Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt

Chương 22: Hủy Hôn




Đồng Ngọc Trâm không tình nguyện chút nào theo ba mình đến nhà hàng để dùng bữa cùng nhà bác Trần.

Theo lời của đe dọa của ba nói thì nếu nhà có bốn chị em, ba người kia đều có lý do chính đáng để từ chối. Chỉ còn mình cô là không có, dù thực sự không đồng ý với cuộc hôn nhân này thì cũng phải đến nói rõ với nhà bác Trần cho phải phép.

Tuy cô không muốn, nhưng đã là con cháu trong nhà, hưởng thụ vật chất do ông nội mang đến thì cô đành phải nghe theo.

Hai ba con đã đến nhà hàng đúng giờ. Đây là một nhà hàng theo phong cách truyền thống, mọi chi tiết đều mang hương vị Á Đông.

Thật lòng mà nói, Đồng Ngọc Trâm khá thích nhà hàng này. Mọi thứ đều trang trí nhã nhặn lịch thiệp, sang trọng nhưng không hề phô trương.

Nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn ở ngoài sảnh, thấy hai vị khách tiến vào thì liền ra tiếp đón.

“Chào buổi tối, quý khách. Không biết hai vị đã có hẹn trước hay chưa?”

Ba Đồng lịch sự gật đầu chào lại cô nhân viên.

“Tôi có hẹn trước. Nhà họ đã đến trước, tên người đặt là Trần Khải Minh.”

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì càng tỏ ra chu đáo. Hóa ra là người quen của thủ tướng, cô ta không thể để xảy ra sai sót.

Nhân viên phục vụ làm động tác xin mời, dẫn đường cho hai người.

“Xin mời hai vị đi theo tôi.”

Phòng bao riêng được đặt ở trên tầng năm, gia đình bên kia đã đến được một lúc. Hôm nay có mặt của hai vợ chồng nhà bác Trần cùng người con trai Trần Khải Trung.

Sau khi chào hỏi xã giao cơ bản, hai bên gia đình ngồi vào bàn để dùng bữa. Mẹ Trần ngắm nhìn Đồng Ngọc Trâm, thầm nghĩ, con bé này có vẻ rất quen mặt. Hình như bà đã từng gặp ở đâu rồi.

“Không biết đây là con gái thứ mấy nhà anh Đồng nhỉ?”

Đồng Ngọc Trâm trả lời bà.

“Nhà cháu có bốn chị em gái, cháu là con thứ hai.”



“Bác hình như đã gặp cháu ở đâu rồi.”

Đồng Bảo Trâm khéo léo nói.

“Cháu và em gái là chị em sinh đôi. Em gái cháu là diễn viên, có thể bác đã từng xem qua phim của em ấy đóng ở trên truyền hình.”

“Hóa ra là thế.”

Gen nhà họ Đồng rất tốt. Bốn chị em đều được thừa hưởng vẻ đẹp của phụ nữ miền Nam từ người mẹ đã mất, nhìn qua đều rất có thiện cảm.

Mẹ Trần lại tiếp tục hỏi tiếp.

“Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Cháu hai mươi mốt tuổi.”

Mẹ Trần lẩm nhẩm.

“Trẻ quá.”

Con trai của bà đã ngoài ba mươi rồi. Đứng với con bé này thì được xem là trâu già gặm cỏ non.

Bà có chút đau đầu về việc kết hôn của con trai mình. Con trai bà cái gì cũng tốt, từ trước đến nay không để bà phải lo lắng về bất cứ chuyện gì. Chỉ có việc kết hôn là làm bà phải giục lên giục xuống.

Cũng may là có hôn ước ràng buộc, chồng bà cũng nghĩ là nó nên kết hôn nên mới có cuộc hẹn ngày hôm nay.

“Cháu còn đang đi học đại học hay sao?”

Nếu con bé này còn đang là sinh viên thì không chừng con trai bà lại phải chờ đợi thêm. Con trai bà có thể đợi được, còn bà thì nóng lòng lắm rồi.

“Cháu đã tốt nghiệp, hiện giờ đang làm bác sĩ nha khoa ở bệnh viện thành phố.”



Thấy vợ mình còn muốn nói thêm cái gì nữa, ba Trần vội nói.

“Được rồi, mình hỏi gì mà kỹ thế. Để cho con bé thoải mái dùng bữa tối đã chứ.”

Mẹ Trần ngượng ngùng. Bà đúng có chút hấp tấp.

“Bác chỉ có một đứa con trai. Từ trước đến nay luôn mong có con gái tri kỷ bên cạnh, gặp được con xinh xắn thông minh như thế này nên mới có chút nhiều lời.”

“Con đừng trách bác nha.”

“Dạ không đâu.”

Ngược lại, Đồng Ngọc Trâm không thấy bà ấy hỏi phản cảm chút nào. Mẹ cô đã mất được năm năm vì bệnh, lâu lắm rồi mới có người cho cô cảm giác thân mật giống như là mẹ.

Suốt bữa cơm chỉ có ba vị phụ huynh trò chuyện thân mật, còn lại hai nhân vật chính thì lại không nói chuyện với nhau câu nào.

Đồng Ngọc Trâm âm thầm vui mừng trong lòng. Nếu anh ta tỏ thái độ như thế này thì chứng tỏ cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Vậy thì mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết rồi.

Cuối buổi, ba vị phụ huynh dùng cái cớ hết sức vụng về để tách riêng hai người trẻ ra với nhau. Hy vọng nhân cơ hội này bọn trẻ sẽ có cơ hội tiếp xúc riêng nhiều hơn.

Đồng Ngọc Trâm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt.

Không hổ danh là trung tá tình báo trong quân đội, thân hình cao lớn, cũng rất cường tráng. Khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng, tràn đầy khí phách phái nam, dưới ánh đèn có vẻ dịu dàng hẳn đi.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Trần Khải Trung gật đầu: “Được.”

Đồng Ngọc Trâm cân nhắc tìm từ trong lòng.

“Anh cũng biết là hai chúng ta có hôn ước. Chỉ là tôi thấy không thích hợp với việc kết hôn, hai ta không có tình cảm.”

“Nên là, hôn ước này hủy đi.”