*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Thanh nhắm mắt lại theo bản năng, bên tai cô quanh quẩn tiếng tim mình đập thình thịch, trên mũi vương vấn mùi bạc hà trên người Cốc Dương, xúc cảm mềm mại trên môi thật lạ lẫm, mọi lỗ chân lông trên người cô đều cảm nhận được sự hiện diện của anh, cô ngẩng đầu lên, hùa theo động tác của anh.
Ót An Thanh bị cố định, Cốc Dương ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, phà hơi thở nóng cháy lên đó khiến toàn thân cô cũng nóng lên như phát sốt.
“An An…” Tuy cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng lại nghe ra sự bất lực lẩn khuất trong giọng nói, điều này làm An Thanh hơi luống cuống.
Môi anh dừng trên xương quai xanh của cô, anh vừa nói vừa liên tục hôn lên đó khiến An Thanh thấy ngạt thở, giọng cô nhẹ bẫng, hồi hộp đáp lại anh bằng tiếng ừ khẽ.
“Em có thể…không làm tình nguyện viên… mà dùng thân phận bạn gái để ở bên anh không?” Giọng Cốc Dương nhỏ đến mơ hồ, nhưng lọt vào tai An Thanh lại khiến hai tai cô đỏ rực như sắp cháy rụi đến nơi.
Cô thoáng không nói nên lời, dùng một tay đẩy Cốc Dương ra, mặt đối mặt với anh.
Cốc Dương bị cô đẩy ra, anh nhìn An Thanh với vẻ lo lắng nhưng đầy kiên định, môi dưới bất giác mím lại, anh không tìm được ý nghĩ nào ẩn giấu trong mắt cô, song lại thấy cả bầu trời sao nơi đó.
Thấy vẻ âu lo trong mắt Cốc Dương, trái tim An Thanh ngứa ngáy như bị mèo cào, đau rát đến khó chịu.
Sao cứ bị anh đi trước một bước thế!
Cô vươn tay kéo đầu anh xuống, cuối cùng cũng vượt lên, thực hiện hành động ban nãy bị anh giành trước.
Xúc cảm mềm mại và hành động mở hé môi vì kinh ngạc của Cốc Dương đã cổ vũ cô, đầu lưỡi cô chuyển động khám phá không gian lạ lẫm. Cô ôm lấy Cốc Dương đang hoảng sợ toan trốn chạy, đè cả người mình lên người anh, bịch bắp rang bơ đáng thương bị kẹp hai người đành vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tiếng thở dốc khe khẽ và tiếng nước dính dấp bị thoại phim che giấu, nếu như ở sát cạnh phải lắng tai mới nghe thấy.
Lúc tách ra, sợi tơ bạc còn vương giữa hai người, chẳng còn ai để ý tới mạch phim trên màn ảnh. Trong tiếng nhạc du dương hạ màn, đèn dần dần sáng lên, phía dưới đài, có hai người đang vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng má lại ửng đỏ, nụ cười trên môi chẳng thể giấu đi.
Ánh trăng vẫn chiếu rọi như cũ, ngoài rạp chiếu phim không một bóng người.
Hai người vai kề vai đi đường, rõ ràng vừa mới trao nhau những phút giây thân mật như thế mà giờ đây, khi rảo bước trong đêm, họ lại chẳng dám liếc nhau một cái, một người cúi đầu nhìn lom lom dưới đất như muốn nó nở hoa, còn kẻ kia lại ngẩng lên ngắm trăng đến mê mẩn.
Bầu không khí có phần kỳ quặc, chuyện duy nhất hai người nhất trí với nhau là thả chậm bước chân.
Khóe mắt Cốc Dương liếc nhìn cánh tay đong đưa theo nhịp bước của An Thanh, cõi lòng anh ngứa ngáy, làm bộ thản nhiên đưa tay sang nắm lấy nhưng lại bắt hụt. Sau đó anh thấy An Thanh ngẩng đầu, vươn tay lên không trung ngắm trăng, ánh trăng xuyên qua kẽ tay rọi xuống diện mạo thanh tú của cô…
Như thể cô cô sẽ đột nhiên biến mất, như đúng cách cô xuất hiện trong đời anh.
Cốc Dương đưa tay nắm chặt tay cô, ngón tay thon dài của anh luồn qua kẽ tay cô, để mười ngón tay họ đan vào nhau, xúc cảm mềm mại trơn nhẵn khiến anh chẳng hề muốn buông tay. Trước kia anh từng cho rằng mình sẽ không bao giờ… tiếp xúc với người khác nữa, nhưng An Thanh đã nhắc anh nhớ lại sự tuyệt diệu khi tiếp xúc da thịt giữa người với người, nó thôi thúc anh lấy lại tất cả lòng can đảm của mình.
An Thanh quay đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Lần đầu anh nắm tay em đấy.”
“Sau này sẽ còn rất nhiều lần đầu tiên.” Cốc Dương nắm tay cô, đột nhiên cảm thấy con đường dài hay ngắn không còn quan trọng nữa, so với quá khứ buồn tẻ, tương lai càng đáng mong đợi hơn.
Nghĩ tới chuyện hôm qua biên tập nói, Cốc Dương siết tay một cái rồi buông ra. Anh hắng giọng: “Thứ Bảy mồng ba tháng sau, em có thể tham dự buổi ký bán sách với anh không?”
An Thanh dừng bước, sau nỗi ngạc nhiên, cô bất chợt nhào vào lòng Cốc Dương, anh ôm lấy dáng người ngọc ngà theo phản xạ, hồi lâu mới nghe thấy giọng cô lí nhí vang lên trong ngực anh: “Thích…Cốc Dương quá…”
“Trước đó chắc phải phiền anh theo em ra ngoài thích ứng hoàn cảnh đã…”
Anh cũng thì thầm: “Cốc Dương… thích An Thanh.”
…
[Vở kịch nhỏ 1]
Vì cảm hứng tới ào ạt, Cốc Dương gõ chữ suốt đêm, lúc anh định đăng xuất tình cờ thấy ảnh đại diện của biên tập Tiểu Thất, thuận tay nhắn.
“Dương Cổ: Tôi sẽ tới buổi ký bán sách tháng sau.” Cốc Dương gõ xong gửi đi, biên tập vốn nên ngủ lại đột nhiên hồi âm.
“Tiểu Thất: Wtf?”
“Tiểu Thất: Em bị ảo giác sao? Cổ Thần là anh sao? Cái cuốn sách xuất bản số lượng có hạn kia có sức hấp dẫn lớn thật đó, đáng để đại thần bán thân?”
“Dương Cổ:……..”
“Tiểu Thất: Tung hoa!!! Em chưa bao giờ được gặp anh hết Cổ Thần ơi! Hóng gặp mặt, hóng được ôm chân anh!”
“Tiểu Thất: ”
[Vở kịch nhỏ 2]
Sau khi dán bản thảo vào khung đăng bài, Cốc Dương nghĩ ngợi một xíu rồi viết thêm ở phần suy nghĩ của tác giả: “Buổi ký bán cuốn Ngày vĩnh hằng vào tháng sau ở Nam Đô, không gặp không về.”
“Các đồng chí!!! Ký bán kìa!!! Cổ Thần bằng xương bằng thịt sẽ xuất hiện!!!! Mọi người chuẩn bị đủ các loại dao chưa???”
“Mị không tin nổi mắt mình luôn đó, ai đi ngang đừng nên bỏ lỡ! Cổ Thần cập nhật một lúc ba chương!”
“Đừng ngừng lại! Cứ đăng tiếp đi!”
“Không ai quan tâm tới cốt truyện à? Từ khi Cổ Thần bắt đầu viết tuyến tình cảm, mắt tui muốn đui luôn, toàn bộ ba chương này đều là cơm chó là sao!”
“Đã đọc hết chương mới, tui chắc chắn Cổ Thần đang yêu… Tui lượn lờ bên truyện nam sinh mà cũng bị thồn cơm chó nữa!”
Lúc tắt máy đi ngủ, chỉ một mực nghĩ tới cuộc hẹn ngày mai với An Thanh, Cốc Dương đương nhiên không biết độc giả của anh đã bùng nổ, chuẩn bị tụ thành đoàn tới ngày ký bán cùng nhau bao vây người thật.
[Vở kịch nhỏ 3]
Nhìn dòng người dài đến không thấy điểm cuối, Cốc Dương sờ soạng chiếc khẩu trang trên mặt để chắc chắn nó vẫn ở đó. Tuy đám đông khiến anh thấy hơi hồi hộp, nhưng nhìn An Thanh ở bên làm trợ lý cho mình, Cốc Dương cố gắng thả lỏng.
An Thanh ngồi cạnh anh, giúp anh mở sách ra để anh ký tên cho tiện, tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên bên tai khiến cô nghe mà buồn cười.
“Tiêu rồi tiêu rồi, tôi yêu rồi! Hôm nay Cổ Thần vinh dự trở thành mầm yêu của tôi!”
“Tôi không muốn mua sách nữa, tui muốn hốt người!!! Phải xin một quẻ báo điềm thôi!!”
“Tỉnh táo đi, người ta đeo khẩu trang thế kia, có khi là do mặt mũi xin lỗi người xem đó!”
“Đôi mắt đó, bàn tay đó, cặp chân đó, khỏi cần mặt cũng được!!”
“Gì vậy? Sao bảo là béo ú mà? Cổ Thần ngày ngày chỉ ngồi nhà viết chữ sao thoạt trông lại… đẹp hơn tôi thế kia!”
…….
Bởi vì người đến mỗi lúc một đông, năm nghìn bản Ngày vĩnh hằng mới đó đã hết veo, Cốc Dương và An Thanh phải cậy ngờ sự giúp đỡ của bảo vệ mới thoát thân được.
Hai người nắm tay nhau trốn bằng cửa sau ra bờ sông, Cốc Dương vẩy vẩy bàn tay vì ký tên quá nhiều mà nhức mỏi: “Cảm ơn em đã cùng anh tới đây.”
An Thanh thấy xung quanh không có ai, ôm lấy cổ Cốc Dương, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy anh tính thưởng gì cho em đây?”
Mặt trời hắt bóng xuống mặt nước, toả sáng lấp lánh, dường như in vào đáy mắt hai người.
Cốc Dương gỡ khẩu trang ra, cúi đầu hôn lên trán An Thanh: “Cho em cả người anh.”