Ở Cùng Nhà Với Mỹ Nam

Chương 20: Ngoại Truyện: Thầy Giáo Của Tôi Là Mạc Cảnh Thần




Trường S. Bây giờ là 10 giờ 25 phút. Nó nằm dài trên bàn sau bốn tiết học vật vã. Và đúng lúc vừa hay, tiết sau chính là tiết cuối cùng. Nó còn biết được một thông tin vô cùng quan trọng là: Thầy giáo dạy Hóa Học của lớp nó chính là một đại mỹ nam nha. Theo như thông tin mật mà nó lén điều tra, thì người con trai đó tên là Mạc Cảnh Thần. Đại thiếu gia tập đoàn thời trang MJ, năm nay vừa tròn 20 tuổi, và hiện tại đang lâm vào tình trạng FA. Ngoài ra, thì mọi thông tin và tư liệu quan trọng về anh ta nó đều không tài nào điều tra ra được.

- Oáp!

Buồn ngủ, nó cảm giác đôi hàng mi mình lúc này nặng trĩu. Tối qua vì mãi đọc truyện tranh, cho nên nó thức đến tận 1 giờ sáng mới chợp mắt. Bây giờ lại không được về nhà ngủ, thì còn gì đau đớn bằng a. Thế là vừa oán trách số phận nó vừa lim dim ngủ. Nhỏ bạn ngồi cùng bạn là Đoạn Hạ Vy quay sang nó lắc đầu. Đường đường là một học sinh ưu tú vậy mà vẫn có cái tật xấu này hay sao? 

- Nè Tuyên tiểu thư, mày làm ơn đừng có ngủ như thế này được không? Tiết sau là tiết học của thầy Mạc đó!

Cô nói. Nó vừa mới nghe đến đây, liền cảm thấy mình tỉnh hẳn. Đúng rồi! Nó còn chưa biết mặt mũi tên thầy giáo đó ra sao nữa mà. Anh ta cứ như một sinh vật lạ ở ngoài hành tinh mới rơi vào trái đất nhỉ? Nghĩ vậy, nó đưa tay lên môi cắn nhẹ rồi mỉm cười. 

*Cộp*

*Cộp*

...

Có tiếng bước chân người đang đi vào. Cả lớp được lớp trưởng hưởng ứng, nên lúc này cũng đều đứng nhanh dậy. Và người vừa mới bước vào, cũng chính là thầy giáo - Mạc Cảnh Thần.

- Chúng em chào thầy ạ!

Tất cả đồng thanh. Anh nhìn vào cả lớp gật đầu, rồi di chuyển tầm mắt về cô nhóc ở đối diện mình cười nhếch. Bắt gặp được nụ cười khẩy của Cảnh Thần, nó lúc này bối rối lấy tập che mặt lại, nhưng vẫn chừa chỗ cho cặp mắt to tròn hướng vào anh. Mẹ nó, nó bị anh ta say nắng rồi sao?

- Các em mau ngồi xuống đi! Hôm nay chúng ta sẽ có một tiết làm quen trước!

Anh đứng trên bục giảng nhìn xuống cả lớp dõng dạc tuyên bố. Đoạn Hạ Vy chăm chú vào người con trai trước mặt mình hơn, rồi đỏ mặt cúi gằm xuống mỉm cười. Nó ngồi bên cạnh từng cử chỉ của Hạ Vy, rồi ghé mắt về hướng của Cảnh Thần tỏ ra có gì đó vô cùng khó chịu. Không lẽ ở ngoài đời cũng có chuyện sư đồ luyến hay sao?

- Đoạn Hạ Vy, cười gì cười suốt vậy?

Đỏ mặt, mặt của Hạ Vy đỏ như quả cà chua khi nhìn lại nó. Biểu hiện của cô quá rõ ràng như thế ư?

- S.. Sao? Có chuyện gì hả?

Cô lắp bắp hỏi lại. Nó bấy giờ đưa tay vỗ lên trán vài cái, sau đó quay sang cô cười trừ:

- Àh, không có gì đâu!

Nó đáp rồi nhanh chóng quay mặt sang phía khác. Không có mới lạ đó! Vấn đề này rất trầm trọng luôn nha!

***

- What? Mày bảo tao đưa cái này cho anh ta sao?

Đứng giữa sân trường nó hét lên sau khi được Hạ Vy giao cho một trọng trách quan trọng. Không phải cô chứ? Muốn tỏ tình thì trực tiếp đưa cho anh ta là được rồi, tại sao người đưa lại là nó chứ? Nhở đâu anh ta nghĩ nó thích anh ta thì sao? Còn nữa, ai đời chỉ mới gặp trong 45 phút thì đã đi chủ động tỏ tình rồi chứ? Thật là.. Mất mặt chết đi được!

- Thôi mà Tuyên Thy. Mày giúp tao lần này có được không?

Hạ Vy lên tiếng năn nỉ. Nó phùng má ra một cái, rồi khó coi cầm lấy bức thư từ tay cô: 

- Được rồi! Chờ tin tốt từ tao đi! Nếu tao không trở về, thì mày tự biết kết quả đi ha!

Ai đó nhướng mày với cô xong liền quay người bỏ đi. Vừa đi, nó vừa ranh ma mở bức thư ra đọc thử. 

***

Nhận lấy bức thư từ tay nó, Mạc Cảnh Thần lúc bấy giờ đâm ra có chút khó hiểu. Anh vừa mới được bổ nhiệm đến đây, thì đã có người ngưỡng mộ anh rồi sao?

- Cái này..

Giơ bức thư lên, anh có ý dò xét. Nó vừa biết anh định hỏi gì, liền liên tục xua xua tay:

- Không phải là của em đâu nha! Chữ viết của em đẹp hơn đó rất nhiều lần! Còn nữa, em không thích mấy thể loại sư đồ luyến lắm. Thể loại em thích là Incest cơ!

Chưa đánh mà tự khai rồi à? Mạc Cảnh Thần trong bất giác cười khẩy một cái, rồi bước đến đặt bức thư nó vừa đưa lên bàn, cả vóc dáng cao ráo của anh quay thẳng về phía nó. Con nhóc này cũng lạ thật. Người bình thường lại thích cái thể loại loạn luân quái gở đó sao?

- Rốt cuộc thì 15 năm qua, Tuyên Gia đã dạy dỗ em như thế nào vậy?

Hả? Nó không nghe lầm chứ? Tên này lén lút điều tra nó giống như nó đã cho người điều tra anh sao?

Rồi quay lại nhìn vào nét mặt khó coi của ai kia, Mạc Cảnh Thần trong phút chốc tiến nhanh lại áp sát nó vào chân tường. Nó nhìn anh, rồi đến lượt anh nhìn nó:

- Em đã nói rất rõ với thầy, em không có hứng thú gì với thầy hết đó! Mong thầy đừng có..

- Tôi không cần biết thể loại em thích là cái quái gì. Tôi chỉ cần biết: 15 năm qua Tuyên Gia đã dạy dỗ em gái của tôi thế nào vậy?

Nó im lặng, trưng đôi mắt to tròn vào Cảnh Thần. Em gái cái quái gì ở đây? Anh ta học nhiều quá nên bị ấm đầu rồi hay sao?

- Thầy đúng là kỳ lạ thật đó! Chuyện của gia đình em, thì liên quan gì đến thầy chứ? Còn nữa, ai là em gái của thầy hả? Thầy có vấn đề ở não rồi đúng không?

Vừa hỏi nó vừa chỉ tay vào đầu anh. Mạc Cảnh Thần xiết chặt một bên nắm tay của mình lại, rồi đấm mạnh vào thành tường. Nó vừa bắt gặp hành động đáng sợ của anh, liền sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Khốn kiếp! Anh ta thật lưu manh!

Đau, nơi tay anh rỉ ra vài giọt máu nhỏ. Nhưng cảm giác đau nhất lúc này vẫn là: Không thể nào thông não cái con nhóc cứng đầu này. Anh là anh trai của nó, nói bao nhiêu lần thì nó mới hiểu đây? Thể loại gì không thích, lại thích ngay thể loại loạn luân. Anh đang tự hỏi Tuyên Gia đã dạy dỗ nó như thế nào vậy?

Không gian rơi vào im lặng, nó từ từ mở mắt ra nhìn anh. Anh lườm nó một cái rõ, rồi hạ thấp khuôn mặt đằng đằng sát khí xuống cạnh khuôn mặt nó:

- Em gái của Mạc Cảnh Thần tôi, không thể nào trở nên hư hỏng như thế này. Tuyên Gia đào tạo ra em, thì tôi cũng có thể sửa đổi lại em. Mạc Hy Thần là tên của em, dòng máu em đang chảy là của Mạc Gia. Tôi nhất định sẽ nhanh chóng giành lại em!

Nói rồi, anh bực dọc quay người bỏ đi. Nó lúc này thở rõ ra một hơi, rồi bất giác ngồi bệt xuống. Anh ta đang nói cái quái gì vậy chứ? Nó làm gì là em gái của anh ta. Chuyện này thật vô lý!

Và cũng kể từ giây phút đó trở đi, mỗi lần mà đến tiết dạy của Cảnh Thần, thì nó luôn tìm cách bỏ trốn. Còn Cảnh Thần, vẫn chật vật để nó nhận lại mình..