Lục gia vốn là đại địa chủ giàu có nhất nhì vùng Giang Nam, làm ăn ba đời chỉ dựa vào buôn lương thực mà thành Giang Nam đệ nhất phú.
Có điều, gần đây Lục gia ai nấy đều mặt ủ mày ê, chỉ vì Lục gia đại tiểu thư – Lục Thư Hàn bị bệnh không dậy nổi. Mà bệnh này cũng vô cùng kỳ lạ, cấp bách, dù đã tìm về vô số đại phu vẫn chẩn không ra bệnh, chỉ có thể viết mấy đơn thuốc tẩm bổ mà thôi.
Lục lão gia có một thê hai thiếp, vợ lớn sinh được hai trai một gái, ba năm trước đây đại ca Lục Thư Hàn bị bệnh chết, lão gia xót con mà sinh bệnh, chuyện làm ăn trong nhà giao lại cho Lục Thư Hàn lo liệu phần nào mới không lụn bại, sau khi Lục lão gia lành bệnh, cảm thấy mình đã già đi rất nhiều nên giao phần lớn chuyện làm ăn buôn bán lại cho Lục Thư Hàn coi sóc. Hiện giờ, ông thương quý nhất là đứa con gái lớn Lục Thư Hàn và đứa em nhỏ của Lục Thư Hàn là Lục Thư Khang.
Lần trước Lục Thư Hàn ngã bệnh tới nay vẫn chưa chuyển biến tốt, Lục lão gia lo lắng đến độ muốn ngã bệnh theo con, vừa mới mất con trai, có lẽ nào lại mất luôn con gái? Lục phu nhân cũng sốt ruột không kém, mắt thấy toàn gia sắp phải suy vong, nghe xong kiến nghị bên nhà mẹ đẻ, mời đến một vị “Đại tiên”.
Đại tiên xem mạch cho Lục Thư Hàn, lại đi tới đi lui trong viện Lục gia quan sát hồi lâu mới mở miệng nói: “Lệnh ái bệnh khí nhập thể, kéo dài quá lâu, hiện giờ nên cưới một cô nương vào cửa xung hỉ mới được.”
Lục lão gia còn tưởng mình nghe lầm, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu nữ muốn xung hỉ mà lại cưới cô nương vào cửa sao?”
Đại tiên kia vuốt chòm râu: “Ta thấy tướng mạo lệnh ái phú quý, nếu là nam tử khó mà xứng đôi, nếu tuyển người ở rể khó mà xung hỉ, chi bằng cưới một cô nương vượng phu* vào cửa.”
*bản gốc chỉ có từ Vượng ko có từ Phu, mình ghi như vậy để mn dễ hình dung là người mang tài lộc đến cho người chồng.
Lục lão gia còn đang do dự, Lục phu nhân đã dâng bát tự* Lục Thư Hàn lên: “Mong đại tiên xem giúp nên tìm cô nương thế nào cho tiểu nữ.”
*bát tự: Giờ – Ngày – Tháng – Năm sinh
Đại tiên cầm lấy bát tự Lục Thư Hàn, sau đó ngồi xuống bắt đầu tính quẻ, lại lấy ra một tấm bùa đốt thành tro bôi lên la bàn, nói với Lục phu nhân: “Cầm theo bát tự mà ta đã tính, cứ tìm theo hướng này là ra.”
Lục phu nhân nhanh chóng phái người đi đến thôn Đông tìm kiếm.
Người trong thôn vừa nghe là Lục gia muốn tìm vợ cho con, đều vô cùng ân cần mang bát tự của con gái mình tới, nhưng sau khi nghe ngóng, hóa ra là gả cho đại tiểu thư xung hỉ, rất nhiều người đều không nguyện ý. Nhưng vẫn có không ít người tới vì tiền tài.
Phương hướng và bát tự mà đại tiên tính ra quả nhiên chuẩn xác, sau khi tìm kiếm hai ngày, bọn họ quả thực đã tìm thấy một cô nương tên là Vân Tiểu Miên, cha chết vì bệnh mẹ thì bỏ đi, từ nhỏ đã do chú thím nuôi lớn, gần đây mới vừa cập kê*, thím của nàng vừa nghe đến chuyện này, liền ba chân bốn cẳng đem bát tự của nàng tới.
*tuổi lấy chồng, tầm 15.
Lục gia cũng chưa từng công khai bát tự muốn tìm, đều là phái người đi thu gom bát tự về Lục phủ, Lục phu nhân tự mình thẩm tra đối chiếu mới không sợ bị người gian lận.
Khi bát tự của Vân Tiểu Miên được đưa tới, Lục phu nhân vui mừng khôn xiết, lại sai quản gia đi thăm hỏi bối cảnh gia thế của Vân Tiểu Miên, nghe nói nàng gần như là cô nhi, trái lại thở phào nhẹ nhõm, vấn đề nào có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa.
Lục lão gia thấy phu nhân bận rộn suốt hai ngày, thật đúng là tìm về một cô nương, lại thấy con gái nằm trên giường không chút khởi sắc, khẽ cắn môi quyết tâm còn nước thì còn tát, việc hôn nhân này xem như đã định.
Đại tiên giúp hai người chọn ngày, chính là ba ngày sau đó, lúc Lục Thư Hàn biết được chuyện này thì ngày hôm sau đã phải thành thân, nàng vô cùng bối rối chỉ một lòng muốn cự tuyệt, nhưng Lục lão gia Lục phu nhân thấy nàng nói một câu lại ho một tràng thì càng đau lòng hơn, làm sao chịu bỏ ý định xung hỉ cho được.