Ở Ẩn

Chương 2: Gặp mặt




Ở ẩn là một trạng thái giải trừ mọi quan hệ xã hội, thời gian ở ẩn càng dài thì cảm giác bài xích người lạ càng mạnh mẽ, cũng càng khó thuyết phục bản thân ra khỏi nhà. Bên cạnh đó, sự phát triển của Internet tạo điều kiện cho mọi người mua được hầu hết nhu yếu phẩm trên mạng, gia tăng tâm lý trốn tránh cho những người ở ẩn.

Vậy nên đối mặt với những người ở ẩn dễ bị hoảng sợ, những tình nguyện viên phải mất rất nhiều thời gian mới nhận được hồi đáp từ họ. Trong quá trình này, viết thư là cách có thể giúp tình nguyện viên giao lưu với những người ở ẩn mà vẫn có thể duy trì khoảng cách mà họ cho là an toàn, sau đó mới đến gọi điện, gặp gỡ, rồi cùng nhau ra ngoài…

An Thanh vừa nhớ lại lời của huấn luyện viên, vừa ghi chép lại phản hồi hôm nay của Cốc Dương. Cô đánh một dấu chấm hỏi sau vế có hứng thú với thực vật.



Dần dà, tuy Cốc Dương vẫn không chịu ra khỏi nhà để gặp An Thanh nhưng anh càng ngày càng có nhiều phản ứng với những chủ đề mà cô khơi gợi, hầu như với mỗi loại hoa cỏ mà An Thanh miêu tả, anh đều có thể nhanh chóng gọi tên chính xác chúng…

Sách ảnh về thực vật trong nhà Cốc Dương ngày càng nhiều, còn An Thanh cũng miệt mài cố gắng tìm kiếm những chủ đề liên quan tới thực vật để trò chuyện với anh. Trong lúc hai người lần mò tìm cách ở chung, cẩn thận tiếp cận đối phương, mùa hè cứ thế trôi qua lúc nào không hay.

Trưa nay, An Thanh lại đến nhà họ Cốc theo thường lệ, song cứ nghĩ tới chuyện cô muốn nói với Cốc Dương hôm nay thì tâm trạng lại sa sút hẳn, còn có thêm vài phần thấp thỏm không yên…

Tuy An Thanh cố gắng che giấu nhưng vẫn bị Cốc Dương tinh ý phát hiện ra, lúc đầu anh còn đáp lại mấy câu, nhưng sau đó người trong phòng càng ngày càng trầm lặng, như thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Giọng An Thanh mỗi lúc một nhỏ đi, cuối cùng sự im lặng một lần nữa bao trùm không gian.

“Nếu em không muốn tới thì đừng miễn cưỡng chính mình…” Giọng Cốc Dương nhẹ tênh, nhưng không hiểu sao An Thanh lại cảm nhận được niềm cô quạnh trong đó.

“Không đâu, em rất thích tới chỗ anh Cốc…” An Thanh lập tức gạt phăng lời Cốc Dương, “Nhưng em sắp phải nhập học, có lẽ cuối tuần mới tới đây được, em…”

“Em chỉ là… chỉ là không nỡ rời xa…” An Thanh chưa nói hết câu, cánh cửa chưa mở bao giờ bỗng phát ra tiếng cót két, bị người bên trong mở hé ra.

Xuyên qua khe hở kia, lần đầu tiên An Thanh thấy Cốc Dương.

Ấn tượng đầu tiên của cô về anh là gầy gò, tuy nhiên lông mày rất đen, da siêu trắng, song là kiểu nhợt nhạt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng.

Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, lộn xộn xõa trên đầu vai anh, khuôn mặt anh đẹp đến lạ thường, nhưng ánh mắt hờ hững của anh mới là thứ hấp dẫn nhất.

Tuy An Thanh đã xem qua ảnh của Cốc Dương do cô anh cung cấp, nhưng bức ảnh đó được chụp tám năm trước khi anh vẫn còn là thiếu niên, tuy trông cũng rất đẹp trai nhưng trông hoàn toàn khác biệt với người đàn ông trưởng thành trước mắt cô bây giờ.

Hai người đều ngồi trên mặt đất gần cửa ra vào, họ nhìn nhau qua khe hở nhỏ. Cốc Dương nhìn An Thanh chằm chằm không chớp mắt, hai người mắt đối mắt, An Thanh bất giác chớp mắt một cái, chợt thấy bức tường sau lưng anh là giá sách chồng chất.

“Khi nào em khai giảng?” Cốc Dương cụp mắt, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt đen láy của anh.

“Ngày kia.” An Thanh không nhìn thấy nỗi niềm trong mắt anh, nhưng cô cảm nhận được sự cô liêu phát ra từ cơ thể anh, nó khiến cô đột nhiên thấy ngạt thở.

“Nhưng trước đó em phải sắp xếp đồ đạc nên chắc ngày mai là lần cuối em tới đây tháng này. Trước khi nghỉ đông, có lẽ em chỉ có thể gặp anh Cốc vào cuối tuần thôi.” Tay An Thanh vẽ dấu vô cùng trên mặt đất mãi không ngừng.

“Cảm ơn em, An Thanh. Hẹn mai gặp em.”

An Thanh chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đóng lại.

Cô không thấy được hình ảnh bàn tay Cốc Dương run lẩy bẩy sau cánh cửa…

An Thanh đặt bức thư hôm nay ở cửa, tiếng vải ma sát và tiếng thở của An Thanh khiến toàn thân Cốc Dương căng thẳng. Mãi đến khi tiếng bước chân An Thanh xa dần, Cốc Dương mới thả lỏng người tựa trên cửa.

~ HẾT CHƯƠNG 2 ~