Edit + Beta: Khang Vy
Sau khi Thẩm Uyển Hề lên xe cũng nhắc tới chuyện tìm chú hai Thẩm với Thẩm Lan.
Ông suy tư gì đó rồi gật đầu, cậu thanh niên tên Chu Yến Hỗn rất biết suy nghĩ, lần thứ hai trong ngày khiến ông kinh ngạc.
Lần đầu tiên là khi biết cậu đang nghiên cứu về thiết bị phòng chống tội phạm bắt cóc, buôn người, lần thứ hai là muốn tìm ra bọn buôn người năm đó bắt cóc Nguyện Nguyện của ông, đúng thật là biết suy nghĩ vì Nguyện Nguyện nhà mình.
Thẩm Uyển Hề nói, "Ba? Con hỏi ba đấy."
Thẩm Lan khôi phục tinh thần, "Đúng là ba và mẹ con không nghĩ tới chuyện đi tìm bọn buôn người, quá thiếu sót. Nếu như cậu trai trẻ kia đã nhắc tới, vậy cũng nên đi tìm chú hai Thẩm thôi."
Thẩm Lan suy xét tới cùng, "Trước khi đi tìm ông ta, trước hết phải đến chỗ mẹ Phạm của Nguyện Nguyện nói chuyện đã."
Thẩm Uyển Hề gật đầu rồi nói ý định của ba cho Nguyện Nguyện.
Thẩm Lan nhìn dáng vẻ con gái lớn cúi đầu nhắn tin wechat, thật ra ông còn muốn hỏi chuyện của cô với Chu Yến Hoài là thế nào, nhìn dáng vẻ cứ như khi còn ở nước ngoài đã xảy ra cái gì đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lan nhíu mày.
Tại sao hai đứa con gái lại đều có khúc mắc về chuyện tình cảm với hai anh em nhà họ Chu thế?
Trong lòng Thẩm Lan hụt hẫng.
Vào lúc ông đang cảm thấy khó chịu, Thẩm Nguyện Hề mở cửa lên xe.
Ở hàng ghế sau, Thẩm Lan ngồi giữa, trái phải là con gái lớn và con gái nhỏ, ông lại càng thấy phiền muộn hơn, cảm giác này tựa như oi nóng cháy bỏng mùa hè qua đi, hiu quạnh mùa thu lại đến.
Thẩm Uyển Hề nghiêng đầu nói với Thẩm Nguyện Hề, "Nguyện Nguyện của chị, ba nói trước tiên phải hỏi ý mẹ Phạm của em đã, sau đó mới đi tìm chú hai Thẩm, được không?"
Thẩm Nguyện Hề nhìn về phía ba, Thẩm Lan dịu dàng xoa đầu cô.
"Được ạ." Thẩm Nguyện Hề đồng ý.
Rồi sau đó tựa lên vai ba, ngẩng đầu nhìn ông cười.
Nụ cười của con gái như động vật nhỏ mới sinh ra đã toàn tâm ỷ lại vào ba mẹ, Thẩm Lan ôm bả vai cô, trong lòng mềm mại.
Rồi ngay sau đó lại càng hụt hẫng, phiền muộn.
*
Chu Yến Hỗn không định đi bệnh viện làm kiểm tra, một người đàn ông trưởng thành mới chảy ít máu mũi đã đi chụp CT, quá yếu ớt rồi.
Nhưng cậu lại nhận được tin nhắn của Thẩm Nguyện Hề: [Tiểu Hỗn, nhất định phải đi kiểm tra đấy, có kết quả thì gửi cho chị.]
Lời nói của cô vô cùng quan tâm.
Chu Yến Hỗn tức khắc cảm thấy yếu ớt không có gì không tốt cả, lập tức ngoan ngoãn trả lời: [Được.]
Thẩm Nguyện Hề lại nói: [Đừng có ý định lừa gạt chị.]
Chu Yến Hỗn nhìn tin nhắn cảnh cáo này của Thẩm Nguyện Hề, thấp giọng cười một tiếng, tiếng cười mang theo vài phần lưu luyến.
Giống như trở lại thời gian trước đây cô chiều chuộng, yêu thương cậu vậy.
Tin nhắn của Chu Yến Hỗn như đang làm nũng: [Lê Lê yên tâm, em sẽ ngoan.]
*
Lần này Chu Yến Hỗn thật sự rất ngoan, ngay sáng hôm sau đã tới bệnh viện kiểm tra.
Cậu không dùng đặc quyền gì cả, đứng xếp hàng chờ được gọi như người bình thường.
Buổi sáng bệnh viện rất đông, Chu Yến Hỗn buồn chán gửi tin nhắn cho Đường Phái, nói cậu ta rảnh thì tới bệnh viện số 3 tìm cậu, nói mình đang đi kiểm tra tổng thể.
Gần đây tâm trạng Tần Tinh không tốt, tất nhiên là do Chu Yến Hỗn, thiếu gia đã lâu không uống rượu với họ.
Sáng sớm cô đã bực bội uống rượu, Đường Phái cũng đang ở cạnh, vừa nghe thiếu gia nói ở bệnh viện, sợ tới mức kinh hồn bạt vía, cho rằng thiếu gia bị bệnh gì nặng, cùng với Tần Tinh vội vội vàng vàng đi tìm thiếu gia.
Tần Tinh cũng sợ hãi, vốn dĩ uống rượu sẽ suy nghĩ miên man, trên đường tới viện lại nghĩ lỡ thiếu gia mắc bệnh nặng thì sao, sau khi đến bệnh viện gặp cậu, lập tức khóc lóc nhào tới ôm.
Chu Yến Hỗn sửng sốt nhìn Đường Phái đứng sau, cậu ta cũng đang nước mắt lưng tròng.
Hai con ma men này đang nghĩ chuyện gì vậy trời???
Chu Yến Hỗn đẩy Tần Tinh ra, "Tôi không sao, chỉ chảy chút máu mũi nên Lê Lê bắt tới kiểm tra thôi."
Tiếng khóc của Tần Tinh dừng lại, sắc mặt trở nên không ổn, khuôn mặt đỏ lên vì uống rượu thoáng chốc như phủ thêm tầng sương mù u ám vây lấy, "Lê Lê...?"
Đường Phái nghe thiếu gia nói cũn thở phào, giải thích với Tần Tinh, "Là chị Lê, hôm qua chị Lê tới công ty thiếu gia, sau này muốn mượn nơi đó làm phim trường, hai người bọn họ gặp nhau."
Tần Tinh chú ý nhất là xưng hô của Chu Yến Hỗn với Thẩm Vi Lê đã thay đổi, từng ấy năm trời, lúc nào cô cũng chỉ nghe từ miệng cậu là "chị của tôi", chưa bao giờ gọi "Lê Lê" cả.
Mà nay hai người lại tiếp tục dính tới nhau nữa sao?
Khu kiểm tra sức khỏe rất đông, tiếng nói chuyện ầm ĩ, Tần Tinh cảm nhận được lỗ tai mình ong ong đến mức trái tim cũng thắt chặt đau đớn.
Tần Tinh ngơ ngác hỏi, "Thiếu gia, cậu và Thẩm Vi Lê đang yêu nhau sao?"
Chu Yến Hỗn ngẩng đầu nhìn bảng điện tử đang hiện tên từng người xếp hàng, tùy ý nói, "Không phải."
Tần Tinh truy vấn, "Vậy vì sao lại gọi chị ta là Lê Lê chứ?"
Chu Yến Hỗn chuyển tầm nhìn đến khuôn mặt Tần Tinh, cô vội cúi đầu che giấu hơi nước trong mắt.
Đã nhiều năm như vậy, ngay cả chuyện Thẩm Vi Lê thích mình cậu cũng chưa từng phát hiện, tất nhiên cũng không cảm nhận được tình cảm của Tần Tinh.
Với cậu mà nói, từ nhỏ đã quen Tần Tinh, chơi với nhau bap năm, sự tồn tại của Tần Tinh và Đường Phái chính là hai người anh em thân thiết với cậu.
Chu Yến Hỗn thấy Tần Tinh cúi đầu, ngửi được mùi rượu trên người cô, chỉ xem như cô uống nhiều rượu nên đau đầu.
Ấn Tần Tinh ngồi xuống, Chu Yến Hỗn tiếp tục ngẩng đầu nhìn bảng điện tử, bình tĩnh nói, "Bởi vì ở trong lòng tôi, cô ấy không phải là chị."
Cậu cũng không che giấu tình cảm của mình, "Tôi đang theo đuổi cô ấy, muốn cô ấy trở thành bạn gái tôi."
Tần Tinh ngẩng đầu nhìn Chu Yến Hỗn, ở trước mặt cô, từ trước đến dáng vẻ cậu vẫn kiêu ngạo thế này.
Chuyện Chu thiếu muốn làm, dù là trời sập cũng không thể cản nổi.
Sự cuồng vọng của cậu đã ăn sâu vào trong máu, chính điều này khiến cô say mê từ nhỏ, chỉ cần Chu Yến Hỗn đứng đâu cũng thu hút sự chú ý của cô.
Nói hoa mỹ một chút, cậu giống như thần minh của cô, cậu cuồng ngạo, cậu manh động, tính cách mãnh liệt đến mức khiến cô phải dừng bước không dám bày tỏ.
Từ nhỏ, thiếu gia liếc đám lưu manh cấp ba bắt nạt Thẩm Vi Lê, kiêu ngạo ương bướng nói, "Chính chúng mày, con mẹ nó dám bắt nạt chị tao sao?"
Trưởng thành, thiếu gia ôm bả vai Thẩm Vi Lê, tức giận bực bội nói, "Nhớ cho kỹ, đây là chị của tôi, không phải người hầu."
Trong mắt Chu Yến Hỗn mãi chỉ có mình Thẩm Vi Lê.
Tần Tinh khó chịu muốn chết như có người đang bóp chặt lấy trái tim cô vậy.
Biết chuyện tình cảm giữa Thẩm Vi Lê và Chu Yến Hỗn là một chuyện, chính tai nghe Chu Yến Hỗn nói muốn Thẩm Nguyện Hề trở thành bạn gái mình lại là chuyện khác. Cô có thể nghe ra được, tình cảm của Chu Yến Hỗn với Thẩm Vi Lê thật sự rất sâu, rất sâu đậm.
Tần Tinh quyết tâm không nghĩ tới chuyện sẽ có ngày hai người bọn họ ở bên nhau, "Thiếu gia, cậu chắc chắn rằng tình cảm của mình với chị ta giống như một người đàn ông thích một người phụ nữ, mà không phải là ỷ lại sao?"
Đường Phái biết tình cảm của Tần Tinh với Chu Yến Hỗn, nghe cô nói ra những lời thiếu gia không thích, lập tức đưa tay kéo áo cô, để Tần Tinh bớt nói một câu.
Tần Tinh nhìn dáng vẻ của Chu Yến Hỗn, càng không lựa lời, "Còn nữa, cậu xác định Thẩm Vi Lê thực sự thích cậu như một người phụ nữ thích một người đàn ông sao? Nếu chị ta thật sự thích cậu, chị ta sẽ mặc kệ cậu lâu như vậy sao?"
"Hơn nữa, vì sao tới lúc muốn mượn công ty cậu làm phim trường chị ta mới để ý tới cậu, muốn cậu làm kiểm tra? Cậu không cảm thấy Thẩm Vi Lê có mục đích riêng sao!"
Chu Yến Hỗn từ từ xoay người, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt nhìn Tần Tinh dần thay đổi.
Thâm trầm đến mức không có chút tình cảm nào với người bạn lớn lên từ bé, ánh mắt dần híp lại kèm theo cảnh cáo nguy hiểm.
Đường Phái cũng cảm nhận được sự tức giận của cậu, vội ôm bả vai Tần Tinh kéo ra ngoài, vui đùa nói, "Thiếu gia, Tinh Tinh uống nhiều rồi, cậu đừng để ý. Tinh Tinh, đi thôi, sau này không để cậu uống nhiều như thế nữa."
Tần Tinh hất tay Đường Phái ra, thừa dịp còn men say, đỏ mắt nói trắng ra, "Trước đó Thẩm Vi Lê nói không muốn yêu đương, chỉ lo cho sự nghiệp, chẳng lẽ cậu còn không rõ sao? Chị ta có tiền rồi, không muốn để ý tới cậu nữa! Trong lòng chị ta, cậu cũng chỉ là cái bập bênh thôi!"
"Nếu chị ta vẫn còn là kẻ nghèo hèn, cậu theo đuổi chị ta, vậy chị ta còn không đồng ý với cậu sao! Tự cậu nghĩ xem chị ta coi cậu là cái gì!"
Đáy mắt Chu Yến Hỗn hoàn toàn lạnh lẽo, bước tới gần Tần Tinh.
Đường Phái vội chắn trước mặt cô, tách hai người ra, "Thiếu gia bình tĩnh đã, cậu ấy uống nhiều rồi, thật sự uống nhiều lắm, ngửi thử xem, một thân toàn mùi rượu thôi."
Tần Tinh ngẩng đầu, "Tôi không uống nhiều! Nói khó nghe hơn nữa, nếu ba mẹ ruột Thẩm Vi Lê xảy ra chuyện, chị ta không có nơi nương tựa nữa, cậu nghĩ xem chị ta có quay trở về bên cậu ngay lập tức không ---"
Đường Phái thấy không khí xung quanh thiếu gia vô cùng lạnh lẽo, sắp bùng lửa giận, đau đầu đẩy Tần Tinh một cái, cắt lời cô, "Tần Tinh, cậu đừng nói nữa!"
Giọng nói Chu Yến Hỗn lạnh lùng, "Đường Phái, để cậu ta nói nốt."
Tần Tinh đã rơi nước mắt, chỉ thẳng vào chỗ đau của Chu Yến Hỗn, "Cậu ở trong lòng Thẩm Vi Lê cũng chỉ là vật chắn gió thôi! Là một vật chết! Gió tới rồi thì chị ta trở lại bên cậu. Sau khi sóng yên biển lặng thì lập tức rời khỏi! Chu Yến Hỗn! Cậu tỉnh táo lại đi!"
Chu Yến Hỗn đã ép Đường Phái và Tần Tinh đến một góc, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn thẳng vào Tần Tinh, "Con mẹ nó tôi nguyện ý đấy!"
"Cho dù Thẩm Vi Lê có xem tôi là vật chết thì tôi cũng nguyện ý chắn gió cho cô ấy!"
Chu Yến Hỗn kéo Đường Phái ra, "Nhưng mà, Thẩm Vi Lê chưa bao giờ xem tôi là bập bênh cả, tôi và cô ấy ở bên nhau sớm chiều đã chín năm rồi, thời gian chín năm cũng đủ để tôi hiểu nhân phẩm cô ấy ra sao. Thẩm Vi Lê không phải người vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, nhận tiền không nhận người, dù tôi có làm ra chuyện gì sai lầm không thể tha thứ với cô ấy, cô ấy cũng sẽ ở bên tôi lúc tôi xảy ra chuyện, mãi mãi ở bên tôi, quan tâm lo lắng cho tôi."
"Tần Tinh, sau này đừng để tôi nghe từ miệng cậu một từ nào chửi bới Thẩm Vi Lê nữa, nếu không, tình bạn của chúng ta tới đây là chấm dứt!"
Tần Tinh ngơ ngác nhìn Chu Yến Hỗn đang nói lời cảnh cáo mình, đáy mắt là đau khổ và sợ hãi, nước mắt rơi xuống.
Chu Yến Hỗn nhíu mày, lúc nhìn thấy nước mắt của Tần Tinh, dường như mới phát hiện sự khác thường của cô là do đâu.
Mày nhíu thật sâu, Chu Yến Hỗn nhìn Tần Tinh, ý ngay trên mặt xác định suy đoán của cậu là đúng hay không.
Đường Phái vội chắn trước mặt Tần Tinh lần nữa, tay đẩy ng.ực Chu Yến Hỗn, "Được rồi được rồi, thiếu gia, đừng tổn thương tình cảm của nhau nữa, chúng ta cũng lớn lên từ nhỏ, cậu biết Tinh Tinh nói chuyện không biết nghĩ mà."
Vừa lúc đến số của Chu Yến Hỗn được gọi, Đường Phái vội nói, "Thiếu gia, đến cậu rồi, mau đi đi."
Chu Yến Hỗn thu hồi tầm mắt nghiên cứu tìm tòi từ khuôn mặt Tần Tinh, nhìn Đường Phái một cái ý bảo cậu để ý cô rồi xoay người rời đi.
Sau khi cậu đi rồi, Tần Tinh mới dần nghẹn ngào, khóc đến cả người run rẩy, ngồi bệt xuống đất.
Nhiều năm rồi, lần đầu cô nói ra cái nhìn của mình với Thẩm Vi Lê cho Chu Yến Hỗn, cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời của cậu là "tình bạn dừng lại ở đây".
Cô khó chịu, khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Đường Phái thở dài, "Sao cậu phải vậy chứ, tình cảm chín năm của thiếu gia và chị Lê là thật, ban đầu là chị em làm bạn, tới giờ là tình cảm nam nữ, nào có thể giả được."
Tần Tinh khóc không thể kiềm chế được, thương tâm đến cực điểm.
Đường Phái khom lưng xoa đầu Tần Tinh, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng không dễ phát hiện, "Tinh Tinh, tình cảm của thiếu gia và chị Lê không thể phá bỏ được đâu. D một trong hai người họ sắp chết, người còn lại có lẽ cũng không chút do dự nguyện dâng hiến tất cả bản thân, thậm chí là sinh mệnh cho người kia. Cậu đừng tự lừa mình dối mình nữa, được không?"
Tần Tinh thấp giọng nức nở, "Tôi cũng nguyện ý dâng cả tính mạng cho thiếu gia mà."
Đường Phái nói, "Nhưng cậu không phải Thẩm Vi Lê, thiếu gia chỉ cần mình Thẩm Vi Lê thôi."
Cậu ta biết lời này sẽ làm tổn thương Tần Tinh, nhưng cuối cùng vẫn phải nói, thiếu gia kiên định, cả đời này chỉ cần mình Thẩm Vi Lê, dù cả đời có không kết hôn thì cũng chỉ ở bên Thẩm Vi Lê thôi.
Thiếu gia ngủ gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại không ngủ được nữa, là Thẩm Vi Lê ngủ trên sofa cùng thiếu gia. Nếu ban đêm thiếu gia tỉnh lại, Thẩm Vi Lê sẽ bất chấp cơn buồn ngủ nói chuyện với thiếu gia.
Thiếu gia không muốn nghe tin tức của anh trai ở nước ngoài, dù Thẩm Vi Lê có nhắc tới anh trai, thiếu gia cũng tức giận hét lên khiến cô im lặng. Nhưng mỗi lần như vậy, Thẩm Vi Lê vẫn dịu dàng nói cho thiếu gia nghe, bởi cô biết, nơi sâu nhất trong đáy lòng cậu muốn biết anh trai ở nước ngoài sống thế nào.
Không chỉ vậy, khi còn nhỏ thiếu gia yếu ớt, thường hay mắc bệnh, là Thẩm Vi Lê giúp thiếu gia tập luyện, thậm chí thiếu gia yêu thích trượt băng cũng do Thẩm Vi Lê nói thích vận động viên trượt băng, nói họ vô cùng đẹp trai.
Lúc đội tuyển quốc gia muốn mời Chu Yến Hỗn lại bị chú Chu ngăn cản, là Thẩm Vi Lê ở bên giúp thiếu gia vượt qua thời kỳ phản nghịch, cùng cậu chạy bộ, cùng cậu trượt tuyết, dù cô không biết trượt, ngã hết lần này tới lần khác, cô cũng ở cạnh thiếu gia.
Khi chú Chu sửa nguyện vọng đại học của thiếu gia, thiếu gia tức giận đến mức không muốn đi học đại học, là Thẩm Vi Lê khuyên nhủ thiếu gia, học đại học nào cũng có thể làm chuyện mình thích, ngày nhận giấy báo trúng tuyển, là Thẩm Vi Lê mạnh mẽ lôi kéo thiếu gia đi nhập học.
Đường Phái đỡ Tần Tinh lên, "Đừng khóc, trước tiên bảo tài xế đưa cậu về trước, tôi ở đây đợi thiếu gia, có kết quả thì tôi báo với cậu sau."
Tần Tinh rơi nước mắt đầy mặt, vẫn không cam lòng, "Cậu gửi số Thẩm Vi Lê cho tôi ngay."
Đường Phái nhíu mày, "Cậu hỏi số của chị Lê làm gì, không được."
Tần Tinh lớn tiếng, "Cậu gửi tôi mau lên, nếu không tôi và cậu tuyệt giao!"
Đường Phái tức giận, buông tay không đỡ cô nữa, "Tôi không có! Tần Tinh! Cậu có thể hiểu chuyện một chút không! Chu Yến Hỗn không thích cậu! Trong lòng cậu ấy chỉ có Thẩm Vi Lê thôi! Con mẹ nó, cho dù Thẩm Vi Lê có kết hôn với người khác, thiếu gia cũng sẽ không nhìn người khác dù chỉ là một cái liếc mắt!"
Tần Tinh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Tại sao cô lại không biết chuyện này được chứ, mỗi lần nghĩ vậy cô đều đau đớn, nhưng cô không cam lòng!
Tần Tinh xoay người ra ngoài, nước mắt tràn mi, cố chấp nói, "Cậu không cho thì tôi cũng tìm cách lấy được số của chị ta!"
Vở kịch nhỏ:
Sau khi trò trói chân trói tay của thiếu gia thất bại, cuối cùng Lê Lê cũng hiểu ra là Tiểu Hỗn không muốn tách khỏi cô, vì thế lập tức tìm dì Diễm Nhi để thương lượng, hỏi bà buổi tối sau khi tan học có thể đến ngủ cùng Tiểu Hỗn không.
Hai đứa trẻ còn nhỏ, tất nhiên dì Diễm Nhi sẽ không nghĩ nhiều, hơn nữa con trai nhỏ của bà ngày nào cũng quấn lấy bà hỏi buổi tối không cho Lê Lê đi được không, nghe nhiều đến mức thấy phiền luôn...
Phòng của con trai là phòng xép, chia ra phòng ngủ và thư phòng, vì thế, bà đặt thêm một chiếc giường gấp ở trong thư phòng, còn dặn con trai không được bắt nạt chị.
Sau khi biết được chuyện này, tiểu thiếu gia vui mừng sắp điên rồi!!!
Cuối cùng cũng không phải tách khỏi chị rồi!!!
Buổi tối, Lê Lê giúp thiếu gia làm xong bài tập, tiểu thiếu gia ôm cánh tay Lê Lê không buông, còn hỏi, "Chị ơi, đêm nay chị không đi rồi đúng không? Chắc chắn ở cạnh Tiểu Hỗn đúng không?"
Lê Lê nhìn thiếu gia ôm cánh tay mình, bật cười nói, "Sao em lại giống mèo nhỏ ôm chị thế, đúng vậy, chị không đi nữa."
Tiểu Hỗn vui mừng ôm chặt hơn, giống như mèo nhỏ quấn người.
Trước khi ngủ, Lê Lê tới chăn giúp thiếu gia, tiểu thiếu gia nằm trên giường, mở to mắt hỏi, "Chị, chị thật sự không đi đúng không?"
Lê Lê phủ tay lên mắt cậu, cười nói, "Tiểu Hỗn ngoan ngoãn ngủ đi, chị không đi đâu."
Cuối cùng tiểu thiếu gia cũng yên tâm, ngủ cũng cong môi cười như đang mơ thấy mộng đẹp.
Nhưng nửa đêm, Lê Lê bỗng cảm giác được có người đang chạm vào tay mình, mở mắt ra thì thấy tiểu thiếu gia lại trói tay mình.
Lê Lê, "... Tiểu Hỗn? Em đang làm gì vậy?"
Tiểu thiếu gia mặc áo ngủ khủng long, hơn nữa còn không hề buồn ngủ buộc dây tơ hồng lên cổ tay Lê Lê, đầu kia là cổ tay mình.
Tiểu thiếu gia nhỏ giọng giải thích, "Chị ơi, em xem phim với bà nội, trên phim trói tay lại bằng dây này, sau đó dù đi bao xa cũng sẽ không tách rời."
Lê Lê, "... Chị sẽ không đi đâu mà."
Tiểu thiếu gia nghiêm túc, "Tiểu Hỗn sợ chị ngủ rồi mộng du, mộng du đi mất thì phải làm sao bây giờ?"
Lê Lê lại hỏi, "Em xem phim gì vậy?"
Tiểu thiếu gia cúi đầu buộc dây nghiêm túc, "Không biết nữa, dù sao thì trên tay hai người buộc cái dây này cũng không tách nhau ra được. Xong rồi, buộc xong rồi!"
Lê Lê cũng không biết Tiểu Hỗn xem cái gì, dù sao Tiểu Hỗn thích buộc thì buộc, cười nói, "Buộc xong rồi thì mau về giường ngủ đi."
Tiểu thiếu gia bỗng thẹn thùng, "Chị ngủ ngon nha, buổi tối cũng phải nằm mơ thấy Tiểu Hỗn đó."
Nói xong, tiểu thiếu gia lon ton chạy về giường.
Dây tơ hồng trên cổ tay tiểu thiếu gia và Lê Lê rất dài.
Tiểu thiếu gia bò lên giường, thỏa mãn lắc lắc dây tơ hồng, Lê Lê bên kia cũng đáp lại.
Cảm nhận được điều này, cuối cùng thiếu gia cũng hài lòng đi ngủ.
Khủng long nhỏ trở mình, cong môi đi vào giấc mộng.