Nương Tử Xung Hỷ

Chương 16






Cửa hàng Lục gia ở Kim Lăng tới kỳ kiểm toán, Lục Thư Hàn dự tính chuyến này sẽ không mất nhiều thời gian cho nên không dẫn Vân Tiểu Miên theo, lại sợ mình không có ở đây, Vân Tiểu Miên sẽ bị người ta ức hiếp, bèn để nàng ở lại biệt viện mấy ngày. Biệt viện đều xem Vân Tiểu Miên là chủ tử, không ai dám bất kính, mà kỳ thật Lục phủ cũng chẳng quan tâm nàng đi đâu.

Lục Thư Hàn mới rời khỏi Lâm An chưa đến hai ngày, Lục phu nhân liền nhận được thư báo nhiễm phong hàn, không quá nghiêm trọng. Bên trong thư câu câu chữ chữ đều mong cha mẹ yên tâm, có điều Lục lão gia Lục phu nhân làm sao yên tâm cho được, liên tục viết thư thúc giục nàng trở về, chuyện kiểm toán cứ để ông tự mình qua đó là được.

Lục Thư Hàn chỉ nói đã tới Kim Lăng rồi, rất nhanh có thể trở về, chỉ là có chút không khỏe, đại phu đã xem qua, thuốc thang đã đầy đủ. Vân Tiểu Miên ở bên ngoài thế nên không biết gì cả, nàng tính rằng trước ngày Lục Thư Hàn về sẽ về Lục phủ trước, dọn dẹp sân vườn nhà cửa một chút, Lục Thư Hàn vừa trở về là có thể nghỉ ngơi ngay.

Ai ngờ mới vào tới Lục phủ chưa bao lâu, liền nghe nói Lục Thư Hàn sinh bệnh trên đường đi Kim Lăng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Vân Tiểu Miên lo lắng không chịu được, nhưng tự biết thân phận mình thấp kém, lại không dám đến trước mặt phu nhân hỏi cho rõ ràng, chỉ có thể ở trong sân lo lắng suông, sai nha đầu đi thám thính một ít tin tức.

Vân Tiểu Miên lo lắng sốt ruột suốt một ngày, Lục Thư Hàn rốt cục cũng trở về.

Nghe thấy Lục Thư Hàn vào tới cửa thành, Vân Tiểu Miên cũng đi theo Lục phu nhân đứng sang một góc chờ, nếu không phải Lục lão gia Lục phu nhân đang đứng ở đàng kia thì e là nàng đã chạy vội sang nghênh đón.

Lục Thư Hàn vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Vân Tiểu Miên đứng trong một góc nôn nóng không thôi, trong lòng có chút áy náy, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, cầm khăn che miệng, ho hai tiếng.

Lục phu nhân vội qua đỡ lấy nàng, trách cứ Hỉ Thước đang đứng cạnh bên: “Ngươi chăm sóc tiểu thư thế nào vậy? Đang êm đẹp sao lại để nhiễm phong hàn?” Lục Thư Hàn khẽ ho khan vài tiếng, che chở cho Hỉ Thước: “Không liên quan tới Hỉ Thước đâu ạ, là do con quá yếu đó thôi.”

Lục lão gia cũng sốt ruột: “Phu nhân, có gì đi vào trong hẵng nói, nơi này gió lớn, chờ lát nữa thổi đến Hàn nhi càng khó chịu hơn.”

Vân Tiểu Miên chỉ có thể đi theo phía sau rướn cổ xem khí sắc Lục Thư Hàn, thấy sắc mặt nàng xám trắng, gầy đi một ít, trên mặt thập phần tiều tụy, đau lòng không chịu nỗi, lại cố kỵ thân phận không thể đi về phía trước, sốt ruột đến rơi nước mắt.

Lục Thư Hàn vốn định đi theo Lục phu nhân vào phủ, thấy Vân Tiểu Miên ở một bên gạt lệ, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm, đi qua giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: “Em khóc cái gì, ta có làm sao đâu.”

Lúc này Lục lão gia và Lục phu nhân mới phát giác nàng ở một bên, thấy nàng quan tâm lo lắng cho con gái nhà mình như thế, đương nhiên cũng không nói gì, chỉ kéo Lục Thư Hàn về phòng nằm nghỉ.

Đại phu đến xem bệnh, cũng nhìn không ra là bị gì, chỉ nói khí huyết không đủ, mệt nhọc quá độ, có chút thể hư. Đại phu vừa dứt lời, Lục Thư Hàn lại ho khan vài tiếng, Hỉ Thước vội bổ sung: “Đêm qua, tiểu thư còn nóng lên, tới sáng mới hạ sốt.”

Đại phu gật đầu, sang một bên viết phương thuốc, thân mình Lục tiểu thư từng trải qua bệnh nặng kỳ lạ, mặc dù rõ ràng nhìn qua không có gì nghiêm trọng nhưng lại thực sự dọa người, ông ta cũng không dám thiếu cảnh giác.

Lục phu nhân lại ngồi canh chừng một bên trong chốc lát mới rời đi, dặn dò Hỉ Thước phải chăm sóc tốt cho tiểu thư. Hỉ Thước liên tục vâng dạ, đưa phu nhân ra khỏi phòng, lại cho bọn nha đầu lui xuống, tự mình canh giữ ở ngoài cửa.

Vân Tiểu Miên ngồi ở mép giường, mới vừa kìm được tiếng khóc thút thít, đang chờ người đưa thuốc tới. Lục Thư Hàn nghe thấy mọi người đều đã ra ngoài, mới lặng lẽ mở mắt ra, ngồi dậy.

Vân Tiểu Miên không biết vì sao nàng lại tỉnh dậy, vội đè nàng lại: “Người cần gì cứ nói với em là được, ngồi dậy làm gì ạ?” Lục Thư Hàn duỗi tay lau nước mắt cho nàng, thuận theo nằm xuống: “Em đừng khóc, ta không sao đâu, ta chỉ giả vờ thôi.”

Vân Tiểu Miên cau mày, trừng mắt, sững sờ ở nơi đó. Lục Thư Hàn thấy nàng ngây người, liền ngồi dậy: “Ta chỉ đang gạt cha mẹ ta thôi, chờ em chăm cho ta ‘khỏe’, cha mẹ sẽ biết là ta không thể rời xa em.”

Vân Tiểu Miên vẫn chưa hiểu, Lục Thư Hàn kéo tay nàng: “Không thương lượng trước với em làm em lo lắng rồi. Cũng do sợ nói với em, em sẽ không đồng ý. Ta nghĩ, nếu lúc trước cha mẹ vì muốn ta có thể lành bệnh mà đồng ý cho chúng ta thành thân, thế thì ta đây liền thuận nước đẩy thuyền, chỉ cần để bọn họ cảm thấy ta rời xa em liền sinh bệnh, vậy thì sẽ không bao giờ chia rẽ chúng ta.”

Vân Tiểu Miên không tin nàng: “Người đừng dối em nữa, sắc mặt người thế này thì giả vờ ở chỗ nào chứ?” Lục Thư Hàn cười: “Nếu muốn cho cha mẹ tin thì đương nhiên phải tốn chút tâm tư rồi. Ta nhờ Hỉ Thước giúp ta thoa một ít phấn, đêm qua cố ý một đêm không ngủ, thức luôn đến bây giờ tự nhiên sẽ tiều tụy, em yên tâm đi, ta thực sự không có việc gì, nếu em còn không tin, chờ lát nữa đi hỏi Hỉ Thước là biết.”

Vân Tiểu Miên nửa tin nửa ngờ: “Vậy sao người lại gầy đi?” Mới đi có mấy ngày, nếu không phải bị bệnh thì sao gầy nhanh như vậy được. Lục Thư Hàn siết chặt tay nàng: “Sự thật là do rời xa em, ta ăn không ngon lại tương tư suốt, gầy gò hư hao một ít cũng là chuyện thường tình, em làm cho ta chút đồ ăn ngon, qua mấy ngày sẽ dưỡng trở lại thôi.” Trên thực tế, trừ chuyện này ra, Lục Thư Hàn vì muốn mình bệnh “đáng tin” nên cố tình ăn ít một chút, nhiều ngày qua thật sự là đói mà gầy.

Vân Tiểu Miên mấp máy môi, nói không ra lời oán trách, chỉ đỡ nàng nằm xuống: “Vậy người ngủ một giấc đi nha, đừng để bị bệnh thật, em nhìn thấy đau lòng không chịu nổi, lại chẳng quở trách được người, người đúng là oan gia của em mà.”

Lục Thư Hàn cũng thật sự mệt nhọc, vừa nãy giả bộ ngủ lừa bịp mẹ suýt chút nữa đã ngủ thật rồi, có điều sợ Vân Tiểu Miên lo lắng nên mới cố trụ lại muốn thẳng thắn với nàng xong mới yên tâm. Hiện giờ được Vân Tiểu Miên ôn nhu thấu hiểu, đầu vừa dính gối liền ngủ ngay.

Rất nhanh, Hỉ Thước đã mang thuốc vào. Quả nhiên đúng như lời Lục Thư Hàn, Hỉ Thước tiến vào để thuốc sang một bên, cũng không sốt ruột hầu hạ Lục Thư Hàn uống, trái lại khuyên Vân Tiểu Miên không cần lo lắng. Vân Tiểu Miên nhớ tới chuyện Hỉ Thước vì giúp Lục Thư Hàn giả bệnh mà bị phu nhân quở trách, lòng sinh áy náy, thay Lục Thư Hàn tạ lỗi: “Thư Hàn làm như vậy, thật là khổ cho tỷ, làm hại tỷ khi không phải giúp nàng diễn kịch, lại còn bị phu nhân quở trách.”

“Vân cô nương chớ có bận tâm, ta vốn là nha hoàn của tiểu thư, theo lý phải thế tiểu thư phân ưu giải nạn, một chút ủy khuất đó chẳng tính là bao, tiểu thư đối với ta tốt như vậy, ta cũng muốn đáp đền người thật tốt. Đầu óc ta vụng về, tiểu thư nói thế nào ta liền nghe theo thế ấy. Tiểu thư thích Vân cô nương thích vô cùng, nếu có thể làm chút việc giúp Vân cô nương không phải ủy khuất, ta đây cũng vui lòng.” Vân Tiểu Miên được Hỉ Thước coi trọng như vậy, cũng có chút thụ sủng nhược kinh, trong lòng vốn còn chút ủy khuất, hiện giờ đều biến mất tăm.

Nếu không bị bệnh thì đương nhiên không cần uống thuốc, Vân Tiểu Miên tìm chỗ đổ thuốc đi, lại đến phòng bếp làm vài món đồ ăn. Đến khi nàng mang đồ ăn về phòng thì Lục Thư Hàn cũng đã tỉnh.

Lục Thư Hàn ngủ dậy, rửa mặt chải đầu, tinh thần quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Vân Tiểu Miên cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp đón Lục Thư Hàn qua ăn cơm. Lục Thư Hàn nghe thấy hương thơm từ đồ ăn, gõ gõ ngón trỏ, đi Kim Lăng cũng không tính là nàng cố tình ăn ít, mà do những món đó cũng không mấy hợp khẩu vị của nàng, nàng nhịn ăn cũng chẳng khó khăn gì lắm.

Lục Thư Hàn nghiêm túc ăn, Vân Tiểu Miên vẫn luôn gắp đồ ăn cho nàng, chính nàng ấy chẳng ăn bao nhiêu, chỉ chăm cho Lục Thư Hàn ăn xong, lại nhanh múc cho nàng một chén canh đầy. Lục Thư Hàn ăn canh xong thỏa mãn thở ra một hơi, lại đi đến trước bàn trang điểm, bảo Hỉ Thước thoa chút phấn cho nàng, để nàng thoạt nhìn khí sắc kém một chút.

Quả nhiên, Lục phu nhân dùng xong bữa tối liền lại đây, thấy Lục Thư Hàn ngồi ở mép giường, có hơi tức giận nhìn Hỉ Thước và Vân Tiểu Miên trong phòng, quở trách các nàng không biết chăm sóc cho tốt. Lục Thư Hàn đứng dậy: “Mẹ à, con đã khỏe hơn nhiều, là do con tự mình muốn ngồi dậy.”

Lục phu nhân vừa nghe ngữ khí của nàng, tinh thần quả thật đã tốt hơn ban ngày rất nhiều, cũng nhẹ nhàng thở ra: “Khỏe rồi thì tốt, con cứ nghỉ thêm dăm bữa nửa ngày cho đến khi nào khỏi hẳn. Có cần gì thì cứ sai Hỉ Thước báo với mẹ một câu.”

Lục Thư Hàn ngoan ngoãn gật đầu, chờ Lục phu nhân đi rồi mới cùng Vân Tiểu Miên đứng dậy ra sân tản bộ tiêu thực, mới vừa rồi ăn có hơi nhiều một chút.

Ở trong sân vui vẻ thoải mái dấn bước, Lục Thư Hàn liền bắt đầu hỏi chuyện cửa hàng điểm tâm, Vân Tiểu Miên mới đầu còn ngoan ngoãn trả lời, sau đó dần trở thành đáp cho có lệ, Lục Thư Hàn thấy lạ mới nghiêng đầu nhìn nàng: “Sao vậy em? Gặp phải chuyện phiền phức gì à?”

Vân Tiểu Miên có hơi ai oán ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Sao người không hỏi xem em ăn được không, ngủ có ngon không, một ngày nhớ thương người bao nhiêu lần, chỉ toàn nhớ toàn hỏi tới cửa hàng thôi, cớ sao không hỏi đến nương tử của chủ nhân cửa hàng?”

Lục Thư Hàn cười thành tiếng, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Vân Tiểu Miên một cái: “Ái chà, còn biết mình là nương tử của chủ nhân cơ đấy, sao lại ghen với chính cửa hàng của mình thế hả em?”

Vân Tiểu Miên không phục mà hừ một tiếng: “Rõ ràng là trong mắt người chỉ có tiền mà không có em.” Lục Thư Hàn cười lớn, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, cố ý bày ra dáng vẻ phiền não: “Em nói nghe cũng có lý lắm. Thế em nói xem nếu trong mắt ta chỉ có tiền mà không có mỹ nhân, thì ta còn mua hoa tai để làm gì nhỉ? Chi bằng đem bán đi.”

Vân Tiểu Miên nghe thấy mắt liền sáng rực lên, đoạt lấy cái hộp nhỏ từ trong tay nàng, vừa mở ra liền thấy hoa tai tinh xảo nằm bên trong. Vân Tiểu Miên liền nhón lên một chiếc hoa tai, cẩn thận nhìn nhìn, quay đầu cảm khái với Lục Thư Hàn một tiếng: “Vàng nạm ngọc, ái chà!”

Khóe miệng Lục Thư Hàn từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn chưa hạ xuống, nghe nàng nói như vậy, ý cười càng sâu: “Ta thấy em mới là cô bé tham tiền, nhìn không ra tình cảm bên trong mà chỉ thấy được vàng nạm ngọc thôi.”

Vân Tiểu Miên thập phần vừa lòng tính đóng hộp lại, Lục Thư Hàn ngăn cản: “Đừng nóng vội chứ, em còn chưa xem xong đâu.” Vân Tiểu Miên lại cẩn thận nhìn vào trong hộp, phát hiện bên dưới hoa tai còn lót một tờ giấy là lạ. Vân Tiểu Miên cẩn thận lấy tờ giấy ra, mặt trái hiện lên dòng chữ mờ mờ, trong lòng tức khắc có hơi kích động.

Tuy nàng không thích tính sổ, nhưng đi theo Lục Thư Hàn cũng học được không ít chữ, nghĩ đến là Lục Thư Hàn viết cho mình mấy câu buồn nôn gì đó. Vân Tiểu Miên nén ý cười mở tờ giấy ra xem, hai chữ “Khế nhà” to đùng đập vào mắt, Lục Thư Hàn thập phần đắc ý ở một bên nói: “Ta tính sẽ mở thêm một cửa hàng điểm tâm ở Kim Lăng, để điểm tâm của em nổi danh khắp đại giang nam bắc. Lần này đi, ta đã mua xong cửa hàng, qua đợt này liền phái người tới đó bố trí, trên tay em chính là khế nhà của cửa hàng, có phải thích lắm không hả?”

Vân Tiểu Miên bất đắc dĩ nhìn nàng mãn nhãn chờ mong: “Người không nên họ Lục, phải là họ Tiền, em cũng không nên họ Vân, phải là họ Tài, chúng ta trời sinh một đôi.”

===

Nói tới Kim Lăng làm Sâu nhớ tới “Kim Lăng thập nhị thoa”, 12 cô gái đẹp đất Kim Lăng trong danh tác Hồng Lâu Mộng.

Nếu bạn đọc có thời gian xin mời đọc danh tác thắm đượm tình người ấy .

Giả Bảo Ngọc vốn là một trong những viên đá vá trời của Nữ Oa, đá thiêng chỉ mong một lần được sống như một con người, hưởng qua hỉ nộ ái ố của nhân gian.

Rồi tới khi được làm người, chứng kiến cảnh còn người mất, chị em tác tan, chỉ mong được hóa thành làn khói tỏa, tan vào hư vô…