Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 499




Vũ Đồng ngồi trong xe đẩy thấy chị gái nhỏ nhìn qua, lập tức lộ ra gương mặt tươi cười có thương hiệu của mình, trông vô cùng đáng yêu

Điềm Điềm thấy em gái nhỏ đáng yêu như vậy, trong lòng vũng không nhịn được, cô bé lập tức dũng cảm đi về phía xe đẩy.

Nhóc con hai tuổi cũng chỉ cao hơn 80cm, đứng trước xe đẩy lộ ra một cái đầu nho nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Điềm Điềm nhìn thấy bọn họ, dáng vẻ còn có một chút ngại ngùng. Cô bé đứng cách xe đẩy trẻ em 20-30cm, tò mò đánh giá các em nhỏ.

"Chị.. " Vũ Đồng vui vẻ gọi, tay nhỏ cũng vươn ra, hướng về phía Điềm Điềm nhẹ nhàng bắt bắt, giống như đang vẫy chị gái nhỏ đến chơi cùng với mình.

Ở bên cạnh, Huyên Huyên và Khả Hinh cũng tò mò đánh giá chị gái nhỏ trước mặt.

Tô Thi Hàm đứng sau xe đẩy trẻ em, nói với Huyện Huyên và Khả Hinh: "Huyên Huyên, Khả Hinh, cùng chào chị gái nào! ”

Khả Hinh ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, cẩn thận phân biệt ý của mẹ mình, sau đó nhìn sang Điềm Điềm trước mặt, miệng nhỏ cong lên, gọi: "Chị..."

Tiếng "Chị" của cô bé gọi rất rõ ràng, bởi vì nhóc là bé nhỏ nhất trong nhà, bình thường khi Tô Thi Hàm thường dạy cô bé gọi Huyên Huyên và Vũ Đồng là "anh","chị" cho nên bé con học gọi rất tốt.

Thấy hai em gái đều gọi người, Huyên Huyên cũng vui vẻ hô lên: “Chị.”

Di Lý sờ sở đầu nhỏ của Điềm Điềm, nói:" Điềm Điềm! Con xem, em trai em gái đều chào con, con là chị gái thì cũng không thể xấu hổ như vậy, mau chào em trai em gái đi nào.


Điềm Điềm nhìn bà nội, tiếp đó cười ngại ngùng, chầm chậm bước vài bước về phía xe đẩy trẻ em.

Sau khi đến bên cạnh xe đẩy, bé vũng không đến quá gần ba bạn nhỏ, chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Thi Hàm, nói khẽ:"Dì ơ! Em bé thật đáng yêu, bọn họ tên gọi là gì ạ?"

Tô Thi Hàm nhìn cô gái nhỏ, cười dịu dàng nói: "Các em gọi là Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh nha."

Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu, nhìn ba bé cưng trong xe, cười hỏi: "Bọn họ đều là em gái hay sao ạ?"

"Huyên Huyên là em trai, Vũ Đồng và Khả Hinh đều là em gái nha.” Tô Thi Hàm nói.

Điềm Điềm lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngại ngùng nói: "Con cũng có một em gái, nhưng mà em gái không gọi chị. Mẹ con nói, em gái còn nhỏ, còn nhỏ hơn em trai em gái nhà đi nữa, cho nên sẽ không thể nói chuyện."

"Thật sao? Trong nhà Điềm Điềm còn có em gái sao?" Tô Thi Hàm cảm thấy trẻ con nói chuyện rất thú vị, nói chuyện với chúng, cảm giác cả người đều thoải mái hoạt bát hơn.

"Dạ, con cũng có em gái.” Điềm Điềm kiêu ngạo nói.

Ở bên cạnh, dì Lý thấy dáng vẻ của cháu gái, cười nói: "Đúng vậy, không phải hai năm trước nhà nước chúng ta cho sinh con thứ hai sao? Con dâu nhà dì cũng sinh thêm một bé, bây giờ mới được 5 tháng."

"Nhưng mà vẫn là nhà hai đứa tốt, một lần sinh ba, một lăn là đầy đủ rồi.”

"Thật ra dì cảm thấy, lấy dáng vẻ của vợ chồng hai đứa, nên cống hiến thêm cho Trung Quốc của chúng ta, sinh nhiều một chút, ha ha.” Dì Lý vừa cười vừa nói.

Tô Thi Hàm nghe thấy lời này lập tức xấu hổ, cô liếc nhìn Tần Lãng một cái, cả hai đều cúi đầu cười.

Lúc này Điềm Điềm đang đứng trước xe đẩy trẻ em, sự hiếu kỳ của cô bé đối với em trai em gái đã vượt qua sự ngại ngùng và sợ người lạ.

Khoảng cách giữa cô bé và xe đẩy càng ngày. càng gần, cô bé vừa nhìn lén Tô Thi Hàm vừa cẩn thận chào hỏi các em trai em gái.

"Xin chào, chị là Điểm Điềm nha."

"Em là em trai Huyên Huyên đúng không?”

Huyên Huyên nghe thấy chị gái nhỏ gọi tên của mình, lập tức vui vẻ vỗ tay mấy lần, trong miệng không ngừng gọi chị gái.

Điềm Điềm được em trai đáp lại bèn kích động chạy về phía bà nội, lôi kéo tay bà nội nói: "Bà nội, em trai thật đáng yêu, em trai đang nói chuyện với con đó!"


Dì Lý cười nói: "Đúng vậy, em trai em gái đều rất đáng yêu! Bọn họ lớn hơn em gái con một chút, hơn nữa còn rất thông minh, bây giờ đã có thể nói chuyện rồi.”

Điềm Điềm lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ, rất nhanh lại chạy về bên cạnh xe đẩy trẻ em, nói chuyện với Huyên Huyên.

Vũ Đồng thấy chị gái nhỏ chỉ ở chỗ anh trai thì có chút sốt ruột, vừa gọi “chị”, vừa võ vỗ lên xe đẩy.

Điềm Điềm nghe thấy tiếng động, lập tức đi đến trước mặt Vũ Đồng.

"Chào em, em gái là Vũ Đồng à.”

Nhóc con thu hút được sự chú ý của chị gái thì rất vui, tay nhỏ kéo lấy tay của Điềm Điềm.

Điềm Điềm bị bé bắt lấy cánh tay, vui vẻ khoe với bà nội.

"Bà nội, em gái bắt tay với con nè."

Di Lý cười nói: "Em gái Vũ Đồng rất thích con đó, con có thích em trai em gái không?"

“Thích lầm ạ! Các em thật là đáng yêu.” Điềm Điềm cười tủm tỉm nói.

Sau khi Điềm Điềm 'bắt tay' với Vũ Đồng, thì đi tới trước mặt Khả Hinh, cười tủm tỉm nói: "Khả Hinh, chào em."

“Chị! Chị" Khả Hinh vui vẻ đáp lại.

Điềm Điềm cũng kích động xoay quanh tại chỗ, sau khi chảo hỏi em trai em gái, Điềm Điềm thoải moái hơn, bắt đầu ở cạnh xe đẩy chơi với ba bé cưng.


Bây giờ Điềm Điềm mới 2 tuổi, nói chuyện cũng không trôi chảy. Nhưng mà giao lưu giữa trẻ con, nhiều khi không căn dùng ngôn ngữ.

'Đồ chơi mới là công cụ giao lưu tốt nhất của chúng, bởi vì có ba bé cưng ở đây, Điềm Điềm không còn hứng thú đối với sân chơi bên kia nữa. Bé đứng bên xe đẩy chơi với ba bạn nhỏ.

Tô Thi Hàm sợ bé mệt mỏi nên đến ngồi trên ghế bên cạnh, để Điềm Điềm ngồi trên ghế, còn cô đẩy xe trẻ em đến trước mặt bé.

Ở bên này, bọn họ vừa điều chỉnh vị trí xong thì có một người phụ nữ trẻ tuổi ôm đứa nhỏ đi tới

"Điềm Điềm, con ở đây quen bạn mới sao?”

“Chào mọi người, hai người chắc hẳn là cha mẹ của cặp sinh ba trong khu chung cư chúng ta đúng không?"

"Ba đứa bé thật đáng yêu!"

Người nói chuyện chính là mẹ của Điềm Điềm, tên là Lữ Hồng Liên. Trong ngực cô ấy đang ôm em gái nhỏ của Điềm Điềm.

Lại có thêm một đồng bọn mới, hơn nữa còn là một em gái mềm mại nhỏ nhản, Huyên Huyên lập tức liền kích động, biểu hiện còn tích cực hơn Vũ Đồng vừa rồi.

Nhóc con vừa chỉ em bé trong lòng Lữ Hồng Liên, vừa hô lên: "Em... em..."