Ngọc Thảo ngơ ngác nhìn anh, cô có chút không hiểu ý của anh là như thế nào. Tại sao anh lại nói là Ngọc Quân mới là thế thân cho cô.
Ngụy Vũ thấy cô không hiểu, anh cầm bàn tay cô. Mười ngón tay đan xen chặt vào nhau không rời.
“Đêm vũ hội của công chúa nước F mấy năm trước, cô thỏ con xinh đẹp đã hoàn toàn quên mất anh rồi có đúng không?”
Ngọc Thảo ngẩn ra, hình như cô đã bắt đầu nhớ ra cái gì đó. Đúng là ngày đó cô có thay mẹ tham gia buổi tiệc đó, khi đó cô đã gặp một người đàn ông đáng ghét.
Cô bừng tỉnh, run giọng.
“Anh chính là người đó sao?”
Ngụy Vũ cười thoải mái, thản nhiên thừa nhận.
“Đúng rồi. Cuối cùng em cũng đã nhớ ra anh.”
Anh siết chặt vòng eo của cô, giọng nói toát ra nguy hiểm.
“Để nhận lỗi với việc em thất hứa với anh, em nói xem anh nên phạt em như thế nào?”
Ngọc Thảo đỏ mặt, cô dùng sức đẩy lồng ngực của anh ra xa người mình.
“Gì…gì chứ? Anh nói gì em không hiểu?”
Ngụy Vũ như biết trước được lời nói của cô, anh thản nhiên thay cô quyết định.
“Nếu em không biết làm thế nào thì đành để anh nhắc em nhớ lại nhé.”
“Ngày hôm đấy có một cô gái đã hứa với anh rằng sau khi khiêu vũ xong thì sẽ cho anh chiêm ngưỡng dung nhan để trả ơn, thế mà sau đó thì đã thất hứa đi mất. Đi mất một lần là vài năm, sau khi gặp lại còn không nhận ra anh.”
Ngụy Vũ cười càng ngày càng rạng rỡ, chỉ là Ngọc Thảo thấy ánh sáng trong mắt anh ngày càng nguy hiểm.
“Em nói xem.”
“Hả?”
Âm thanh cuối cùng đập thằng vào màng nhĩ cô, Ngọc Thảo càng run đến lợi hại. Hình như cô có lỗi với anh thật rồi.
Rõ ràng là cô đến đây là để hỏi tội anh, sao vòng đi vòng lại, lại thành cô có lỗi thế này.
Buổi tối năm đấy có một vị bá tước cứ muốn theo đuổi Ngọc Thảo, cô đã từ chối bao nhiêu lần nhưng anh ta cứ bám theo. Ngọc Thảo cảm thấy rất là phiền phức nhưng không biết làm cách nào.
Mắt thấy sắp đến lúc khiêu vũ, cô thật sự không muốn cùng anh ta nhảy nên đã đánh bạo túm tay một người đàn ông gần đó. Hi vọng lát nữa anh ta có thể cùng cô khiêu vũ.
Ánh sáng vụt tắt, người đàn ông đó đúng thật đã cùng cô khiêu vũ. Chỉ là trong khi khiêu vũ, anh ta nhất quyết muốn cô hứa là sẽ cho anh ta xem mặt.
Cuối cùng thì cô đã thất hứa với anh ta. Lâu lắm rồi, Ngọc Thảo cũng đã sớm quên mất chuyện đấy. Chỉ là cô không ngờ, sau một thời gian dài như vậy mà anh ấy có thể tìm được cô. Bây giờ còn đang tính nợ với cô.
Ngọc Thảo nhỏ giọng.
“Thì cũng đã trả xong rồi mà. Anh cũng đã nhìn mặt em rồi mà.”
Ngày nào mà hai người chẳng gặp nhau, cũng đã nhìn suốt rồi còn gì.
Người đàn ông không hài lòng với câu trả lời qua loa đại khái của cô gái nhỏ trong lòng mình.
“Đấy chỉ là phần gốc. Vậy thì phần lãi đâu.”
Ngọc Thảo mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh.
“Lại còn phải trả lãi nữa sao?”
Ngụy Vũ bật cười, anh thò tay chạm nhẹ lên đầu mũi của cô.
“Tất nhiên rồi. Em đừng quên anh là nhà đầu tư. Không có lãi thì làm sao anh sống được.”
Ngọc Thảo mấp máy môi, cô buột miệng thốt ra hai chữ.
“Gian thương.”
Nghe xong lời nhận xét của cô, Ngụy Vũ cười sung sướng.
“Gian thương? Nói đúng lắm.”
“Vậy thì gian thương sẽ tính toán sòng phẳng với em nhé.”
Trong mắt Ngụy Vũ lóe lên tia sáng tà ác. Con thỏ của anh sắp hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Ngọc Thảo không phục. Cô không tin anh có thể tính toán ăn gian tới đâu.
“Được rồi. Anh cứ tính đi.”
“Lần trước em thất hứa, bỏ rơi anh cô đơn chờ đợi suốt bữa tiệc. Làm anh tương tư nhớ nhung em suốt bao nhiêu năm. Còn gián tiếp hại anh nhận nhầm người suốt một thời gian dài. Còn em thì quên sạch sẽ, không nhớ đến anh dù chỉ một chút. Lần này gặp lại em cũng không nhận ra anh.”
Anh cầm tay cô đặt lên lồng ngực mình.
“Món nợ này em tính ra sao?”
Ngọc Thảo cứng họng. Sao qua mô tả của anh cô đã biến thành một người phụ nữ phụ bạc.
Ngụy Vũ hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi buông ra.
“Anh tính như thế này. Em làm tổn thương anh sâu sắc đến như thế thì lấy cả nửa đời sau bồi thường cho anh.”
“Em suy xét đến việc lấy anh làm chồng có được không?”