Chuyện thường ngày xôn xao nhốn nháo
Thời gian qua đi, dân chúng càng lúc càng nóng lòng được chứng kiến hôn lễ giữa Lâm Kính Dã và Rennes.
Tuy đều từ chối tiếp nhận quân hàm Nguyên soái nhưng suy nghĩ của Lâm Kính Dã và Tả Lẫm lại không giống nhau.
Những năm này ở Bức tường Vành đai, Tả Lẫm không chỉ là một chiến tướng với công huân đồ sộ, mà còn lận lưng kinh nghiệm mười mấy năm lặn ngụp trong lòng địch, lại có thể trú đóng ở Bức tường mà vẫn giữ liên lạc, nắm đầu bọn Noah quay như quay dế. Y từng chơi trò lá mặt lá trái với đủ mọi loại người, đã thấy muôn hình vạn trạng các loại mưu ma chước quỷ, vì vậy cũng không thích những vị trí có khả năng bị biến thành con rối trong tay người khác. Lỡ như một ngày nào đó, y bị đẩy ra chống lại Rennes (cho dù thật lòng không muốn), thì dưới áp lực của tình hình, e rằng người ngoài cũng sẽ không quan tâm sự thật ra sao.
Rennes chỉ đánh giá y nghĩ nhiều rồi, dùng nguyên văn là: “Chậc, tâm tư tinh tế tỉ mỉ thế này, còn Omega hơn cả Omega.”
Z không hổ là bạn chí (chóe) cốt của hắn, lập tức ngã vật lên vai Nhậm Minh: “Ai da nó làm tôi chóng mặt nữa rồi, đồ đáng ghét hu hu~”
Nhậm Minh: “…”
Xe lăn chuyên nghiệp sẽ không mở miệng nói chuyện, không xen vào trận chiến giữa thần tiên.
Nhưng xe lăn ngoan thích nhất là được ôm ôm.
Dựa theo tình huống khách quan hiện nay của Liên bang thì viễn cảnh Z vẽ ra sẽ không bao giờ thành hiện thực, bởi đám người vắt óc đẻ ra chế độ luân phiên để kiềm hãm sự phát triển của Thanh Kiếm Bầu Trời, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn các chỉ huy bước ra từ hạm đội này từng bước phủ rộng khắp toàn Liên bang.
Mấy nhân vật si tâm vọng tưởng này còn không biết thức thời, tiêu biểu như lão già Quintus cho đến nay vẫn còn ảo tưởng ngày nào đó Rennes sẽ trở về thừa kế gia tộc. Nghe nói sau khi biết giới tính thật của hắn, lão còn âm thầm tìm cách để hắn sinh ra một người thừa kế, hết thuốc chữa đến vậy đấy. Chẳng biết lần sau gặp lại, Rennes có còn nhịn được xúc động hành hung lão cho bõ ghét hay không.
Tóm lại là Z lười, Z chỉ muốn sống trong an nhàn thoải mái, không muốn động não giải quyết đám người kia, thế là dứt khoát từ chối mà không chút tiếc nuối. Dù sao thì Nguyên soái và Thượng tướng về bản chất cũng như nhau cả, chỉ khác ở vấn đề vinh dự mà thôi.
Về phần Lâm Kính Dã, thay vì danh hiệu Nguyên soái, anh càng thích được gọi là bạn đời của Nguyên soái hơn.
Mọi người quyết tâm để Rennes tiếp tục làm Nguyên soái độc nhất vô nhị, đồng thời rôm rả bàn tán về lễ cưới.
Ấy thế mà người trong cuộc lại thấy không có gì phải vội vã. Rennes và Lâm Kính Dã đều không phải kiểu người thích phô trương xa xỉ hay phải tuân theo nề nếp truyền thống, trong thâm tâm còn cảm thấy lễ cất cánh tinh hạm đã là long trọng lắm rồi.
Có điều… Lâm Kính Dã nghĩ, bản thân mình từ tốn thì thôi, nhưng có phải nên bắt đầu suy tính cho… Tiểu Nhiên rồi không?
Rơi vào trầm tư.
Kể từ khi xác lập quan hệ ngoại giao, Trái Đất và Liên bang đã bắt tay vào hợp tác toàn diện trong công nghệ sinh học và nhiều lĩnh vực khác. Lê Giang dứt khoát không làm giáo sư danh dự ở Úy Lam nữa mà được điều đến Trái Đất để toàn tâm toàn ý tập trung vào nghiên cứu. Trong khi đó, quy luật thép của Úy Lam không cho phép sinh viên tốt nghiệp sớm dù có xuất sắc đến đâu, mà Lâm Tịnh Nhiên còn một năm nữa mới đến lúc ra trường. Thế là Lâm Kính Dã dùng mắt thường cũng có thể thấy được em trai mình quanh quẩn trong vòng lặp từ vui sướng đến thẫn thờ rồi lại vui sướng.
Rõ ràng là thanh niên Omega ôn tồn lễ độ biết bao, thế mà lại xoắn xuýt không khác gì cuộn len qua tay Tiểu Lam.
Sau khi được Quân đội trao thưởng vì những đóng góp trong việc cải tiến kỹ thuật liên kết thần kinh cơ giáp, làm giảm đáng kể yêu cầu về tinh thần lực đối với người điều khiển, biến cơ giáp cá nhân hạng nặng trở nên khả thi trong tương lai, Lâm Tịnh Nhiên liền mất tung mất tích.
Ngay cả Lâm Kính Dã thân là anh hai cũng bị cho leo cây, mãi đến hôm sau mới bắt quả tang đầy đủ nhân chứng vật chứng… trong nhà Lê Giang.
Nhà và phòng thí nghiệm của Lê Giang thuộc về hai phong cách một trời một vực. Căn nhà tuy sạch thì sạch nhưng cũng rối tinh rối mù như cái tổ quạ, lại còn vì sở thích sưu tầm sách giấy của chủ nhân mà trông như một thư viện đồ sộ.
Đã thế mà Viện trưởng Lê còn có thói quen xây tổ từ những quyển sách đóng bìa cứng ngắc kia, nhìn thôi cũng thấy đau lưng hộ – may mà tổ Rennes mềm mượt như nhung.
Lâm Kính Dã ái ngại nhìn em mình loạng choạng bò ra từ trong núi sách, mời anh đến phòng khách, sau đó lại mò mẫm hết nửa ngày mới bới ra được mặt ngoài của ghế sô pha từ dưới đống giấy viết công thức và đệm mềm để anh ngồi xuống.
Nhưng trước gương mặt dần trở nên phức tạp của anh hai, Lâm Tịnh Nhiên lại tỏ ra hết sức thong dong. Cậu xếp một chồng sách lên nhau thành bàn trà, lại móc từ đâu ra một bộ tách trà.
Lâm Kính Dã nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng khép kín phía sau, biết Lê Giang còn đang say giấc nồng bên trong, đoạn im lặng đưa mắt sang chàng thanh niên đã trút đi vẻ trẻ con trước mặt.
Tuy hai anh em đều thừa hưởng vẻ ngoài xuất sắc của Lâm Lộ nhưng ngoại hình lại tương đối khác biệt. Có lẽ là do ảnh hưởng nghề nghiệp mà Lâm Tịnh Nhiên luôn toát ra khí chất thư sinh nho nhã, bên môi là nụ cười cong cong hiền hòa cộp mác bà Lâm, nhưng Lâm Kính Dã càng về sau lại càng muốn đặt câu hỏi…
Sao em trai anh càng lớn càng trông ra vẻ “bên ngoài văn nhã, bên trong suy đồi” thế này?
Đường nét gương mặt ôn hòa hàm hậu, vì chuyện quá khứ mà dưỡng thành tính cách điềm đạm bình tĩnh mọi lúc mọi nơi. Trên vai quanh năm khoác áo blouse trắng, cặp kính gọng mảnh gác trên sống mũi, ý cười nhàn nhạt bên khóe môi khiến người khác căn bản không nhìn ra vui buồn mừng giận. Tổng hợp lại, trông chẳng khác gì mấy nhà khoa học phản diện đang lên kế hoạch xấu xa, chỉ cần sẩy chân một cái là đi nhầm đường vậy. Phối thêm cả động tác dùng hai ngón tay đẩy kính nữa là không lệch đi đâu được!
Mấu chốt ở chỗ cặp kính kia còn là quà do Lâm Kính Dã và Rennes tặng, chứ Lâm Tịnh Nhiên trước kia không có sở thích này.
Lâm Kính Dã: “Trước mắt còn chưa tốt nghiệp, hôm qua đã hẹn sẽ cùng anh đến Quân đội lấy mẫu về nghiên cứu kỹ thuật liên kết thần kinh cơ giáp, hôm nay đã biết cho anh hai leo cây rồi.”
Người buông lời trêu chọc dù sao cũng là anh ruột mình, cậu em trai tuy đỏ lựng cả mặt nhưng tay vẫn lưu loát châm trà cho anh.
Lâm Tịnh Nhiên biết mình có tiền án bị bắt cóc nên đã gửi tin nhắn kèm vị trí để anh hai không phải sốt ruột. Khi Lâm Kính Dã nhận được, thấy trong tin là mấy dòng có việc gấp, tọa độ lại ở nhà Lê Giang thì cũng đã có suy đoán trong lòng.
Anh nhịp tay lên bàn, nói với chút ý khôi hài: “Ra tay với cả giáo sư cố vấn. Không phải ít nhất cũng nên đợi đến sau khi tốt nghiệp sao?”
Tách trà đã cạn được thong thả châm đầy. Lâm Tịnh Nhiên ung dung đáp: “Anh ấy không còn giữ chức tại Úy Lam nữa, quan hệ thầy trò giữa bọn em cũng đã kết thúc vào học kỳ trước. Hơn nữa, ngay từ đầu anh ấy cũng không có mặt trong biên chế giảng dạy toàn thời gian của trường.”
Lâm Kính Dã cười cười: “Cũng phải. Lê Giang tuy độc mồm nhưng là người có nguyên tắc, sẽ không bao giờ xằng bậy với học sinh của mình.”
Lâm Tịnh Nhiên: “Dạ. Em vốn định sẽ bày tỏ tình cảm vào lễ tốt nghiệp, nào ngờ anh ấy lại thuyên chuyển khỏi Úy Lam. Tuy sắp phải xa nhau vì công tác nhưng cũng xem như cơ hội, nên em quyết định đẩy nhanh kế hoạch.”
Lâm Kính Dã không khỏi đỡ trán: “Rất nhanh đấy em trai ạ.”
Đẩy đến nhà người ta luôn.
Sau một hồi im lặng, Lâm Tịnh Nhiên mới thú nhận: “Việc này thật sự nằm ngoài dự tính.”
Lê Giang đã đạt được những thành tựu khoa học vĩ đại nhưng chung quy vẫn là một Omega cấp thấp, mà AO cấp càng thấp thì càng chịu ảnh hưởng từ pheromone. Thế là sau một thời gian quay cuồng với các hạng mục nghiên cứu, anh ta – giống thằng bạn thân họ Sở nào đó – bị rối loạn sinh lý.
Lâm Kính Dã vừa thoáng nghe bốn chữ cuối đã thấy đầu nhức bưng bưng, thắt lưng nhói lên theo phản xạ có điều kiện. Không như cái nết giả vờ kiếm cớ của Rennes, Lê Giang đây là rối loạn hàng thật giá thật. Lâm Tịnh Nhiên biết kỳ sinh lý của Omega cấp C khó chịu nhường nào, làm sao có thể mặc kệ cho được. Có điều cậu đang trong độ tuổi trẻ trung là một; bản thân cũng sắp đến kỳ là hai; người thương nằm trong tay mình, không ngừng tỏa ra mùi hương quyến rũ là ba. Giữa hai người họ vốn chỉ còn một tầng giấy mỏng, đã đến nước này mà còn không có gì xảy ra thì nên đi khám xem có bị thiếu hụt chức năng sinh lý gì không.
Pheromone của Omega cấp cao có khả năng ổn định tinh thần lực, trong lòng càng có nhau thì càng dễ hòa hợp với nhau, “hòa” hẳn vào nhà cũng không phải chuyện kinh thiên động địa gì.
Nhưng không đợi Lâm Kính Dã kịp mở miệng, cửa phòng đã bật tung trong một tiếng rầm đinh tai. Quả cầu gai di động mang tên Lê Giang hùng hổ vọt ra, vừa túm Lâm Tịnh Nhiên lôi sang một bên, vừa nhìn Lâm Kính Dã với vẻ đề phòng.
“Lâm đại tướng quân, đây là nhà tôi. Nếu cậu dám xem nơi này như hạm đội của cậu mà bắt đầu giở trò lên mặt, thì từ nay về sau đừng hòng tôi cung cấp cho bất kỳ công nghệ mới nào nữa.”
Lâm Kính Dã im lặng không nói.
Đây đúng là nhà anh, nhưng người anh đang ôm là em trai tôi. Không cần phải làm như tôi sắp ăn thịt em mình vậy đâu, cảm ơn.
Lâm Tịnh Nhiên lúng túng nhìn Lê Giang đơn phương gây hấn với anh hai trong trạng thái không được ổn định, mãi sau đó mới nhận ra tình huống này chết người đến nhường nào.
Lâm Kính Dã thở dài: “Tiểu Nhiên, em đi với anh một—”
Đôi mày Lê Giang quặp lại: “Cái mặt đó là sao hả? Giờ cậu muốn gì?”
Lâm Kính Dã: “Không gì cả, tôi chỉ đến đưa Tiểu Nhiên—”
“Đừng có mơ! Ngon thì gọi hạm đội đến solo!”
Rào!
Lâm Tịnh Nhiên chỉ biết ngơ ngác nhìn nguyên một cốc nước đá hắt thẳng vào gương mặt bình lặng của anh hai.
Từng giọt trong suốt chậm rãi lăn tròn theo sống mũi anh tuấn, men theo quai hàm sắc sảo rồi biến mất sau cổ áo. Đến lúc này, Omega đang cháy cả đầu vì kỳ sinh lý mới nhìn thấy dấu vết gì đó lấp ló dưới áo đối phương, khóe mắt không khỏi giật giật.
Lý trí chậm rãi được tìm về cho Lê Giang biết có gì đó rất sai ở đây, bèn đặt mông ngồi xuống sô pha, khe khẽ hắng giọng.
Phải rồi, người ngồi đối diện anh ta là Lâm Kính Dã, Thượng tướng Beta đầu tiên của Liên bang, có người yêu là Nguyên soái Omega vô địch Liên bang. Trời có sập xuống cũng không đến lượt người ta đóng vai anh trai độc ác đến chia uyên rẽ thúy được!
Bây giờ dùng câu “Omega đến kỳ ngang ngược thế đấy” của Rennes thì có giải thích trót lọt không nhỉ? Lê Giang bắt đầu cân nhắc.
Không ai sẽ vui khi bị tạt nước vào mặt. Lâm Kính Dã đứng dậy, đôi mày cau lại, cố tình ra vẻ khó chịu: “Nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ đến kiểm tra xem anh có còn xuống giường được hay không thôi. Thân làm nhà khoa học thân thể mảnh mai yếu đuối, đừng để ngày mai lại phải lên đường đến Trái Đất trên cáng cứu thương.”
Đây tuyệt đối không phải giỡn chơi! Em trai anh ngoan thì ngoan thật nhưng cũng là Omega cấp S, mà Omega cấp S đều không phải người!
“Nhân tiện nói luôn, Lâm Tịnh Nhiên vốn có hẹn đi kiểm tra cơ giáp với tôi. Bên kia vẫn đang chờ, tôi mượn hai tiếng rồi trả lại.” Lâm Kính Dã thong thả rút khăn giấy ra lau mặt, sau đó bất thình lình giở giọng giễu cợt: “Nhưng tôi thật sự không ngờ, đường đường Viện trưởng Lê vậy mà cũng có chỗ nhét ba cái cảnh ba xu ấy trong đầu. Yên tâm, tôi không đến đây để vung ra năm trăm triệu, bắt anh rời khỏi em tôi đâu.”
Lê Giang: “…”
Không phải, thật ra anh ta nghĩ đến cảnh Quân đoàn thứ nhất vác dàn pháo đến gác trước cửa nhà mình, lên án anh ta già không nên nết, dụ dỗ Lâm Tịnh Nhiên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi cơ.
Lâm Tịnh Nhiên ngồi bên cạnh, trông ngoan như học sinh tiểu học nhưng rõ ràng đang nín cười đến thắt cả ruột.
Lâm Kính Dã nhìn cậu một cái, lại nhìn Lê Giang đứng không nổi mà phải tựa vào đệm, quyết định không nên hơn thua với Omega đang mụ đầu vì kỳ sinh lý. Huống chi Omega này vừa mới xác lập quan hệ, không chỉ bị pheromone hun cho rối não mà eo trông cũng không ổn lắm.
Lại thở dài.
“À đúng rồi.” Lâm Tịnh Nhiên bỗng lên tiếng: “Anh hai có biết em gái mình định tranh cử chức Nữ vương không?”
Lời tác giả:
Viện trưởng: Omega đến kỳ ngang ngược vậy đấy!
Quân y: Omega đến kỳ ngang ngược vậy đấy!
Nguyên soái: Omega đến kỳ—
Hạm trưởng: *nhìn chằm chằm*
Nguyên soái (hiên ngang dõng dạc): Thích ngang ngược vậy đấy!!