Ở Đây Chỉ Có MilkLove

Chương 15: Spotlight 2




Spotlight 2

Sao băng bỗng chốc rơi xuống sông đêm, bắn ra bọt nước trắng bạc, huy hoàng trong nháy mắt, là hạnh phúc của vô số người.

Tại sao cầu nguyện với sao băng, nguyện vọng sẽ thành hiện thực?

Pa cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ ra nguyên do, sao băng chỉ là hoa lửa ngắn ngủi khi vũ trụ và thế giới va chạm, nếu muốn chấp mê hạnh phúc vĩnh hằng, sao không nhìn bóng tối sâu trong bầu trời đêm, đó mới là thứ bất biến. Đêm tối tuy rằng không có ánh sáng của các vì sao, nhưng bóng đêm đủ sâu cũng có thể làm cho người ta bình tĩnh mà say mê, Pa hưởng thụ loại yên tĩnh này.

Bộ phim đang quay này, đạo diễn vì có thể quay được sao băng, cố ý tìm được một trường học nhỏ ở vùng ngoại ô xa xôi, cách Bangkok khoảng hai giờ đi xe. Đủ mờ tối mới có thể nhìn thấy sao băng lấp lánh, mục đích là tạo ra cảnh tượng lãng mạn lại động lòng người.

Người yêu dưới sao băng, nhẹ giọng nói yêu, nghiêng người ôm, dốc hết cả đời mà hôn.

Gió đêm thổi qua, khiến cho sợi tóc lay động, dưới ống kính khiến như là trái tim nhảy nhót cổ động.

Ách xì.

Pa vẫn không nhịn được hắt xì một cái.

"Xin lỗi ạ!" Biết rõ mình cắt ngang tiết tấu quay phim, chỉ có thể xin lỗi.

"Không sao, đúng là có hơi lạnh, nghỉ ngơi một lúc đi." Cuối mùa lạnh, đạo diễn Aof vẫn mặc áo khoác trong gió lạnh, có thể thông cảm cho diễn viên chỉ có thể mặc áo ngắn tay vì sự nhẹ nhàng khoan khoái của hình ảnh.

Giọng của đạo diễn vừa dứt, Ink liền cầm áo khoác khoác cho Pa, "Mặc vào trước đi."

"P'Ink luôn chu đáo như vậy." Nam chính Sean ở bên cạnh trêu chọc, "Thôi không quấy rầy hai người nữa", thức thời rời đi, nhường chỗ ngồi trên thảm cỏ mềm mại.

Ink thuận thế ngồi xuống "Quấy rầy cái gì?", rất là nghi hoặc.

Sean đã không chỉ trêu chọc một lần, nói Pa và người đại diện của mình hình như có gì đó, người trong đoàn phim cũng bắt đầu học được cách này, nhưng Ink làm như không thấy, chỉ nói "Đây là đang ngôi sao của chúng ta, phải chăm sóc thật tốt mới được, nếu không làm sao tài nguyên cuồn cuộn đến được", lại theo thói quen ôm lấy nữ minh tinh, kiêu ngạo cười, mà Pa không để ý nhiều như vậy.

"P'Ink chị không lạnh sao?" Áo khoác trên người, là áo khoác liền mũ màu xám mà Ink mới cởi ra, có độ ấm của mùi cỏ cây đặc biệt của cô.

"Chị không lạnh, vừa rồi đi tới đi lui, rất nóng" lại quạt quạt gió lên mặt.

"Ừm, vậy là tốt rồi." Pa gật đầu, lại nhìn về phía bầu trời đêm, trong dòng sông đêm vẫn còn những bông hoa bạc bắn tung tóe.

"N'Pa đã bao giờ nhìn thấy một ngôi sao băng trước đây chưa?" Ink nằm xuống để nhìn lên bầu trời đêm.

Áo khoác bó sát người của Pa cũng ngã xuống theo, hai người vai kề vai, nhìn lên không gian sâu thẳm. "Từng thấy loại ít ỏi mấy giờ, nhưng rõ ràng như vậy, chưa từng thấy qua."

"Thật sao? Có chút đáng tiếc. Trước kia lúc chị ở Phuket thường xuyên thấy, nhất là ngôi sao băng đầu tiên trong đêm."

"Ngôi sao băng đầu tiên?"

"Phải nói là ngôi sao băng đầu tiên nhìn thấy trong đêm, khi còn bé ba mẹ luôn nói bắt được ngôi sao băng đầu tiên phải ước nguyện, chính là ngôi sao thứ nhất kia."

"Vậy chị ước điều gì?"

"Khi đó còn nhỏ, chẳng qua là nhanh chóng lớn lên, trưởng thành, trở nên giàu có, du lịch vòng quanh thế giới, làm nhiếp ảnh gia, rất không giới hạn những giấc mơ này." Pa có thể nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng nói.

"P'Ink vẫn muốn trở thành một nhiếp ảnh gia chứ? Hiện tại ấy?"

"Muốn thì muốn, nhưng tài năng không đủ."

"Sao có thể! Đừng nói mình như vậy."

"Tài năng không đủ, cho nên cũng chỉ có thể giúp em chụp một ít ảnh mà thôi."

"Những bức ảnh em đăng lên IG, Weibo đều là chị chụp, fan cũng nói rất lợi hại, đừng tự coi nhẹ chính mình, P'Ink."

"Đúng vậy, bây giờ chị là nhiếp ảnh gia của N'Pa, tự hào chứ? Đại minh tinh."

Đúng vậy...... Tự hào đến mức muốn chị là của riêng em.

P'Ink là người đại diện của N'Pa, nhiếp ảnh gia độc quyền của N'Pa, người chăm sóc tốt nhất của N'Pa, là người của N'Pa, mọi người đều nói như thế.

"P'Ink."

"Hả?"

"Nếu chị còn có cơ hội làm nhiếp ảnh gia, nhất định phải nắm bắt, cho dù bỏ rơi em cũng không sao."

Tuy rằng muốn chị là của riêng em, nhưng em càng muốn nhìn chị thực hiện được ước mơ.

"Cho dù chị bị công ty sắp xếp không làm người đại diện của em nữa, hoặc nghỉ việc, ít nhất chị cũng coi như là một người bạn, sẽ không tùy tiện "bỏ rơi" em."

Pa nhìn vào sự vĩnh hằng trong không gian sâu thẳm "Hãy nắm bắt ước mơ của chị như thể chị đang nắm bắt ngôi sao băng đầu tiên, P'Ink. Hứa với em?"

Em có thể có được ngày hôm nay là nhờ P'Ink, vì vậy, chị cũng phải thực hiện nguyện vọng của mình mới được.

"Có phải em ghét bỏ chị chụp cho em quá nhiều ảnh xấu nên mới nói như vậy không?" Ink cười muốn lăn lộn qua, nhưng nhìn Pa chăm chú nhìn bầu trời đêm, trong đôi mắt đen kịt hiện lên ánh sao.

Là ngôi sao băng đầu tiên.

Xoay người lại, đối với sao băng ước nguyện: "Nếu có một ngày như vậy, cũng nhất định, nhất định, phải cho chị chụp ảnh cho em đó nha."

"Nhất định sẽ."

Pa chưa bao giờ tin rằng ước nguyện với sao băng có thể làm cho ước mơ đẹp trở thành sự thật, nhưng khoảnh khắc đó, nhìn ánh sao lấp lánh trong dòng sông đêm, bức thiết hy vọng sao băng có thể đáp ứng nguyện vọng, mang cô bay lượn.

End.