gia đình. Cô nàng làm nhân viên lễ tân tuy lương hơi thấp,nhưng ngay lập tức được người nhà ủng hộ mua chiếc QQ nhỏ để lái. Hai ngườicùng đi xuống hầm lấy xe, nói câu tạm biệt rồi ai lấy xe người đó.

Chuẩn bị lên xe thì một chiếc Volvo S80 màu ghi đenđột nhiên dừng phía trước, Tạ Nam giật mình ngẩng lên, thấy Hạng Tân Dương mởcửa xe tiến lại gần mình. Cô cảm thấy thật phiền, đang giờ tan tầm, các đồngnghiệp xuống lấy xe mỗi lúc một nhiều. A May vội ra khỏi chiếc QQ nhỏ, dựa vàocửa xe tò mò nhìn sang, những ngườikhác tế nhị hơn, nhưng cũng không quên liếcmắt qua đó. Tạ Nam muốn cắt đứt sợi dây nghi ngờ, không để cho mọi người có cơhội bàn tán, vội nói:

“Đợi ở quán cà phê Lục Môn đối diện tòa báo Buổi tối,em sẽ qua ngay”, cô không nhìn anh thêm nữa mà đi thẳng lên chiếc xe Citroencủa mình. Hạng Tân Dương đồng ý quay về xe rồi lái đi.

Tạ Nam thắt dây an toàn, dựa vào vô lăng, chưa kịpkhởi động xe, A May đã trờ tới. Cô nàng thò đầu ra nghe ngóng: “Chị Tạ, chị Tạ,có phải người tặng hoa cho chị đó không? Đẹp trai thật đấy, lại còn lái conVolvo nữa chứ”.

Tạ Nam cười gượng: “Tặng gì mà tặng? Anh ấy hỏi đườngchị”.

“Xí, còn lâu em mới tin, ánh mắt anh ấy nhìn chị,không có vấn đề mới là lạ”, A May biết nếu Tạ Nam không muốn nói thì mình cònlâu mới hỏi thêm được gì. Có điều tinh mắt nhận ra đây là người đàn ông đã chàohỏi Tạ Nam khi gặp trong thang máy sáng nay, chỉ thế thôi A May cũng cảm thấyvui, vẫy tay chào Tạ Nam rồi lái xe đi khỏi.

“Không có vấn đề gì mới lạ”, Tạ Nam nhắc lại câu nóiđó trong lòng, rồi lái xe theo sau A May ra khỏi tầng hầm. Quán cà phê Lục Mônnằm đối diện với tòa báo Buổi tối, con đường này tương đối yên tĩnh, và cũngtiện cho việc đồ xe. Bạn gái của Trương Tân làm công tác tiếp chuyện bạn đọc ởtòa báo này, nên thường xuyên đến đây gặp gỡ và đón tiếp độc giả. Cô ấy và chủquán cà phê này là bạn tốt, chủ quán cho mồi người các cô một chiếc thẻ VIPgiảm giá. Thấy nhà mới của Cao Như Băng cách đây không xa, mình lại không cóthói quen uống cà phê nên Tạ Nam đã cho Như Băng cái thẻ đó từ lâu, nghe NhưBăng nói không khí ở đây rất tốt.

Cô dừng xe, chiếc Volvo của Hạng Tân Dương cách khôngxa phía trước. Ngập ngừng giây lát, Tạ Nam quyết định bước vào quán. Hạng TânDương đứng dậy vẫy tay gọi, Tạ Nam đi đến ngồi đối diện với anh.

“Em uống gì?”, Hạng Tân Dương ra hiệu gọi nhân viênphục vụ.

“Uống nước chanh thôi, em đang uống thuốc cảm cúm, tốtnhất không uống cà phê.”

“Em bị lạnh à?”, Hạng Tân Dương vội hỏi: “Có nghiêmtrọng không? Anh đưa em đến gặp bác sĩ. Còn nữa, em uống thuốc cảm cúm là sẽngủ gật, không được lái xe”.

“Phòng trước thôi, tối về nhà em uống thuốc, không saođâu. Hôm nay anh tìm em có việc gì không?” Hạng Tân Dương nhất thời nghẹngiọng, đương nhiên, anh đâu có lý do gì để tìm cô.

Sáng nay, vội vã vào thang máy, vừa nhìn thấy anh, TạNam đã sững lại. Lát sau, từng người cứ lần lượt đi vào, cô dần gần anh hơn.Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau đến thế trong suốt mấy năm qua, khuônmặt trang điểm nhẹ của cô cứ lớn dần trong mắt anh, xung quanh lúc này đồngloạt biến mất, dường như không kìm được anh giơ tay muốn chạm vào cô. Nhưng, TạNam đã nhanh chóng bước sang bên cạnh.

Hạng Tân Dương nghe cô thầm thì với một cô gái khác,nhìn cô ra khỏi thang máy, cho tới khi thang máy tới lầu trên cùng, mọi ngườiđã ra hết, lại có người bước vào, anh mới nhấn nút vào số tầng mình cần tới.

Anh có hẹn với Tổng giám đốc Tần của công ty Vạn Phongđể bàn bạc về việc hợp tác dự án đấu thầu trong tương lai.

Thời gian hợp tác giữa hai bên tương đối dài, trướckia khi gia đình anh gặp biến cố, Tổng giám đốc Tần đã cố gắng hết sức giúp đỡ,mối thâm tình giữa hai nhà càng trở nên sâu nặng hơn. Lúc bàn việc công họkhông tránh khỏi hỏi thăm về một số việc riêng gia đình, ông Tần kêu lên: “Cháuvề gánh vác cho bố cháu thì tốt quá, vài năm trở lạiđây ông ấy đã quá vất vả,lần trước nhìn thấy ông ấy hom hem mà vẫn cố hết sức làm chủ trì nghi thức khởicông ở ngoại ô, ôi, lòng chú đau xót lắm. Đến tuổi của bọn chú, không phục tùngtuổi tác là không được nữa rồi”.

Hạng Tân Dương cười nói: “So với bố cháu, Tổng giámđốc Tần vẫn còn rất trẻ, chú đang tuổi khỏe mạnh, đâu đã coi là già được ạ”.

Ông Tần lắc đầu nói: “Chú cũng sắp sáu mươi rồi, đứacon gái yêu quý của chú vẫn còn ham chơi lắm, đành phải hy vọng vào đứa cháuTần Khan tiếp quản, có điều nó vừa mới du học về, chú đành vất vả thêm vài nămnữa rồi mới yên tâm giao công việc cho nó. Tân Dương này, bây giờ cháu đã biếtxử lý công việc, cuối cùng bố cháu cũng có thể yên tâm mà tĩnh dưỡng rồi”.

Sau khi cáo từ đi ra, Hạng Tân Dương xuống tầng một,ra khỏi tòa nhà văn phòng, tới mua tờ báo Buổi tối tại một quầy báo ven đường.Giở ra xem, tấm ảnh đó ngay lập tức đập vào mắt khiến anh như nghẹt thở.

Đương nhiên, chỉ nhìn thoáng thôi Hạng Tân Dương cũngdễ dàng nhận ra Tạ Nam.

Đây là khu vực tập trung nhiều tòa nhà văn phòng nhấtthành phố này, những tòa nhà cao tầng san sát liền kề nhau, cơn gió lạnh luồnqua khu này sang khu khác, nó cứthổi cho tới khi tâm hồn con người cũng lạnhdần đi. Tờ báo trong tay anh lật phật bay theo gió, bức ảnh chụp Tạ Nam khẽchấp chới trong mắt.

Nam nữ mặc đồng phục dáng vẻ vội vã qua lại trước mắt,không ai để ý tới sự tĩnh lặng trong một lúc lâu của anh.

Cuối cùng, anh thu tờ báo lại, nghiêng người nhìn lêntòa nhà văn phòng cao bốn mươi hai tầng này, ánh sáng lạnh lẽo trong tiết trờiâm u của ngày đông hắt vào những bức tường kính xanh. Anh học chuyên ngành quảnlý kinh tế hồi đại học, nhưng gia đình lại làm về xây dựng nên sau khi tốtnghiệp anh cũng theo ngành này. Chỉ nhìn bên ngoài tòa nhà là có thể đoán đượckết cấu bên trong, nhưng anh lại không sao biết được Tạ Nam đang ở trong tấmkính nào, ngồi ở vị trí nào, làm việc gì, và sống ra sao.

Anh lại đi vào tòa nhà, nhìn sơ đồ vị trí các công ty,tầng mà Tạ Nam dừng là nơi làm việc của một công ty liên doanh bia, anh tìm sốtổng đài, gọi điện nhờ nối máy với số của cô, giọng cô vang lên trong điệnthoại, đúng như dự đoán, cô đã từ chối lời mời ăn trưa của anh.

Mày đã vứt bỏ quyền được quan tâm tới cô ấy, mày khôngcó quyền tiếp tục làm phiền cô ấy nữa - anh đã tự nhắc nhở mình như vậy. Anhxuống bãi đỗ xe dưới tầnghâm lái xe lên, đi đên cửa hàng hoa ở một mặt của tòanhà, đặt mua bó hoa uất kim hương, và nhờ nhân viên cửa hàng mang lên tặng côrồi mới về văn phòng của mình.

Khi xử lý công việc, ánh mắt thi thoảng lại lướt quatờ báo vẫn đặt một bên.

Cho tới lúc gần hết giờ làm, thư ký của anh mũi ửng đỏđi vào xin nghỉ: “Tổng giám đốc Hạng, em bị cảm cúm rồi, ngày mai em muốn điviện khám”.

Hạng Tân Dương gật đầu đồng ý, đợi thư ký ra ngoàirồi, anh lại nhìn vào tờ báo. Cái dáng gầy nghiêng nghiêng trong bức ảnh vớitấm áo mỏng kia làm anh xúc động. Cô vốn rất sợ lạnh, thời tiết thay đổi là rấtdễ bị cảm lạnh, mà hễ cảm lạnh thì sẽ liên miên trong một thời gian dài mớikhỏi. Thế nên, mồi độ đông về, cô đều mặc áo ấm rất sớm, gói ghém mình thật cẩnthận. Hôm qua cô đứng trong mưa với thời tiết lạnh như thế, không biết có đôngcứng lại không?

Nghĩ tới đây, những hồi ức xa xưa cứ lần lượt kéo về,anh không thể ngồi thêm được nữa, vội cầm chìa khóa đi thẳng tới bãi đỗ xe củatòa nhà.

“Chỉ là anh rất muốn gặp em, Nam Nam à.”

Tạ Nam nhìn chăm chăm vào miếng chanh trong cốcnướccủa mình, nói: “Nhưng em không muốn gặp lại anh nữa, anh như vậy khiến emthấy... rất phiền. Xin lỗi anh, có thể em máu lạnh. Chia tay là chia tay, anhđã có vợ, em cũng có bạn trai, mồi người đều có con đường riêng của mình, khôngnên làm gì liên lụy tới người khác”.

Hạng Tân Dương khẽ cúi đầu nói: “Anh biết em hận anh,anh cũng biết em hoàn toàn có lý do để không tha thứ cho anh”.

Tạ Nam ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Hạng Tân Dương, anhsai rồi, đó đều là chuyện đã qua. Em đã từng hận anh, cũng đã từng không muốntha thứ cho anh. Nhưng hận mộtlà việc rất mệt mỏi, em đã nghĩ thoáng rồi, khônglàm được em đành buông xuôi thôi. Còn nói tới tha thứ, thực ra anh chưa từngphụ em, anh chỉ thành thật nói cho em biết nỗi khổ của mình, để em kịp thờinhận ra chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Em không cần tha thứ cho anh đểchứng minh rằng mình khoan dung, anh cũng không cần phải cảm thấy có lỗi”.

“Những năm qua, em sống thế nào? Em còn chẳng chịu đểanh cùng trả nợ, một mình gánh lấy, vất vả lắm đúng không?”

Tạ Nam thoáng thất thần, đương nhiên, bảy năm qua, côđã sống một cuộc sống vô cùng vất vả và khó khăn. Bốmẹ đã dùng khoản tiền tiếtkiệm trong suốt cuộc đời minh để trả cho khoản nợ đầu tiên của con gái, khiếncô day dứt, áy náy và hối hận. Sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu tìm việc, làmnhiều việc một lúc, chẳng bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào, không dám hoang phí mộtđồng nào, gánh lấy trách nhiệm trả nợ, đồng thời ra sức nâng cao trình độchuyên môn, tham gia các khóa thi, những mong tìm được một công việc tốt hơn.

Người duy nhất biết cô đã sống ra sao chỉ có Cao NhưBăng, cô ấy lạnh lùng mà phẫn nộ gào lên rằng: “Chẳng bằng cậu bán quách ngôinhà ấy đi, hà tất phải làm nô lệ cho một căn nhà mà ngay cả việc dọn tới ở cậucũng không nghĩ tới, sao cứ phải sống khổ sở như thế?”.

Tạ Nam chỉ biết lắc đầu, không muốn nói thêm bất cứthứ gì liên quan đến căn nhà, chỉ biết máy móc chuyển một khoản tiền cố địnhhằng tháng vào tài khoản trả nợ.

Mãi cho tới khi thi được bằng kế toán trưởng rồi đổisang công việc hiện nay, dần dần thăng chức, tăng lương, cô mới dám thở phàomột tiếng, nhưng đồng thời cũng chua xót phát hiện ra, tuổi thanh xuân tươi đẹpnhất đã đi qua với những tối tăm của khó khăn và phấn đấu, giờ đã đứng tronghàng ngũ các cô gái đứng tuổi chưa lấy được chồng như người ta vẫn nói. “Đều làchuyện đã qua rồi. Chúng ta đừng nói đến nó nữa có được không? Nếu không emđành phải nghĩ rằng anh muốn tính nợ cũ, cũng được, em có thể bán căn nhà đóđi, trả lại số tiền nhà của anh.”

Hạng Tân Dương không còn đủ tự tin nhìn cô, khuôn mặttuấn tú lộ rõ vẻ hổ thẹn. Một lúc sau anh mới cắn răng nói: “Em thật tàn nhẫn,sao có thể nghĩ anh như vậy. Chúng ta thực sự đã trở thành những người xa lạsao, Nam Nam?”.

“Bảy năm trước anh đột nhiên nói với em rằng anh phảikết hôn với người con gái khác, lúc đó chúng ta đã là những người xa lạ rồi.”Ngón tay cô khẽ day trên chiếc khăn trải bàn kẻ xanh, có vẻ vô thức nhưng cácmóng tay dần trở nên trắng bệch.

Hạng Tân Dương nhìn những ngón tay mảnh khảnh của TạNam, đôi tay anh vô cùng yêu du, mười ngón tay thon dài, các khớp đều nhô lêndo tập đàn trong một thời gian dài. Đầu ngón tay tròn mềm, móng tay cắt trònhồng hồng rất khỏe mạnh. Lần đầu tiên gặp nhau, điều hấp dẫn anh hơn cả chínhlà đôi tay ấy khi nhẹ lướt trên phím đàn.

Lúc này, trong quán cà phê vẫn vang lên một bản dươngcầm du dương, Tạ Nam ngồi trước mặt anh, hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn,nhưng dường như côkhông nhìn anh. Thỉnh thoảng có nhìn qua, song chỉ là ánh mắtbình thản và tĩnh lặng khiến tim anh nhói đau, cơn giận bỗng chốc tiêu tan.

Mày có tư cách gì mà giận dữ chứ? Hạng Tân Dương hỏibản thân mình như vậy.

Anh muốn đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mạikia, để nó không phải bấu chặt lấy chiếc khăn trải bàn nữa, song anh biết chắccô sẽ rụt tay lại, suy cho cùng, anh đâu còn mặt mũi nào mà làm như vậy. Trêntay anh rành rành còn đeo nhẫn cưới, điều đó vô tình nhắc nhở anh rằng: Mày làkẻ đã có vợ rồi.

“Sau này anh đừng bất ngờ tặng hoa hay tìm em nữa,chẳng có lợi cho ai cả, chỉ khiến người ta bàn ra tán vào thêm thôi.” Giọng TạNam nói rất bình thản.

“Ừ!”, anh trả lời gọn gàng lại pha chút ảm đạm.

Nhớ khi xưa cô cũng đã từng nói với anh như vậy: “HạngTân Dương, sau này anh đừng tặng nhiều hoa như thế cho em, người ta bàn tánđấy”.

“Ai nói gì với em?”

Cô chỉ cười rồi nói: “Thôi, lời nói không hay khôngnên nhắc lại”.

“Họ nói vậy đều vì ghen tỵ với em, lát nữa về anhsẽtặng em thật nhiều hoa hồng, cho họ tức giận.”

Tạ Nam lắc đầu lia lịa, nói: “Không cần, không cầnđâu, chỉ cần chúng ta vui là được, không cần quan tâm đến người khác”.

Anh đã phung phí thoải mái cho tình yêu, nhưng nếu nhưcó thể biết trước kết quả, anh sẽ càng thả lỏng mình hơn và thoải mái thêm chútnữa, như thế mới có thêm nhiều hồi ức đẹp.

Thế mà giờ đây, họ lại ngồi đối diện với nhau, nhưngchỉ im lặng.

Tạ Nam không thể giữ bình tĩnh được nữa. Người đangngồi trước mặt lúc này đã cùng cô trải qua một mối tình ngây thơ và ngờ nghệchgần ba năm trời thời sinh viên, những hồi ức về tuổi thanh xuân của cô đều manghình bóng của anh. Thậm chí họ đã cùng nhau mua nhà, cùng nhau lập kế hoạch vềmột khu vườn nhỏ trồng hoa bên ngôi nhà. Lúc đó kế hoạch và mong muốn về t củahọ sao mà nhiều thế, mồi kế hoạch đều liên quan mật thiết tới người mà họ yêu.

Bây giờ ngồi trước mặt cô là một người đàn ông vớidáng vẻ mệt mỏi, từ ánh mắt đến tư thế đều toát lên vẻ cô đơn, không còn là mộtchàng trai đầy mộng tưởng nữa. Tạ Nam đứng dậy: “Xin lồi, em phải đi trướcđây”.

Cô vội vã rời khỏi quán cà phê, mặc cho gió lạnh quấtvào mặt, cô rờ tìm mãi trong túi mới thấy chìa khóa xe. Sau khi lên xe và trachìa khóa vào ổ, tay vẫn còn run, khởi động đến lần thứ hai xe mới nổ máy. Tạ Namvội vàng lái về phía trước, đèn đỏ dừng lại, đèn xanh chạy xe, không vượt tùytiện, đổi làn thì xi nhan, cô tuân thủ theo tất cả các quy tắc giao thông,nhưng không biết mình lái xe đi đâu.

Cũng chẳng biết đã lái bao lâu như thế, cô dừng xe bênđường và kinh ngạc phát hiện ra mình đang lạc giữa một thành phố nơi cô đã ởhơn mười năm. Trong thời tiết mùa đông tối tăm, màn đêm đã buông từ lâu, ánhđèn đường hắt xuống khiến con đường dài trở nên thanh vắng hơn, dòng xe cộ đềuđang ngược chiều với cô, ánh đèn xe chiếu thẳng vào mặt.

Cô sợ hãi, tay đặt trên vô lăng, tim đập loạn xạ, tránvã mồ hôi, chỉ cảm thấy khung cảnh giống hệt như trong giấc mộng mỗi buổi sángkéo cô ra khỏi giấc nồng. Dường như mỗi khi tỉnh dậy, những giấc mơ ấy đều trởnên mơ hồ, không rõ ràng, vậy mà giờ đây tất cả chúng đều đang hiện ra mồn mộttrước mắt cô. Tạ Nam hít sâu, tự nhủ: Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại. Thật may,tiếng chuông điện thoại vang lên cứu thoát cô. Cô vô thức lấy điện thoại trongtúi ra rồi ấn phím nghe, là Vu Mục Thành.

“Em về nhà chưa?”

Tạ Nam lấy hết sức trả lời: “Chưa, còn anh?”.

“Anh tiếp khách xong xuôi rồi, đang chuẩn bị về. Emvẫn ở ngoài à, không phải sợ nhận chìa khóa và thẻ từ vào nhà đến nỗi không dámvề đấy chứ?” Giọng anh ấm áp pha chút trêu chọc khiến cô trấn tĩnh lại. Cô nhìnxung quanh, những người đi bộ lướt qua, có người quay đầu lại nhìn.

“À, cái đó, không phải...” Nói thế nào đây, chẳng nhẽlại nói với anh là cô đang bị lạc đường ư? Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cườirồi, nhưng thực sự giờ cô chẳng còn sức để nghĩ ra một lý do nào thuyết phụchơn thế.

“Em sao vậy? Em đang ở đâu?” Vu Mục Thành cảm thấygiọng cô có chút không bình thường.

“Em... Anh đợi em xuống xe xem đã.” Tạ Nam xuống xerồi lên vỉa hè, cuối cùng cũng nhìn rõ biển chỉ đường, cô thở hắt ra: “Khôngsao rồi, em biết mình ở đâu

“Nói cho anh biết nơi ấy, anh qua đón em.”

“Không cần đâu, ở đây đường khó đi, là đườngmộtchiều.”

“Anh sẽ bảo lái xe đưa anh đến.”

Hai chân Tạ Nam lúc này như đang nhũn ra, quả thật côkhông còn sức để lái xe nữa, nên đành nói với anh vị trí mình đứng. Trong lúcvô thức, cô đã đi ngược vào đường một chiều rất lâu rồi, thảo nào cô cứ thấy xeđi ngược chiều với mình nãy giờ. Không xảy ra sự cố gì mà cũng chẳng bị cảnhsát túm cổ, đây cũng coi như là chuyện may mắn duy nhất trong ngày của mình. TạNam quay đầu xe và dừng ngay chỗ đối diện với đường dành cho người đi bộ, tronglòng hoàn toàn không hiểu vì sao mình có thể đến được đây.

Trái tim Tạ Nam dần dần đập bình thường trở lại. Bồngcảm thấy trong xe hơi lạnh, cô nhìn sang bên đường, mọi người đều cúi đầu đirất vội vã, ánh đèn từ một cửa hàng ăn nhỏ đang mở cách không xa phía trước hắtra muôn vàn tia sáng màu cam thật ấm cúng. Tạ Nam bước xuống, khóa xe rồi đivào đó. Đây là một tiệm mỳ, nhỏ nhưng rất sạch sẽ, chỉ có đôi ba người đang cắmcúi ăn, không ai nói gì, không khí ấm áp trong phòng khiến người ta bình tĩnhlại.

Tạ Nam nhìn menu, rồi chọn món canh vằn thắn. Rấtnhanh, một người đàn ông trung niên đã mang tới cho cô bát canh kèm theo raumùi. Nhân vằn thắn thơm ngon, lạithêm vị của rau tía tô, rau mùi, rau cải, tôm,trứng muối rất ngậy mà không béo. Dù không muốn ăn nhưng Tạ Nam cũng đã ăn no,bụng ấm dần lên, ít nhiều cũng cảm thấy khá hơn trước.

Cô nghĩ một cách mỉa mai, đây đúng là một trải nghiệmđể đời đáng buồn cười. Tạ Nam vốn lái xe rất cẩn thận, khả năng nhận biết đườngrất tốt, con đường này trước kia cô cũng đã từng đi, cho nên thật khó để giảithích được vì sao mình lại mất phương hướng ghê gớm đến mức hoang đường nhưvậy. Tạ Nam trước giờ chưa từng tự phân tích hành vi của bản thân nên đành tựan ủi: Thôi được, cứ cho là đói bụng quá, đường huyết xuống thấp gây thiếu máulên não, nên mới có sai lầm ở mức sơ đẳng như vậy.

Vu Mục Thành gọi điện thoại tới, nói đã nhìn thấy xecủa cô. Tạ Nam thanh toán rồi đi ra ngoài, còn quay đầu ghi nhớ tên cửa tiệm,dự định khi nào rảnh sẽ lại tới ăn.

Vu Mục Thành tới cùng một người lái xe của công ty,anh dặn dò anh ta ngày mai đúng giờ đến đón, sau đó để anh ta lái chiếc Passatcủa mình đi. Lúc này, Vu Mục Thành đứng bên cạnh chiếc Citroen quen thuộc, ngaylập tức nhận ra cô với khuôn mặt tái xanh đầy kinh ngạc, anh vội đưa tay lêntrán cô, thấy nhiệt độ bình thường, anh khẽ nói: “Em cảm nặng hơn à? Có cần đếnbệnh viện không?”. “Em không sao.” Tạ Nam lắc đầu, Vu Mục Thành đón lấy chiếcđiều khiển từ xa, nhấn nút mở cửa xe ra, cô đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau,thầm thì: “Cảm ơn anh, Mục Thành”.

Anh quay người lại, ôm cô vào lòng, ý thức được đây làlần đầu tiên cô gọi tên mình tự nhiên như vậy, một chút nghẹn ngào trong giọngcô khiến anh xúc động: “Đến đón người yêu mà còn phải cảm ơn sao?”.

Tạ Nam chỉ lắc đầu, kỳ thực muốn cảm ơn anh vì đã giúpmình thoát khỏi giấc mộng kỳ lạ kia. Nhưng cô không muốn giải thích, chỉ biếtáp mặt vào ngực anh, ở đó rộng rãi và ấm áp vô cùng. Cách một lớp áo len mỏng,song cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Vu Mục Thành một tay ôm lấy cô, tay kia nâng cằm côlên, chỉ anh mới biết, tim mình đang đập nhanh hơn. Anh cúi đầu, đặt lên đôimôi mềm mại có chút lành lạnh của cô một nụ hôn, cô nhanh chóng đáp trả nụ hônấy, nhưng rồi vội vã dừng lại, nói: “Không, đang trên đường, chúng ta vềthôi”._

Chú thích:

(*) Pinocchio: Là chú bé người gồ trong bộphim hoạt hình Pinocchio sản xuất bởi Disney dựa vào truyện cùng tên của CarloCollodi.