Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt

Chương 12: Cảnh Cáo




Lệ Bảo trừng mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh được đặt trên bàn. Trong ảnh là cảnh Ngụy Vũ cùng một người phụ nữ tựa đầu thân mật quàng cũng một cái khăn. Ánh mắt của Ngụy Vũ chứa đầy tình ý, toàn là bóng dáng của người phụ nữ bên cạnh.

Lệ Bảo cất giọng the thé, chỉ vào tấm ảnh rồi hỏi Ngụy Vũ:

“Con đàn bà này là đứa nào? Sao anh lại có thể chụp hình thân mật với nó như thế này.”

Cô ta không thể tin nổi, Ngụy Vũ mới chỉ về nước vài tháng đã nhanh chóng bị một con đàn bà hút mất hồn. Rõ ràng ở bên nước ngoài có bao nhiêu kẻ muốn câu dẫn anh nhưng không có bất kỳ một kẻ nào thành công. Chính điểm này đã khiến Lệ Bảo lại càng nảy sinh ham muốn chinh phục làm cho người đàn ông này thuộc về cô ta.

Cô ta thậm chí còn chưa bao giờ được một cái ôm từ Ngụy Vũ thế mà con khốn nào dám cướp mất anh.

Ngụy Vũ lạnh lẽo nhìn cô ta.

“Tôi không có trách nhiệm phải giải thích với cô. Cô còn ăn nói ngông cuồng thì hãy cút khỏi tầm mắt của tôi.”

Lệ Bảo hùng hổ, cô ta đập mạnh tay xuống bàn.

“Không có trách nhiệm giải thích? Anh đừng quên chúng ta có hôn ước từ nhỏ.”

Cô ta được cưng chiều như một nàng công chúa, có kẻ nào gặp mà lại dám xấc láo với cô ta. Chỉ trừ duy nhất một người đàn ông này là luôn phớt lờ cô.

Ngụy Vũ trầm giọng cảnh cáo.

“Đó là lời nói đùa vui của trưởng bối hai nhà, không thể coi là thật.”



Bao nhiêu năm nay anh mặc kệ cho cô ta tự tung tự tác phao tin đồn nhảm là hai người có hôn ước vì một phần anh có ý định muốn chặt đứt những kẻ muốn tiếp cận anh. Mặt khác Lệ Bảo quá hùng hổ, có cô ta ở đấy thì không có kẻ nào muốn chết mà chọc giận cô ta.

Bây giờ cha mẹ anh đều đã mất, cũng không có giấy tờ chứng minh thì tất nhiên hôn ước không thể coi là thật. Hơn nữa không ít lần anh đã cảnh cáo Lệ Bảo, đừng có mong ước xa vời, là tự cô ta mơ mộng hão huyền.

“Anh đừng quên Lệ gia chúng tôi đã giúp đỡ anh đứng chắc chân ở Ngụy thị. Phần công lao này anh định tính ra làm sao.”

Anh gằn giọng nói rõ ràng: “Tôi chính là nhớ tới ân tình năm đó của cha cô nên mới nương tay cho nhà cô chiếm lợi ở bao nhiêu hợp đồng. Nếu không cô nghĩ xem với cái thái độ này của cô tôi đã sớm tống cổ cô ra khỏi cửa.”

“Đừng được nước lấn tới, nếu cô muốn tính toán rõ ràng thì tôi cũng sẵn sàng chiều lòng cô.”

“Chỉ là đừng trách tôi không nhắc nhở trước, uốn lưỡi bảy tấc trước khi nói.”

Ông Lệ đã quả thực đã chiều hư đứa con gái này rồi. Hung hăng ngang tàng, không coi ai ra gì, muốn cái gì là phải được được cái đấy. Nể mặt ông Lệ anh không chấp nhặt với cô ta.

Nhưng nếu cô ta muốn động đến người của anh thì anh cũng sẽ không nương tay.

“Việc của tôi không đến lượt cô có tư cách can thiệp. Từ giờ về sau cô tránh xa tôi ra. Ở đây không phải là địa bàn của Lệ gia, sẽ không ai che chở được cô đâu.”

“Anh…”

Thấy thái độ của Ngụy Vũ càng ngày càng nặng nề, sát khí cũng tỏa ra từ trên người anh, Lệ Bảo rùng mình sợ hãi. Một cơn ớn lạnh không tự chủ được chạy dọc sống lưng cô ta.

Quả thật lời Ngụy Vũ nói rất đúng. Lệ Bảo hung hăng đanh đá, được cha mẹ bảo bọc quá mức. Lâu nay cô cứ nghĩ là việc mình phao tin đồn kết hôn mà Ngụy Vũ không ra mặt thẳng thừng phản đối là anh ta cũng ngầm đồng ý. Mẹ cô ta cũng đã ngăn cản phân tích nhiều lần nhưng cô ta mù quáng không nghe.

Cô ta không cam tâm, rõ ràng người đàn ông này nên thuộc về cô ta. Sao lại bắt cô ta trơ mắt bỏ qua cho kẻ dám cướp người của cô, cô ta không làm được.



Nhất định cô ta sẽ không buông tha.

Đến một con hồ ly tinh thì cô ta sẽ diệt một con hồ ly tinh.

Diệt cho đến khi nào hết sạch thì thôi. Người phù hợp nhất với vị trí phu nhân Ngụy gia chỉ có là Lệ Bảo cô ta mà thôi.

Lệ Bảo hung hăng cắn môi kiềm chế cơn giận dữ, cô ta giẫm đôi giày cao gót đỏ, uốn éo làm hòa với Ngụy Vũ.

“Anh Vũ, đừng giận. Em sẽ không nói những điều làm anh tức nữa.”

“Giờ cũng sắp tối rồi, em lại mới về nước. Anh mời em một bữa được không?”

Ngụy Vũ lạnh nhạt lắc đầu. Ánh mắt người đàn bà ngu ngốc này hiện lên tia tính toán rõ ràng, anh lười phải dây dưa với cô ta.

“Không.”

“Cô mau về đi. Tôi còn phải làm việc. Từ nay về sau đừng đến tìm tôi, tôi không rảnh để tiếp đãi cô.”

Lệ Bảo không cam tâm nhưng trước mắt không nên chọc giận Ngụy Vũ, cô ta đành quay gót ra ngoài. Khi sắp chạm vào cánh cửa thì đột nhiên bị gọi giật lại. Cô ta chưa kịp mừng rỡ thì đã nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Ngụy Vũ.

“Còn nữa, xử lý sạch cái đống tin đồn cô tung ra. Nếu không tôi sẽ làm thay cô.”

Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh để giữa lại mặt mũi cho Lệ Bảo cũng như nhà họ Lệ.