O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 132




Hạm trưởng nói: “Cảnh báo Rennes cấp một! Ai để ngài ấy lên vậy?”

Chiến tranh không phải muốn đẩy nhanh là có thể nhanh lên được, nhất là khi kẻ địch của họ là Tiếng Vọng.

Nửa năm đã trôi qua, nhưng đề tài về giới tính của Rennes không những không hạ nhiệt mà càng có dấu hiệu nóng lên khi toàn Liên bang đang hăm hở tính ngày hắn đến kỳ, từ trước đó vài hôm còn bắt đầu kêu gọi Quân đội điều Hạm trưởng Lâm đến chỗ Nguyên soái.

Thậm chí còn có không ít bệnh viện chuyên về khoa sản đã gửi mail cho Liên bang, nói họ sẵn sàng điều trị chứng khó mang thai sau nhiều năm chinh chiến của Nguyên soái, cam kết hoàn toàn miễn phí.

Mặt Ansel lúc ấy thế này: O-o\\\\\\

Anh ta đồ rằng mục đích của Z không phải là chơi xỏ Rennes, mà là muốn bày thêm việc lẫn gia tăng áp lực tâm lý cho anh ta.

Cuộc chiến ngày càng kéo dài khiến tiếng kháng nghị trong dân chúng càng lúc càng cao.

“Đã hơn nửa năm rồi! Các người không thể vắt kiệt anh hùng Liên bang thế này được! Lỡ mà khả năng sinh sản của Nguyên soái có vấn đề gì thì dẹp cái Liên bang này luôn đi!”

“Liên bang không biết quý trọng tướng lĩnh thì có khác gì phản quân đâu?”

“Sao lại điều Hạm trưởng Lâm với Nguyên soái Rennes đi hai hướng xa nhau vậy hả? Không xếp họ đi cùng nhau được à? Muốn chia uyên rẽ thúy đúng không? Quý tộc mấy người bị ngu hết hay gì? Tự nhìn lại coi đức hạnh Alpha nhà mình như thế nào đi!”

Trước làn sóng chỉ trích này, Quốc hội (trừ lão Quintus) tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bởi vấn đề không nằm ở họ. Giữa lúc chiến tranh nổ ra, bảo chỉ huy tối cao là Rennes lui về hậu phương chỉ huy ư? Thôi đừng đùa, nội chênh lệch thời gian thôi cũng đủ đế quân tiền tuyến bị diệt mấy lần rồi. Quốc hội và Quân đội đều không có thẩm quyền điều động chiến tướng trận tiền trong thời kỳ đặc thù như hiện nay, mà là Lâm Kính Dã tự chạy về hướng ngược lại với Rennes!

Nhân tiện nói thêm, Lâm Kính Dã hiện nay đã được âm thầm đặt cho biệt danh “Máy Gặt Trung Tâm”. Bởi vì từ ngày anh bước lên chiến trường, dân chúng Liên bang mới nhìn thấy nhiều trung tâm nòng cốt (đã chết) đến vậy.

Cũng trong nửa năm qua, tỷ lệ việc làm của Omega lên như diều gặp gió. Phàm là có tên cứng đầu cứng cổ nào dám đứng ra phản đối, lập tức sẽ có một nhóm Omega tay nắm tay, mắt lạnh lùng lia tới: “Không chịu à? Có giỏi thì kêu Nguyên soái về nhà giặt đồ nấu cơm cho con bú xem?”

Đúng như những gì Z đã nói, một khi chiến tranh kéo đến, địa vị của Rennes đã trở thành một thứ không thể lay động. Đừng nói là Omega, cho dù hắn có biến hình thành công chúa tiên cá tại chỗ thì vẫn là Thanh Kiếm Bầu Trời, là trụ cột kiên cố nhất, không thể thay thế nhất của Liên bang. Không và sẽ không có ai thật sự dám lên tiếng chất vấn quân quyền của Rennes, bởi hành vi đó viết là “chất vấn”, còn đọc thì là “tự sát”.

Tin Fritz phản quốc không được công bố rộng rãi vào thời điểm nhạy cảm này. Trong ba chiến hạm bị Tiếng Vọng xâm nhập của Quân đoàn thứ nhất, hai chiếc bị Rennes đánh chìm tại chỗ, một chiếc thoát ly chiến trường; Fritz cũng theo đó mà mất tích, đối ngoại tạm thời xưng là con tin bị hại.

Thượng tướng Wimmer cũng không bị ảnh hưởng hay xử phạt, bởi trong cuộc chiến quy mô lớn này, ngay cả Rennes cũng không thể lập tức tìm ra một người có thể thay ông ta tiếp quản Quân đoàn thứ nhất. Huống chi chế độ xử tội liên đới đã không còn thịnh hành trong thời đại này nữa, ông ta thất bại trong việc dạy cháu không có nghĩa là không thể chỉ huy trận mạc.

Nhưng điều này cũng không khiến Rennes thôi mài răng kèn kẹt mỗi khi nhắc đến Wimmer. Chẳng biết ông già này cắn trúng thuốc gì – có lẽ là thấy hai đứa cháu đều rắp tâm làm hại Lâm Kính Dã nên sinh lòng áy náy sâu sắc – mà bây giờ không chỉ theo chân Lâm Kính Dã làm nhiệm vụ dọn dẹp, lại còn biết phối hợp giúp anh thoát khỏi “móng vuốt” của hắn!

Rennes và Lâm Kính Dã đang chiến đấu trên hai mặt trận ngược hướng nhau, trong đó Quân đoàn thứ ba hỗ trợ người trước, Quân đoàn thứ nhất phụ giúp người sau. Vì vậy nếu muốn gặp được người kia, hắn trước tiên phải vượt qua khu vực phòng thủ của Quân đoàn thứ nhất, sau đó sẽ thấy gương mặt nhăn nheo đáng ghét đến cùng cực của lão Wimmer. Chờ đến khi hắn cắt đuôi được ông ta, Lâm Kính Dã đã lại đổi trận địa rồi.

Má nó!

Rennes tức đến xì khói, quyết định sau này mà còn nhìn thấy lão già kia thì sẽ lao vào tẩn cho lão một trận.

Những người đổ mồ hôi hột trước bản mặt đen như mực của hắn không chỉ có cấp dưới mà còn cả đông đảo dân chúng Liên bang.



Tổng thư ký Ansel không khống chế nổi dân ý muôn màu muôn vẻ, đành đồng ý cho các đài truyền hình lớn của Saltian gửi đi một nhóm phóng viên ưu tú, hòng chứng minh cho dân chúng thấy tình trạng sức khỏe của Rennes vẫn ở mức tối ưu. Nào ngờ cánh phóng viên còn chưa kịp bắt đầu phỏng vấn thì đã bị Nguyên soái đóng gói nhét vào phi thuyền nhỏ.

“Tiếng Vọng vừa bị đẩy lui, dọn ra được một khu vực an toàn, các người đến đây để phỏng vấn Hạm trưởng Lâm công huân lẫy lừng, nhớ kỹ chưa?”

Cánh phóng viên gật đầu như giã tỏi trước sát khí (dục vọng) ngùn ngụt đang tỏa ra từ người Nguyên soái.

Nếu nói Rennes khi xưa đơn thương độc mã bẻ gãy thế công của phản quân, thì Lâm Kính Dã hiện nay cũng đang trở thành khắc tinh của Tiếng Vọng hệt như vậy. Những năm tháng quần ẩu cùng tinh tặc đã trui rèn cho anh đấu pháp xuất quỷ nhập thần, khiến trung tâm Tiếng Vọng có nâng cấp cách mấy đi nữa cũng không thể điều khiển đội quân máy móc theo kịp tiết tấu của anh. Hơn nữa, hoàn cảnh đơn sơ thiếu thốn trên tàu vận chuyển trước kia đã giúp Lâm Kính Dã học cách tự tháo ráp vũ khí, khống chế năng lượng và đạn dược. Khi cần tiết kiệm thì tiết kiệm, muốn xả láng thì đánh cho bung nóc, làm Tiếng Vọng căn bản không thể đoán được tình trạng của anh từ lượng tài nguyên còn sót lại.

Chưa đến mấy tháng, Lâm Kính Dã đã chính thức thăng hàm Trung tướng, danh tiếng cũng lan xa khắp bốn phương, áng chừng chỉ cần vài tháng nữa sẽ tiếp tục được thăng chức.

Vui nhất phải kể đến việc Lâm Lộ từ chối múa cột, lấy lý do con trai lớn là Trung tướng Liên bang, mình mà uốn éo trong bộ đồ thỏ thì không ra thể thống gì cả. Chỉ mười phút sau, Hạm trưởng Lâm đích thân gửi tin đến đài truyền hình, bày tỏ cha của Trung tướng thì vẫn là người thường, đã hứa gì thì nên làm đó mới phải đạo, được dân chúng nhiệt liệt tán dương.

Tin tức Lâm Tịnh Nhiên được anh trai cứu về ngay sau đó cũng không làm lu mờ được điệu múa đặc sắc của Lâm Lộ, cho đến hôm nay vẫn chễm chệ với lượt view cao nhất mạng vũ trụ.

Trước suy nghĩ đang ngưng tụ thành thực chất của Nguyên soái – “Hôm nay mà không gặp được Hạm trưởng nhà ta là ta sẽ bắt một bạn nhỏ phóng viên ra thiên táng đấy” – cánh phóng viên run cầm cập rồi lại không dám hé răng kháng nghị. Thế là khi Nguyên soái lặng lẽ trà trộn vào hàng ngũ phóng viên, dân chúng Liên bang ngồi trước màn hình cũng nín thở theo dõi, tự hỏi Nguyên soái đang làm gì thế này?

Đoàn phóng viên nhanh chóng được Quân đoàn thứ nhất phát hiện, thuận lợi thông qua cuộc kiểm tra an ninh rườm rà phức tạp. Cách đó không xa, chính là con tàu Nhiễm Tinh tiếng tăm vang dội.

Chiếc áo bạc trên người nó vẫn đoan trang quý phái như ngày khởi hành, nhưng tia vũ trụ và pháo lượng tử đã để lại những vết cháy sém trên mạn tàu, tất cả đều là biểu tượng của chiến công. Chỉ một chốc sau, tia kéo bắn ra, đưa phi thuyền của phóng viên tiến vào tinh hạm.

“Các vị vui lòng đặt thiết bị ở đây và tiếp nhận kiểm tra an ninh— Á! Nguyên soái??”

Anh lính ré lên khi nhìn thấy người thanh niên tóc bạc đã không đủ kiên nhẫn tiếp tục giả làm phóng viên nữa. Sát ý lập lòe trong đôi mắt lam khiến chuông báo động đỏ gióng vang trong đầu, anh ta gào lên.

“Báo động cấp một! Nguyên soái đến Nhiễm Tinh!”

Rennes bỏ ngoài tai, âm u hỏi: “Em ấy đâu?”

Anh lính: “Tôi sẽ không bán đứng Hạm-”

Rennes: “Nghĩ kỹ hẵng trả lời.”

Anh lính: “Tôi sẽ không nói rằng Hạm trưởng tất nhiên là đang ở đài chỉ huy đâu ạ!”

Phóng viên: “…”

Dân Liên bang:

“Ủa gì vậy? Sao tui cứ thấy có gì đó sai sai…”

“Hổng lẽ Nguyên soái hai vạch, ý là dính bầu rồi mà Hạm trưởng không muốn?”

“Nguyên soái, ôm con, bỏ chạy? Không thể nào, Hạm trưởng không phải hạng phắc boi khốn nạn đâu mà!”



Chỉ trong chớp mắt, Nguyên soái tóc bạc đã mang theo một thân sát khí, hầm hầm sải bước về phía đài chỉ huy. Một dàn phóng viên giơ camera chết lặng theo đuôi.

Cửa mở ra, Hạm trưởng Lâm đứng quay lưng về phía họ hoàn toàn không hay biết về hiểm họa sắp ập đến. Anh không khoác giáp xương ngoài, chỉ mặc sơ mi trắng đóng thùng gọn gàng, phác họa ra vòng eo thon gầy mà rắn chắc, hiển nhiên là đang tạm thời nghỉ ngơi sau khi quân địch đã rút khỏi cuộc đại chiến.

Lâm Kính Dã: “Các phóng viên đến-”

Giây tiếp theo, một đôi tay như gọng kìm đã hung bạo kẹp lấy eo anh.

Lâm Kính Dã: “!”

Giữa bốn bề lặng phắc như tờ, những người khác trên đài chỉ huy trố mắt nhìn Nguyên soái bổ tới như sấm giật, một tay ghì Lâm Kính Dã lên đài điều khiển, tay còn lại vén suối tóc dài lên, tàn nhẫn cắn phập phần gáy trắng trẻo.

Lâm Kính Dã: “A…”

Rennes vừa dùng cổ anh mài răng vừa nói: “Đã chạy mà còn biết trốn nữa cơ? Em chết với tôi!”

Lâm Kính Dã: “Nguyên soái… Ngài bình tĩnh, ối…”

Rennes: “Không.”

Lâm Kính Dã: “Đừng cắn! Em là Beta, ngài có cắn bao nhiêu cũng không đánh dấu được!”

Hàm răng Rennes nhe ra thành một nụ cười dữ tợn: “Tôi cho em hay, kiến thức sinh học của em sai bét rồi, phải học bù ngay lập tức!”

Vừa dứt lời, hắn đã lôi Lâm Kính Dã xềnh xệch ra khỏi đài chỉ huy dưới cặp mắt trợn tròn của bao người.

Một sự im lặng bao trùm.

“Thôi xong.” Phó quan Oscar ngơ ngác huých huých quân y: “Chị đoán xem lần này Hạm trưởng nằm mấy ngày?”

Lệ Nhiễm Nhiễm mếu máo: “Chắc tới khi nào Tiếng Vọng tìm đến tận cửa nữa quá. Rennes, ông là đồ vô nhân tính, tui tuyên bố khai trừ ông khỏi hội chị em! Lần nào ổng đi rồi cả người Hạm trưởng cũng nồng nặc mùi chocolate hết, có khác gì bị đánh dấu đâu. Hức hu hu…”

Teval: “Đứa đầu đất nào phụ trách kiểm tra an toàn mà để Nguyên soái lên tàu vậy hả??? Ra ngoài chạy vòng cho ông!!”

Nửa ngày sau, cánh phóng viên mới gọi hồn trở về: “Hình như… chúng ta hiểu sai gì đó rồi thì phải…”

Lời tác giả:

Hạm trưởng không nói nên lời.

Nguyên soái không rảnh nói chuyện.