Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 485




Tô Thi Hàm vui vẻ xoay người ôm hắn: “Quá tốt rồi! Tần Lãng, em biết anh là tuyệt nhất, a?”

Tay của cô hình như đụng phải đồ gì.

Tân Lãng thấy cô đã phát hiện ra, lập tức cầm bó hoa đưa ra trước mặt cô.

“Vợ, đây là quà cám ơn.”

Hoa hồng tươi đẹp còn đọng hạt sương, màu sắc xinh đẹp động lòng người.

Không có người con gái nào cự tuyệt hoa tươi, Tô Thi Hàm cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy bó hoa hồng trước mặt, con mắt cô phát sáng giống như ngân hà ban đêm, phản chiếu nụ cười của Tần Lãng.

Tim không khỏi đập nhanh thêm mấy phần, mang theo ngọt ngào cùng yêu thương.

“Cảm ơn anh.” Tô Thi Hàm vui vẻ nói.

“Thích không?”

Tô Thi Hàm gật đầu: “Thích, siêu thích luôn!”

Sau khi nhìn Tân Lãng đi vào phòng ngủ nhỏ, mấy người dì Vương lập tức dọn dẹp một chút, mang theo bọn nhỏ đi xuống dưới lầu chơi.

Trước khi đi, dì Vương còn đặc biệt đi gõ cửa nói cho Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm một tiếng.


“Cậu chủ, cô chủ, chúng tôi mang bọn nhỏ đi xuống lầu đi dạo một chút, tầm khoảng một tiếng nữa quay về.”

Lúc này, Tô Thi Hàm đang ngồi ở trong lòng Tân Lãng, hai má ửng hồng và thở gấp.

Nghe thấy tiếng dì Vương, cô vội vàng chôn đầu vào ngực Tân Lãng, ngược lại Tân Lãng mặt không đổi sắc trả lời: “Được.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Tô Thi Hàm ngượng ngùng đấm nhẹ vào ngực Tần Lãng, nói: “Tân Lãng, anh nghĩ mấy người họ có nghe được gì không?”

“Em đã nói chờ buổi tối mấy dì về, bọn nhỏ ngủ rồi chúng ta lại..."

Tân Lãng cười nói: “Thi Hàm, nhà chúng ta có cách âm, thêm nữa mấy dì cũng không có nghe thấy cái gì đâu.”

Tô Thi Hàm bĩu môi nói: “Vậy vì cái gì mà mấy dì muốn đi ra ngoài? Rõ ràng là muốn cho chúng ta không gian.”

Tân Lãng nói: “Ba dì đều là người từng trải, nhìn anh cầm bó hoa hồng đi vào, chẳng lẽ còn không biết được chuyện gì sẽ phát sinh sao?”

“Thi Hàm, ba dì đều là bảo mẫu chuyên nghiệp, biết lúc nào nên làm thế nào. Chúng ta cũng không nên phụ ý của mấy dì, bên ngoài lạnh lắm đó.”

Tân Lãng nói xong, trực tiếp ôm Tô Thi Hàm trở về phòng ngủ chính.

- ----

Buổi tối, Tân Lãng chuẩn bị món bít tết, làm món ăn Tây.

Hôm nay hắn để mấy dì tan làm lúc sáu giờ, bởi vì hắn muốn người một nhà cùng ăn mừng.

Trong phòng khách, Tô Thi Hàm đang cắm hoa, mấy bông hoa hồng được cắt tỉa đẹp rồi cắm trong bình, như vậy thì có thể để được một thời gian.

Ba đứa nhỏ vây quanh bên người cô, tò mò nhìn động tác. của cô.

Tô Thi Hàm cầm kéo lên cao, tránh cho mấy đứa tinh nghịch đột nhiên chạy tới không cẩn thận bị thương.

Khả Hinh rất thích hoa hồng, nhìn hoa tươi trên tay Tô Thi Hàm, đưa ngón tay nói: “Mama, mama.”

Tô Thi Hàm nhìn con gái, ôn nhu dạy con bé: “Khả Hinh, đây là hoa, là hoa hồng.”

“Phát...phát...” Khả Hinh học theo.

“Là hoa hoa.”

“Phát phát...”


Tô Thi Hàm nghe con gái phát âm, cười uốn nắn mấy lần. Thế nhưng con bé tựa hồ có sự cố chấp với từ “phát phát” làm thế nào cũng không đổi được.

Cô cũng không nản chí, để bọn nhỏ học nói còn phải mất thêm thời gian dài nữa. Trước ba tuổi, rất nhiều đứa trẻ phát âm đều có vấn đề, điểm này theo sự trưởng thành sẽ tự ý thức được đồng thời sửa lại.

Ở nhà, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đặc biệt dặn dò mấy dì bảo mẫu, để bọn họ bình thường trước mặt bọn nhỏ dùng tiếng phổ thông nói chuyện.

Ba dì đều là người Thượng Hải, có thói quen dùng tiếng địa phương để trò chuyện với nhau. Thế nhưng hiện tại là thời điểm bọn nhỏ học nói, để phát âm về sau của bọn nhỏ tiêu chuẩn, hiện tại vẫn là dùng tiếng phổ thông dạy bọn nhỏ sẽ tốt hơn.

Việc này người lớn hai bên cũng vô cùng chú trọng, bình thường khi gọi video hỏi thăm Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thắng, còn có ông bà Tần đều tận lực dùng tiếng phổ thông giao lưu với bọn nhỏ.

Hiện tại bọn nhỏ đều có thể nói mấy từ đơn giản, ngoại trừ có một số từ còn mơ hồ thì bình thường không có vấn đề khác.

“Mama mama, phát phát, muốn phát phát...” Khả Hinh vỗ tay nhỏ nói.

Tô Thi Hàm nghe thế, một bên tiếp tục cắm hoa một bên nói: “Khả Hinh nói đúng, muốn phát phát! Cả nhà chúng ta đều muốn phát phát!”

Khả Hinh thấy Tô Thi Hàm không hiểu ý mình, bò đến chỗ Tô Thi Hàm, lôi kéo tay cô định đứng lên.

“Phát phát, phát phát!”

Con bé chỉ hoa hồng hung hăng nói.

Tô Thi Hàm nhìn ánh mắt con gái, nghỉ hoặc hỏi: “Khả Hinh, con muốn cái này sao?”

“Phát phát!” Khả Hinh chỉ hoa hồng nói.

Tô Thi Hàm có chút kinh hỉ, nói: “Không nghĩ tới Khả Hinh nhà chúng ta nhỏ như vậy đã thích hoa hồng rồi nha.”

“Mama cho con cầm!”


Hoa hồng có gai, Tô Thi Hàm trực tiếp cắt cành đi để lại một chút, còn lấy tay sờ một chút, xác định không có gai thì đưa hoa hồng cho Khả Hinh.

Lấy được thứ mình muốn Khả Hinh vô cùng vui vẻ, con bé dùng sức năm chặt liên tục kêu “phát phát”, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra biểu tình vui vẻ.

Thế nhưng vui vẻ không được bao lâu, rất nhanh bé con phát hiện hoa hồng trong tay từng cánh rơi xuống từng cái...

Nhìn cánh hoa rơi trên mặt đất, cùng đóa hoa trong tay không còn hình dáng “phát phát”, miệng nhỏ Khả Hinh xẹp xuống, đột nhiên khóc lên.

Tô Thi Hàm vội vàng ôm con gái vào trong ngực, ôn nhu an ủi: “Làm sao vậy con gái? Mama không phải đưa hoa hồng cho con rồi sao, sao đột nhiên không vui vậy?”

“Phát phát... không có... phát phát không có... ô ô.” Bé con khổ sở chỉ cánh hoa rơi trên mặt đất nói.

Tô Thi Hàm hiểu ra, cô cười an ủi con gái, nói: “Cánh hoa hồng rơi xuống rồi đúng không?”

“Là bảo bối của chúng ta cầm chặt quá đó, đóa hoa rất mềm mại, ở trong lòng bàn tay của con rất dễ dàng bị gãy đó nha.

“Không sao, Khả Hinh hiện tại còn nhỏ không cẩn thận làm hỏng hoa hoa, hoa hoa sẽ không có giận với con đâu nha.”

“Mama lấy cho con bông khác nhé, để mama cài lên cho con, không cầm nữa nhé!

Tô Thi Hàm một lần nữa cắt một bông hoa hồng nhỏ, lần này cô không có trực tiếp đưa hoa cho Khả Hinh, mà kẹp bên tai cho Khả Hinh.

Sau đó, Tô Thi Hàm lấy ra tấm gương để Khả Hinh soi, nói: “Khả Hinh mau nhìn, con cài hoa nè."