Ở Bên Cạnh Tôi Em Không Cần Mạnh Mẽ

Chương 19




5 tiếng sau  cuối cùng cô cũng tỉnh, sau khi Trương Hàn khám xong liền nhìn anh lắc đầu. Không mặt anh hiện rõ sự khó chịu

* " Mạc Thần ruốt cuộc anh đã làm gì vậy "

* " cô ấy bị sao "

* " tinh thần bất ổn, tổn thương tinh thần trầm trọng "

Anh chau mày nhìn Trương Hàn

*  " nói đơn giản là bị trầm cảm "

* "Chữa được không "

* "Được nhưng phải  xem anh có chịu không "

* "Nói "

* " chăm sóc, thương yêu bảo bối của anh, để cô ấy cảm thấy rằng mình được quan tâm , muốn tiếp tục sống, nói chính xác cô ấy cần tình thương ,vậy đó " Trương Hàn nhúm vai nhìn anh tin rằng sẽ không vì một người phụ nữ mà hạ mình

* "Được, cần gì nữa "

Trương Hàn to mắt nhìn anh ú ờ nói

* " không....cần....để  tôi tìm cho anh bác sĩ tâm lí  à không không tìm cho bảo bối ann "

Nói rùi Trương Hàn đi ra khỏi phòng bệnh trước khi đi còn quay lại nhìn mấy lần xác định, Trương Hàn thà tin rằng mình nghe nhầm chứ không thừa nhận rằng mình quen Hàn Mạc Thần này, từ lúc quen Hàn Mạc Thần  đến bây giờ chưa bao giờ Trương Hàn nghĩ rằng anh sẽ vì ai đó  mà hạ mình chịu thiệt à không phải nói rằng anh sẽ không vì phụ nữ mà bỏ tôn nghiêm mình yêu thương hết lòng cuối cùng hôm nay Trương Hàn cũng có thể tìm ra được người đó.

Anh đi đến giường nhìn người con gái nằm trên giường nhìn trên trần nhà đôi mắt vô hồn khiến trái tim anh đang bị đôi mắt đó nường chín một cách  đau đờn. Anh cúi xuống ôm lấy cổ cô nhẹ nhàng nói

* "Lộ Lộ, em đang trừng phạt tôi đó sao, không sao em muồn phạt bao lâu cũng được tôi sẽ chịu hết chỉ cần em muốn "

Cô ngồi trên đùi anh khuôn mặt xinh đẹp không có bất kì cảm xúc nào, anh  một tay ôm eo cố định cô trên đùi mình một tay cằm một chiếc thìa cháo nhẹ nhàng thổi  đưa gần miệng cô hơi dùng lực ấn nhẹ chiếc thìa tách đôi môi và hàm răng cô ra để đừa cháo vào miệng cô nhưng thìa sao vừa đổ vào một nửa liền bị cô dùng lưới đẩy ngược lại rơi ra ngoài, anh dùng khắn đỡ lấy cháo bị cô đẩy ra không để chảy ra quần áo cô. Anh bất lực nhìn cô đã ba ngày nay anh không tài nào đưa được thức ăn vào người cô vẫn phải chuyền dinh dưỡng vào cơ thế, ôm cơ thể nhỏ bé cô vào lòng thì thầm vào tai cô

* " Lộ Lộ em ăn một chút đi, em cứ thế này sẽ không giữ được con nữa đâu "

Anh vừa nói vừa dịu dàng xoa nhẹ bụng phẳng lì của cô, cảm nhận cơ thể nhỏ trên đùi mình run nhẹ, anh dịu dàng hôn nhẹ lên má cô. Trương Hàn bước vào phòng liền gặp cảnh này trực giác sơ hãi đánh rơi tập tài liệu trong tay, ba ngày nay mặc dù luôn nhìn anh dịu dàng chăm sóc cô mà Trương Hàn vẫn chưa quen nhất định cho rằng mình nhìn nhầm chứ không thừa nhận cảnh tưởng này là thật  nhưng giờ không tin cũng không được  có thể nhìn nhầm một lần hai lần chứ nhìn nhầm chục lần thế này tinh thần Trương Hàn thực sự chịu không nổi.

* " anh trai, chị dâu " Trương Hàn vừa nhặc tài liệu vừa cười trừ vời hai người

* "Anh trai  vết thương chị dâu đã đỡ hay anh đưa chị về nhà chăm sóc như vậy sẽ tốt hơn đó " Trương Hàn tươi cười đuổi khéo hai ôn thần này

* " vậy cũng được sao, cô ấy vẫn chưa chịu ăn " anh ôm sát cô vào lòng

* " được mà, anh cừ đưa chị dâu về nhà cho tiện vời lại anh xem ở đây toàn mình sát trùng thế này sao tốt bằng nhà đùng không nào tôi sẽ qua thường xuyên " Trương Hàn cung kính nói

Anh nhìn Trương Hàn rùi thấy Trương Hàn nói cũng đúng liền gật đầu đồng ý, thấy thái độ anh Trương Hàn liền vui vẻ  nói

* " để tôi giuat hai người làm xuất viện nha"

Sau đi ra khỏi phòng đừng có trách Trương Hàn không có có nghĩa khí mặc dù đuổi hai ôn thần này là có ý tốt thôi, cô cần một không gian thoải mái mà ai lại có thể thoải mái khi ở bệnh viên cơ chứ để họ về nhà là đúng Trương Hàn đỡ phải lo sợ bản thân làm gì không phải chọc giận hai ôn thần.

Anh nhìn cô trong lòng mình có chút lo âu giờ đưa cô về nhà anh không muốn cô về căn phòng đó nữa sợ cô lại không vui khi nhớ đến đêm đó

* " Lộ Lộ chúng ta về căn nhà phía Bắc thành phố nhé,  em thích nơi đó mà đúng không "