Kỹ thuật của bác sĩ rất chuyên nghiệp, từ lúc đâm kim vào, tiêm vắc xin, đến khi rút kim ra và ấn tăm bông. Thao tác thực hiện trong một lần, toàn bộ quy trình chỉ diễn ra trong vòng 10 giây.
Trong suốt quá trình, Tần Huyên vẫn mở to đôi mắt đen láy, giống như không có cảm giác gì. Tên nhóc này rất can đảm, không hề khóc cho đến khi bác sĩ cất đi kim tiêm.
Tô Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này, cô nói: "Hình như thực sự không đau, Tần Huyên không có cảm giác gì."
Bác sĩ mỉm cười không nói lời nào, tiếp đến là Vũ Đồng, nhưng khi kim tiêm đâm vào. Cô bé liền giãy dụa kịch liệt, cũng may Tần Lãng đã ôm chặt lấy, giữ vững cô bé trên tay mình.
“Oa, oa oa...” Vũ Đồng khóc, Tô Thi Hàm ở bên cạnh vẻ mặt trở nên lo lắng.
Đến lượt Khả Hinh, cô bé còn chưa bị chích đã khóc. Có lẽ bị ảnh hưởng từ chị gái của mình, cô bé cực kỳ chống cự lại ống tiêm. Tần Lãng đành ôm lấy Khả Hinh, vất vả một hồi cũng chích xong.
Sau đó, Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm ôm hai đứa con gái dỗ dành một hồi, hai đứa nhỏ mới dần nhỏ giọng khóc thút thít.
Tô Thi Hàm lo lắng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, các bé có sao không? Tại sao khi tiêm Tần Huyên không cảm thấy đau gì mà Vũ Đồng và Khả Hinh lại khóc dữ dội vậy? Chẳng lẽ tiêm vắc xin này so với bọn nhỏ đánh nhau còn đau hơn sao?"
Bác sĩ tươi cười giải thích: "Không, mẹ bé à, vắc xin là giống nhau với mọi đứa trẻ. Nhưng một số bé có dây thần kinh đau phát triển chậm hơn những đứa khác, chẳng hạn như Tần Huyên vậy cậu bé không cảm thấy đau."
Nghe bác sĩ phổ biến kiến thức một chút, Tô Thi Hàm đã hiểu ra.
Sau đó, bác sĩ lại dặn dò trong thời gian này chú ý một chút, ví dụ như các bé không được tắm vào ngày bị tiêm, phải cẩn thận tránh làm chỗ tiêm bị viêm nhiễm nung mủ. Quần áo trên người các bé cũng nên thường xuyên thay đổi, không nên mặc quần áo bó sát.
Tần Lãng chăm chú ghi nhớ từng cái lưu ý.
(................................)
Đại học Thượng Hải.
Phương Nhã Nhàn mang theo mấy cái túi lớn chứa đồ vật đi tới tầng dưới của khu ký túc xá nữ, bà đặt mấy cái túi xuống sau đó lấy điện thoại ra chụp một vài bức ảnh rồi gửi cho chồng mình.
"Lão Tô, tôi đã đến dưới lầu rồi, lát nữa sẽ lên gặp con bé!"
Bố Tô: "Đừng nói với con gái, bà hãy tạo bất ngờ cho con."
Phương Nhã Nhàn: "Tôi biết, dọc đường đến đây tôi đều giữ im lặng, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt và quần áo cho con gái, chắc con bé sẽ rất vui!”
Bố Tô: "Có mua nhiều đồ không? Bà nhớ để lại một ít tiền cho con gái nhé. Con bé có thể sẽ không thích mấy món bà mua, cứ để con bé tự mua".
Phương Nhã Nhàn: "Đừng lo lắng, tôi chuẩn bị xong hết rồi, không thèm nói chuyện với ông nữa, tôi muốn đi gặp con gái. Tôi nóng lòng muốn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của nó lắm rồi!"
Bố Tô: "Đừng quên gọi video cho tôi đấy!"
Phương Nhã Nhàn mỉm cười, cất điện thoại cầm lên túi đồ, bước đến cửa ra vào đăng ký, sau đó hướng phòng số 333 trên lầu mà đi.
Khi con gái bắt đầu đi học, bà và chồng mình đích thân đưa đến, bà vẫn nhớ chính xác ký túc xá của con gái mình ở đâu.
Phương Nhã Nhàn đi thẳng đến phòng số 333 trên tầng ba, bà đứng ở trước cửa sau đó gõ cửa với vẻ chờ mong hiện rõ trên mặt.
Nhưng sau khi gõ cửa một lúc lâu, vẫn không có phản hồi trong phòng.
Phương Nhã Nhàn khó hiểu.
Không phải hôm nay con gái mình có tiết học sao? Làm sao trong phòng giống như không có ai hết?
Phương Nhã Nhàn lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho con gái mình, nhưng bà liền dừng lại, nếu gọi cho con gái thì sự ngạc nhiên dành cho con sẽ giảm đi rất nhiều khi cả hai gặp nhau.
Thế là, bà quay lại tiếp tục gõ cửa.
Động tĩnh này sau đó cũng thu hút được sự chú ý của phòng đối diện, cửa phòng đối diện mở ra, một nữ sinh trẻ tuổi thò cái đầu đầy tóc rối ra hỏi: “Xin chào, dì đang tìm bạn học ở phòng 333 sao? Có chuyện gì không ạ?”
Phương Nhã Nhàn quay đầu lại vừa nói vừa cười: "Xin chào bạn học, tôi là phụ huynh của một bạn học ở phòng 333. Hôm nay con tôi không có lớp học, nhưng dường như không có ai trong phòng, cháu có biết họ đã đi đâu không? "
Bạn học nữ nghe nói là phụ huynh, lập tức bước ra tươi cười nói: "Dì à, hôm nay chúng cháu không có lớp, mấy bạn phòng 333 nói là ra ngoài ăn lẩu cùng ca hát, dì trước khi đến không có liên hệ trước với con gái sao?”
“Tôi muốn làm con gái ngạc nhiên nên đã không nói trước.” Phương Nhã Nhàn giải thích.
Cô gái kia gật đầu nói: "Ồ, cháu nghĩ có thể tối nay họ sẽ về muộn, có lẽ quay về rất trễ. Đôi khi, để tiết kiệm một chút sinh viên đại học chúng cháu có khi đi hát cả đêm, hát ban đêm giá rất rẻ. Hay là, tốt hơn là dì nên gọi điện thoại, nếu không cháu e rằng dì sẽ đợi ở đây một cách vô ích."
Phương Nhã Nhàn nghe nói như vậy lại cùng cô gái nói thêm vài câu tán gẫu, còn lấy một ít quà vặt trong túi đồ chia cho cô một phần, sau đó mang theo mấy túi quà còn lại đi xuống lầu.
Vốn dĩ còn muốn tạo bất ngờ cho con gái, nhưng không ngờ con gái lại tình cờ đi ra ngoài chơi.
Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại cho con gái mình, nếu không hôm nay có thể sẽ không gặp được con gái.
Phương Nhã Nhàn lấy điện thoại di động ra bấm số của Tô Thi Hàm.
Bà dự định sau khi gọi điện sẽ đi qua gặp con gái, cũng có thể cùng với mấy người bạn của con cùng hát hò, con gái của bà nhất định sẽ rất vui!
Lúc này Tô Thi Hàm vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra ở trường học, vừa dỗ ba đứa nhỏ ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
Tô Thi Hàm nhìn xuống, trên đó có ghi: "Mẹ".
Cô không khỏi có chút hoảng hốt.
Bây giờ cô ấy đang ở trong trung tâm, tại sao mẹ cô lại đột nhiên gọi đến vào lúc này?
Điện thoại trong tay không ngừng rung lên, nhưng Tô Thi Hàm sợ hãi không dám trả lời.
Cũng không dám tắt, vì sợ mẹ cô sẽ gọi video call.
Tần Lãng thấy cô cầm điện thoại có chút hoảng hốt, cúi đầu liếc mắt nhìn xem.
Nhìn thấy đó là cuộc gọi từ mẹ của Tô Thi Hàm, hắn chợt hiểu ra.
Chuyện Tô Thi Hàm mang thai cô không cho người trong nhà biết, nếu không vì sao đã sinh xong nhiều ngày như vậy, mà trong nhà cha và mẹ của Tô Thi Hàm không thấy ai đến thăm, cũng không có động tĩnh gì.
Lúc trước, cô dời ra bên ngoài thuê phòng trọ riêng, còn thuê bảo mẫu giúp đỡ, đến khi kẹt tiền mới đi đến tìm hắn hỗ trợ.
Tần Lãng thấy tình huống này, cũng không có đi ra ngoài mà hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô nói: "Thi Hàm, có tôi ở đây, cô nhận điện thoại của mẹ đi."
Tô Thi Hàm ngẩng đầu nhìn Tần Lãng, nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Tần Lãng, trong lòng có một chút ý muốn dựa dẫm.
Tiếng nhạc chuông lại vang lên, cô nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Alo, Mẹ.” Giọng nói của Tô Thi Hàm rất êm tay, có cảm giác vừa lạnh lẽo lại ôn nhu.
Phương Nhã Nhàn trên điện thoại rất phấn khích khi nghe thấy giọng nói của con gái mình, vì bà cảm thấy sẽ sớm gặp được gặp con gái.
"Con gái yêu của mẹ, đoán xem mẹ đang ở đâu?"
Tô Thi Hàm nghe thấy điều này, một hồi chuông báo động trong lòng cô vang lên.
Mẹ của cô chẳng lẽ đã đến Thượng Hải rồi?
Nếu không vì sao lại đột nhiên nói ra câu này?