O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 130




Hạm trưởng nói. “Không phải tại tôi chịu hết nổi nên mới xin đi đánh trận đâu.”

Thượng tướng Wimmer đó giờ đều không phải kiểu người sẽ chịu yên tĩnh làm phông nền, lập tức cắt ngang cuộc đối thoại nghe có vẻ lạc quẻ này.

“Lâm Tịnh Nhiên, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây? Lại còn nằm trong vali?”

Không biết có phải do tác động tâm lý hay không mà ông ta cảm thấy, trong đôi mắt bình thản, không chút dao động nào của Lâm Tịnh Nhiên lại bao hàm vô vàn cảm xúc, rõ ràng nhất chính là khinh bỉ.

“Chẳng lẽ Thượng tướng cho rằng tôi tự còng tay còng chân, bò vào vali, sau đó lăn vào tủ quần áo như con hamster đẩy bóng?”

Công phu miệng lưỡi này đúng là kế thừa mọi tinh túy từ Lê Giang, khiến ông cụ nghẹn đến tái cả mặt.

Rennes tặng cậu một ánh mắt tán thưởng, nhưng khi hắn lia sang Wimmer, giọng nói cất lên đã không còn bất kỳ sự dịu dàng nào dành cho thương binh. “Trước kia ta còn cho rằng gene nhà ông có vấn đề nên mới nuôi ra thằng cháu lớn vừa ngu vừa xấu. Nhưng con cái ông đều vì Liên bang mà tử trận sa trường, hẳn cũng không phải hạng người tồi tệ, nên vấn đề nằm ở cách giáo dục của ông mới phải.”

Nghe vậy, gương mặt ông cụ trở nên không khác gì một củ khoai tây trong lò nướng, với lớp da đen sì dúm dó bị tróc ra, để lộ phần ruột đỏ bừng.

“Fritz Wimmer ở đâu?”

Khi Rennes mở miệng, đã có thân binh tiến lên, dùng toàn bộ sức nặng cơ thể của mình mà đè đôi vai lão Thượng tướng xuống.

Nhưng tính ương bướng của ông cụ lại trỗi dậy, kiên quyết giữ cho sống lưng thẳng tắp như một trụ thép sừng sững. Mấy người cận vệ không khỏi lên cơn tức, vừa chuẩn bị thả pheromone Alpha ra thì chợt nhớ Nguyên soái là Ome-cmn-ga, thế là đành thu về, chỉ áp dụng vật lộn thuần túy.

“Thả Thượng tướng ra đi ạ.”

Nghe giọng Lâm Tịnh Nhiên cất lên, Rennes đưa sang một ánh mắt bảo cậu giải thích.

“Fritz không phải chỉ mới cấu kết với Tiếng Vọng gần đây. Em phát hiện cổ tay nó được cấy một thiết bị trí năng đã dung hợp vào da thịt, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều. Do chiến hạm này chưa bị Tiếng Vọng xâm nhập với quy mô lớn nên nó cũng không dám động tay động chân, hoặc cài vào thiết bị che chắn nào không xuất xứ từ Liên bang. Fritz cũng không sử dụng mánh khóe cao siêu gì trong thời gian giam giữ em, nhờ vậy nên cặp kính kia mới có thể kích hoạt cảnh báo, gửi tọa độ đến cho mọi người.”

Bờ môi Wimmer giật giật, khó nhọc lên tiếng dưới gọng kềm của các chiến sĩ. “Fritz… có lý do gì để cấu kết với Tiếng Vọng? Nó là người thừa kế duy nhất còn lại của nhà Wimmer. Lúc Elliot còn sống, ta chưa từng bạc đãi nó; Elliot chết rồi, ta càng dốc sức bồi dưỡng, không hề giấu diếm. Tuy vì giới tính mà ta quả thật không giúp đỡ nó về mặt tài nguyên quân sự, nhưng chẳng phải nó đã có được những gì nó muốn rồi hay sao?”

Sau một hồi im lặng, Lâm Tịnh Nhiên mới hỏi. “Có phải Thượng tướng đã chính miệng nói rằng, khi nào Fritz phân hóa thành Alpha thì anh hai tôi – Lâm Kính Dã – sẽ là của nó? Nguyên văn là vậy đúng không?”

Thân thể Wimmer bỗng chốc cứng còng trước sát khí lẫm liệt đang ầm ầm trút xuống.

“Đó là… ta nói để dỗ nó… lúc nó mới năm, sáu tuổi.”

Lâm Tịnh Nhiên gật gù. “Thượng tướng Liên bang lại có thể tùy tiện hứa hẹn cuộc đời của một người khác như đang nói về một món đồ vô tri. Vậy mà ông vẫn chưa rõ mình dạy cháu sai ở đâu sao?”

Thượng tướng Wimmer ngây dại cả người. Chàng trai ôn văn nho nhã này rõ ràng vừa được cứu sống, sắc mặt tái nhợt, cả người kiệt lực, nhưng khí thế toát ra từ cậu dường như có thể đẩy lui ông.

Lâm Tịnh Nhiên điềm tĩnh nói tiếp. “Trên đời này không có thứ gì trời sinh đã thuộc về ai, huống chi là một con người.”

“Báo cáo Nguyên soái! Không phát hiện tung tích Fritz Wimmer, nhưng nhà chứa máy bay có dấu vết tàu vận chuyển cỡ nhỏ bị điều động, không thuộc phạm vi hoạt động bình thường, cũng không có ghi chép nhiệm vụ. Số liệu này đã bị sửa đổi, vừa được tổ Kỹ thuật tìm ra.”

Rennes. “Nó chạy rồi. Nhưng muốn chuồn êm trong không vực bị phong tỏa này là bất khả thi.”

Chiến sĩ ở đầu dây bên kia im lặng đợi lệnh từ hắn.

“Thanh Kiếm Bầu Trời, sẵn sàng chiến đấu, đề phòng quân địch từ mọi hướng! Tạm thời đánh dấu Quân đoàn thứ nhất làm mục tiêu màu cam, theo dõi từng chiến hạm một của họ!”

“Rõ!”

Thượng tướng Wimmer mở miệng, phát ra những âm thanh khô khốc như hai mảnh kim loại hoen gỉ cọ vào nhau. “Ngài cho rằng… nó trốn sang những chiến hạm khác?”

Rennes bỏ ngoài tai lời của ông ta, quay sang phân phó cấp dưới. “Mục tiêu rất cảnh giác, hẳn đã lập tức bỏ chạy sau khi phát hiện hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời tiếp cận. Nó không thể trốn khỏi tinh vực bị phong tỏa này, trừ khi nhân cơ hội lúc hỗn loạn, nhất định sẽ chủ động gọi Tiếng Vọng đến. Các tiểu đội chuẩn bị sẵn sàng, nhắm bắt được trung tâm nào thì hốt hết một ổ. Cái đội kỹ thuật Úy Lam miệng thì đồng ý giúp ta truy vị trí cu em, tay thì chơi ta một vố, bắt phải tóm cái trung tâm về cho bọn họ dỡ ra chơi.”

Mệnh lệnh của hắn được chấp hành với tốc độ tên lửa. Khi những lớp khiên chắn ở hai đầu phi thuyền rực sáng cũng là lúc ánh sáng từ bom photon lóe lên nơi cuối tầm mắt.



“Địch tấn công!”

“Từ ba hướng!”

“Độ bền của khiên còn 89%-”

“Chủ pháo đang nạp năng lượng, chuẩn bị khai hỏa-”

Vô vàn những mệnh lệnh và âm thanh khác nhau vang lên, vậy mà toàn bộ hạm đội vẫn vận hành đâu vào đấy.

Khả năng phán đoán nguy hiểm của Rennes thuộc về cấp bậc hàng đầu vũ trụ. Nhưng trước kia ai nấy đều xem đó là đương nhiên, còn bây giờ hắn không chỉ đơn thuần là Nguyên soái nữa, mà còn là Omega.

Các quân y không khỏi nước mắt lưng tròng, nhìn hắn bằng ánh mắt chứa chan tình thương của mẹ, đồng thời nghĩ.

‘Hức hức, tâm lý Omega vốn mong manh mẫn cảm, không biết ngài ấy đã phải ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu mới được như ngày hôm nay, chẳng trách sao lại nhạy bén đến vậy.’

‘Ai da, Nguyên soái gầy rồi, mau tăng suất ăn lên!’

‘Kỳ sinh lý tháng này của Nguyên soái vừa qua nhưng còn chưa kết thúc, chốc nữa phải nhắc ngài ấy nhớ bổ sung dinh dưỡng mới được. Còn phải nhắc Hạm trưởng Lâm nhớ dùng biện pháp tránh thai nữa, bằng không thì tạm thời thắt ga-rô…’

Những dòng suy nghĩ lao đi như con ngựa đứt cương, đến nỗi Rennes mà biết được thì sẽ tặng cho mỗi người một phát pháo “tình thương mến thương”.

Thượng tướng Wimmer như vẫn đang rời xa thực tại. Hai mắt ông phủ đầy tia máu, vẫn vô thức phản bác mà không phát hiện giọng mình đã run run. “Không thể nào… Biết đâu nó bị Tiếng Vọng bắt đi… Nó đã luôn muốn trở thành chiến sĩ, nhưng tại ta… ta không phát hiện lý tưởng của nó sớm hơn. Khả năng chiến đấu của nó không thể so với Nguyên soái được, một khi Tiếng Vọng phái đơn vị máy móc ra…”

Ngôi sao đỏ khổng lồ ngày nào còn muốn tranh hùng một lần cuối với vì tinh tú mới lên, nay lại dần sụp đổ thành hố đen.

Đôi mắt xanh lạnh lùng như hai viên ngọc bích đảo qua trước khi dời đi, không mang theo chút hứng thú gì. Nguyên soái tóc bạc đứng dậy, nhưng trước khi ra khỏi cửa vẫn không nhịn được mà thốt lên.

“Ta vốn cho rằng ông khá hơn lão già Quintus.”

Ta vốn xem ông như đối thủ, xem cuộc đối đầu gay gắt giữa chúng ta như một nghi thức chuyển giao giữa hai thời đại mới và cũ.

“Hóa ra ta sai rồi.” Môi hắn vẽ thành một nụ cười châm chọc. “Ta không nên cho rằng thế giới này cũng lãng mạn như vậy. Ai dà, thôi kệ đi, ai bảo Omega bọn này thích mơ mộng ngẩn ngơ làm gì.”

Người khác. “…”

Ô kìa, chưa gì đã tự xưng “Omega bọn này” đến là thuận mồm thế cơ á?

“Nguyên soái! Mời ngài trở lại đài chỉ huy! Tàu Nhiễm Tinh vừa gửi tọa độ! Họ đã chạm trán với một đội ngũ Tiếng Vọng ở ngoài tầng khí quyển hành tinh T76-03, cũng cho biết một đội Tiếng Vọng khác đang tiến về vị trí của chúng ta!”

Rennes. “Biết rồi. Gửi tin về Bức tường bảo Z lẹ cái tay lên, đừng có chơi trò bắt bắt thả thả với Langdon nữa. Lập tức hốt chúng nó vứt về Trường Xà ngay.”

Chòm Trường Xà là một tinh hệ khổng lồ, mà phản quân Hydra lại là tổ chức nhân loại có địa vị sánh ngang Liên bang. Nếu không có sự hiện diện của Rennes, biết đâu quốc gia nhân loại lớn nhất hiện nay lại là bọn chúng, vì vậy Liên bang không thể nào lập tức tiếp quản cả một chòm sao như vậy được. Biện pháp tốt nhất là khiến phản quân không còn mang ý thù địch với Liên bang, nhưng vẫn có một chỉ huy đủ khả năng chống lại Tiếng Vọng, ít nhất là phải đuổi bọn chúng đi rồi nói tiếp.

So với một gã có tài năng nhưng tầm nhìn quá hạn hẹp, còn dám chơi trò lá mặt lá trái với Tiếng Vọng như Noah, Langdon là ứng cử viên thích hợp hơn. Từ ngày gã dám xâm nhập Liên bang để tấn công Rennes, gã cũng đã bị Thanh Kiếm Bầu Trời để mắt đến.

“Đã đàm phán xong các điều kiện rồi ạ. Đợi chiều nay, Langdon hoàn tất việc điều trị rồi, Thượng tướng Z sẽ thả gã đi.”

Rennes không khỏi kinh ngạc. “Nó bị thương lúc bị bắt à? Sao ta không nghe nói gì hết?”

“… Dạ, hôm qua Trung tướng Nhậm Minh đánh gã, đã bị Thượng tướng Z nhốt lại rồi ạ.”

Bên Bức tường Vành đai chỉ không nói rõ địa điểm Nhậm Minh bị nhốt là trong phòng Z thôi.

Rennes. “Ồ hố, tự dưng xe lăn nhảy chồm chồm lên đánh người làm gì?”

“Ài, cũng không phải chuyện to tát gì. Lý lịch Langdon có ghi gã bị đưa vào trại lao động rồi mới phân hóa, cũng xem như khá trễ, nên gã quả thật từng gặp Thượng tướng Z… Không khác với tình huống của Nhậm Minh lắm.”



Hiểu luôn.

“Chậc chậc, không ngờ xe lăn cũng độc chiếm chủ phết.” Rennes chép miệng. “Ta biết Z biết mặt Langdon, mà cũng chỉ gặp có một lần, nó có cần phải vậy không?”

Lâm Tịnh Nhiên. “Em nhớ Nguyên soái còn ra tay nặng hơn.”

Rennes. “Ai bảo nó cứ dán con mắt vào anh hai em!”

Gương mặt viết mấy chữ “đấy thấy chưa?” của cậu làm hắn ngậm mồm lại. Một giây sau, hắn xoay gót ra ngoài, để các quân y ở lại chăm sóc cho Lâm Tịnh Nhiên, còn Thượng tướng Wimmer thì như bị lãng quên.

Họa thường không chỉ đến một lần. Không lâu sau đó, tiếng còi báo động vang vọng khắp tàu khi ba tinh hạm của Quân đoàn thứ nhất nổ pháo tấn công Thanh Kiếm Bầu Trời, tạm thời chưa biết là chủ động hay bị điều khiển.

Lâm Tịnh Nhiên nhìn ông lão với sắc mặt càng lúc càng tang thương, không khỏi thở dài, nhỏ thêm một giọt nước cuối cùng vào chiếc ly đầy ắp. “Fritz từng nói rằng ông đã hứa hôn lễ giữa hai nhà Lâm-Wimmer sẽ diễn ra giữa nó và anh hai tôi, nhưng sau khi nó phân hóa, hôn ước lại được chuyển sang cho Elliot. Nó bảo, nó không cần quyền thừa kế nhà Wimmer, nó chỉ muốn có được Lâm Kính Dã.”

Lặng thinh nhìn cậu một hồi lâu, đôi chân Wimmer bỗng khuỵu xuống. Sống lưng hiên ngang, thà gãy không cong ban nãy bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh. Chiến sĩ Thanh Kiếm Bầu Trời đang trấn áp ông, chuẩn bị giải ra ngoài giật thót, cứ ngỡ mình lỡ ấn vỡ xương ông cụ trong cuộc phân cao thấp này.

“Nó nói, cả ông lẫn gia tộc Wimmer đều không thể giúp nó cướp người đi từ tay Rennes.”

“Chẳng lẽ nó nghĩ Tiếng Vọng có thể??” Tiếng gào của ông cụ chất chứa bao nỗi không cam, hệt như âm thanh cuối cùng trước khi động cơ tắt máy.

Lâm Tịnh Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đóa hoa lửa đang nở rộ. “Bọn chúng cũng không thể. Tên cầm thú Rennes kia đã nhốt anh tôi lại mà còn muốn làm gì thì làm. Anh ấy mà còn chịu được thì đã không ra trận đánh Tiếng Vọng rồi.”

Bốn bề bỗng lặng phắc như tờ.

Lâm Tịnh Nhiên ảo não nhìn thoáng qua tay mình, hỏi. “Ban nãy ai tiêm cho tôi vậy? Sao không nói có cả thuốc ổn định trong này?”

Thuốc ổn định tinh thần Omega chuyên dùng để trấn an những Omega đang rơi vào hoảng loạn, nhằm ngăn không cho họ sinh ra ý nghĩ tiêu cực vì khuyết thiếu cảm giác an toàn, từ đó khiến tinh thần lực sụp đổ.

Nhưng với đối tượng đang hoàn toàn tỉnh táo như Lâm Tịnh Nhiên thì…

“Omega ở trạng thái bình thường được tiêm thuốc ổn định sẽ khiến khả năng tự chủ giảm sút!”

Trong đó biểu hiện trực quan nhất là nói chuyện không biết giữ mồm.

Lâm Tịnh Nhiên càu nhàu với mấy phần tức tối. “Mọi người không kiểm tra trị số tinh thần lực trước khi lấy thuốc hả, muốn làm gì… Hở?”

Nào ngờ khi quay lại, đập vào mắt là hình ảnh các quân y Omega đang xắn tay áo, thay phiên tiêm thuốc ổn định cho nhau, khiến cậu ngơ ngác không thôi.

“Tôi vừa mới nói gì à?”

Lời tác giả:

Em trai: Sao ai cũng hóa đá hết vậy?

Người khác: Là tụi tui ngu muội!

Hạm trưởng: Tiếng Vọng ở đâu? Để tôi đi đánh!

Nguyên soái: Sớm muộn gì cũng đánh xong thôi mà, tức là từ sáng sớm đến tối muộn á.

Hạm trưởng: Vậy ngài cũng để em sớm muộn xuống giường được không?

Nguyên soái: Được thôi, nhưng theo nghĩa thường nhé.

(“Sớm muộn” theo nghĩa thường ý chỉ thời gian trong tương lai. Vd: Sớm muộn gì Hạm trưởng cũng uýnh Nguyên soái một trận.

Ở đây Nguyên soái chơi chữ, đánh Tiếng Vọng thì “sớm muộn” = “từ sáng sớm đến tối muộn”, còn thả Hạm trưởng rời giường thì “sớm muộn” = “một thời điểm nào đó trong tương lai”)