Chu Linh đợi Ngọc Thảo tiễn vị khách giàu có đi rồi mới vội vàng đến hỏi thăm tình hình. Cô dùng vài câu đơn giản kể lại mọi chuyện ngắn gọn cho chị ấy nghe.
Chu Linh thở phào nhẹ nhõm rồi kích động nắm chặt tay Ngọc Thảo.
“Em có biết người đàn ông giàu có này là ai không?”
Chị ấy không đợi Ngọc Thảo phản ứng mà tự hỏi xong tự trả lời câu hỏi của mình luôn.
“Là người mà dạo này thường xuyên xuất hiện trên bản tin tài chính, mấy tạp chí kinh tế cũng thường xuyên đưa tin. Đầu rồng giới kinh tế mới về nước, Ngụy Vũ.”
“Vậy sao…” Ngọc Thảo nghe thế cũng chỉ gật đầu, cũng không lấy gì làm lạ.
Ở cái đất thủ đô nhân tài nhiều như nấm mọc sau mưa, người giàu có quyền quý chỉ có mỗi ngày một nhiều lên thì việc có thêm một người xuất hiện cũng là chuyện bình thường.
Chu Linh thấy biểu hiện của Ngọc Thảo vẫn chẳng có gì làm ngạc nhiên. Chị ấy biết là cô nàng này từ nhỏ đã sống trong giới quyền quý không có quan tâm đến mấy người giàu có thì đành phải giải thích thêm.
“Là cái người mà mấy ngày nay khách hàng đến đây thường xuyên nhắc tới. Hôm trước chị còn nghe thấy Chân tổng tổ chứ yên hội ở đây nói chuyện muốn gặp mặt trực tiếp với anh ta để bàn chuyện hợp tác mà không gặp được đấy.”
Người đến Lạc Thư Quán toàn là người phú quý, đến bọn họ còn muốn gặp mà không được thì thực lực của người đàn ông này đúng là sâu không lường được.
Chị ấy thả tay cô ra lấy điện thoại ra ấn ấn tìm kiếm vài cái rồi đưa đến cho Ngọc Thảo xem. Ngọc Thảo cầm lấy điện thoại rồi lướt xuống tìm đọc một chút.
Cô ngạc nhiên. Trong ảnh là hình Ngụy Vũ đang bắt tay với Lục Cảnh Thành, chủ tịch tập đoàn Lục thị. Cũng chính là chồng của em họ cô, còn vừa mới ở nhà cô hết mấy ngày nghỉ lễ.
Thông tin trên báo viết rõ ràng. Ngụy Vũ, chủ tịch quỹ đầu tư mạo hiểm Kình Vũ. Người đàn ông trẻ tuổi tài cao, mới hơn ba mươi đã từng bước thâu tóm toàn bộ quyền lực của tập đoàn Ngụy thị vào trong tay trở thành gia chủ nhà họ Ngụy. Thẳng thừng loại bỏ những kẻ ngáng đường anh ta đồng thời trong chưa đầy 2 năm đã sáng lập quỹ đầu tư mạo hiểm Kình Vũ. Gần đây anh ta đã dịch chuyển trọng tâm Ngụy thị dần dần về trong nước.
Ngoài khối tài sản khổng lồ thì anh ta còn được ưu ái cho một ngoại hình đẹp đẽ. Sau khi Kình Vũ trúng thầu dự án năng lượng lớn của chính phủ, giá trị con người của anh ta lập tức tăng vút lên cao.
Ngụy Vũ thực sự là một người đàn ông độc thân hoàng kim, là sự lựa chọn sáng giá cho những tiểu thư chưa chồng.
Ở phía dưới còn rất nhiều những lời ca tụng về Ngụy Vũ những Ngọc Thảo không đọc được hết. Nhưng cô biết rằng, người mà có thể đối đầu với Lục Cảnh Thành tuyệt đối là người có thực lực đáng gờm.
Ngọc Thảo thoáng nhớ lại hình bóng của Ngụy Vũ. Người đàn ông cao lớn khôi ngô, khí chất quý tộc cao quý như toát ra từ trong xương tủy, bên môi luôn treo một nụ cười hờ hững. Chỉ cần đứng yên một chỗ cũng khiến người ta không thể không chú ý đến.
Chu Linh đứng bên cạnh nhìn gương mặt xinh đẹp của chủ tiệm nhà mình cảm thán. Từ trước đến nay chị ấy cũng coi như là lăn lộn đủ lâu từ trong khoa văn ở đại học A đến trong giới thượng lưu xa hoa. Có chỗ nào mà không phải là nơi mỹ nữ tụ tập nhiều như mây, thế nhưng người con gái này vẫn mang một vẻ đẹp rất riêng biệt.
Ngọc Thảo không có nhan sắc rực rỡ như hoa hồng mà là người càng nhìn càng thu hút. Là một mỹ nhân cổ xưa có vẻ đẹp tiêu chuẩn. Kể cả đứng trong một dàn người đẹp, Ngọc Thảo tuyệt đối sẽ là người hút mọi ánh nhìn nhất.
Người đàn ông vừa nãy đến khi do chị ấy phụ trách thì không dễ nói chuyện, đến lúc Ngọc Thảo ra tay thì mọi thứ lại rất dễ dàng. Có khi nào là anh ta để ý đến chủ tiệm nhà chị rồi hay không?
Cũng có thể lắm. Chủ tiệm Lạc Thư Quán nhà chúng ta vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, gia thế lại còn tốt chưa kể tính tình dịu dàng mềm mại.
Đến Chu Linh là phụ nữ mà còn thích huống chi là đàn ông.
Càng nghĩ chị ấy lại càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra.
"Này, chị thấy phải đến 99% là anh ta cố tình muốn đến để tiếp cận em rồi đấy."
Ngọc Thảo lắc đầu.
"Chị nghĩ linh tinh cái gì thế. Cứ toàn nói chuyện không đâu. Em và anh ta ở hai giới khác biệt, làm sao mà liên quan đến nhau được."
"Huống hồ gì những người như anh ta còn thiếu phụ nữ bên cạnh hay sao?"
Cô trả lại điện thoại cho Chu Linh, không có ý định bàn tiếp đến chuyện này.
“Đi làm đi nào. Hôm nay ông Vương đến đặt tiệc cho buổi mừng thọ cho mẹ ông ấy vào tuần sau, chị chuẩn bị kỹ càng đấy nha.”
Chu Linh lập tức khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc.
“Được. Chị biết rồi.”
Lúc đó Ngọc Thảo đã nghĩ Ngụy Vũ chỉ là vị khách bình thường, có thể vài tháng sau cô mới gặp lại. Vậy mà cô không ngờ lần thứ hai gặp gỡ lại đến nhanh đến như vậy.