Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 63: Tân Hoàng đăng cơ




Ưng Thiên Ngô cười lãnh đạm, uống một hớp trà, nhìncảnh tuyết bên ngoài cửa sổ không nói thêm gì nữa.

Ba người ăn một bữa lớn, thuận tiện tới phủ Thượng Thưngồi một lúc.

Đường Thải Nhi đề nghị chơi ngựa treo, sau đó bị toànbộ thành viên phủ định, trời sắp tối rồi, Lăng Dạ Tầm dẫn Đường Thải Nhi vềnhà, Ưng Thiên Ngô tiếp tục ở lại phủ Thượng Thư.

Về tới phủ, chân Lăng Dạ Tầm còn chưa chạm đất lạiphải vào cung.

Dạo này tương đối căng thẳng, chúng Hoàng tử tranhgiành chư quânị. Trước đó vài ngày Lăng Dạ Tầm đã thả lỏng không ít, cũng maykế hoạch đã được vạch trước, đa số cựu thần trong triều gần như đều ủng hộ hắn,cũng có Hoàng hậu chống lại, bản thân lão Hoàng đế cũng chưa hồ đồ, biết ngườihạ độc mình là ai.

Lúc này, thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả mọi việc,đều chỉ có một kết quả.

Lập Lăng Dạ Tầm làm Thái tử, chính là nguyện vọng củamọi người.

Vả lại, Lăng Dạ Tầm có năng lực tuyệt hảo, hữu dũnghữu mưu, Nhị Hoàng tử hữu dũng vô mưu, có thể hành quân đánh giặc, làm Hoàng đếxã tắc thiên hạ hay không lại không khách quan; Tứ Hoàng tử tính tình quái đản,ham nữ sắc, nên không thể làm người khác tâm phục khẩu phục, cũng không thể làvua. Những Hoàng tử khác, vụn cát một mâm, cũng chỉ là dã lang muốn cướp thịtđể ăn.

Tuyên Tông hoàng chinh chiến cả đời, dành được thiên hạ,nhất định phải truyền thừa kế.

Bàn về phẩm cách, bàn về giao thiệp, bàn về thủ đoạn.

Lăng Dạ Tầm là lựa chọn hàng đầu.

Đường Thải Nhi ngồi một mình trong đình, ngẩn ngườinhìn mặt hồ.

Mọi việc đều đã được định đoạt, Dạ Nhi, cuối cùng đãtrở thành chủ nhân của thiên hạ này.

Đêm xuống, Đường Thải Nhi nằm bên cạnh Lăng Dạ Tầm giảvờ ngủ say, đợi Lăng Dạ Tầm ngủ rồi, nàng mới xoay người, đối mặt với hắn, tungMê Hồn tán ra.

Vỗ tay hai cái, thấy Lăng Dạ Tầm không có phản ứng,nàng để nguyên áo đứng dậy, mặc áo choàng lông chồn vào, thầm vận nội lực, bayra phòng ngủ.

"Đã đợi lâu." Đường Thải Nhi nắm nắm áochoàng, hướng về phía người đứng trong tuyết đã lâu nói một tiếng xin lỗi.

"Không sao, đây là tin tức người muốn." BáchHiểu Sinh giao túi gấm vào tay Đường Thải Nhi.

Giang hồ Bách Hiểu Sinh, khác với mật thám, không phảitùy tiện ra một ít bạc là có thể mời đến được. Bách Hiểu Sinh tên thật TrươngLưu Vân, một năm trước, Đường Thải Nhi đã cứu phụ thân hắn một mạng, lúc ấycũng không đòi báo đáp, liền lưu lại nhân tình.

Trước đó vài ngày, Đường Thải Nhi có chuyện muốn hỏi,Trương Lưu Vân không nói hai lời liền tiếp nhận.

Đường Thải Nhi vuốt ve túi gấm trong tay, nói:"Chuyện này, về sau nếu có người muốn điều tra. . . . . ."

"Lưu Vân nhất định không nói một chữ."

Đường Thải Nhi yên tâm cười cười, từ trong ngực lấy ramột bình sứ, giao cho Trương Lưu Vân.

"Đây là?"

"Giang hồ có người muốn giết ngươi, có người muốntìm ngươi. Thuốc này ít nhiều có thể bảo vệ tính mạng cho ngươi, gặp nguy hiểm,uống một viên, sẽ chết giả, sau mười hai canh giờ, sẽ tỉnh lại."

Thuốc giả chết, lưu truyền giang hồ đã lâu, nhưng chưabao giờ có người gặp qua.

Trương Lưu Vân kinh hãi, vội vàng đẩy thuốc cầm trongtay trở về: "Đường công tử đối với phụ thân ta đã là đại ân khó báo, saocó thể nhận thần dược quý như vậy chứ."

"Không sao, nhận đi." Đường Thải Nhi khôngmuốn dây dưa, trực tiếp nhét thuốc vào trong ngực hắn, sau đó xoay người rờiđi.

“Giang thành Hồng Diệp sơn trang, tộc Tần thị. Trangchủ Tần Hào Lâm, sinh thời tổng cộng có ba người con trai. Một người Tần Vân,con trai thứ hai Tần Mục, con trai thứ ba Tần Anh. Mười hai năm trước, sơntrang huyết tẩy thê thảm, con trai thứ ba Tần Anh chạy trốn, lại bị bắt, đượcHình gia cứu giúp, sau đổi tên thành Lam Anh. Trải qua hơn mười năm, ngoài lâuchủ Tiêu Vũ lâu trước sau thích giết chóc, các chủ Hoa Phong các,Mộ Dung gia,độc y Đường Ngân Tử, thần y Liễu Á vì Tần thị báo thù.”

Đường Thải Nhi ngồi im bên hồ, giấy Tuyên Thành bịnàng nắm chặt trong tay.

Đôi mắt như nước lẳng lặng nhìn mặt hồ đã sớm kếtbăng, toàn là tuyết. Gió lạnh thổi qua, lại thổi những bông tuyết kia bay lên,có một ít bay vào trong cổ áo nàng.

Nàng dường như không biết mình đang run rẩy, là bởi vìtuyết lạnh, hay là chân tướng lạnh thấu xương này.

Bàn tay khẽ mở ra, giấy trong tay sớm đã bị bóp nátvụn bay theo gió, trong phút chốc đã biến mất không còn một mảnh.

Nàng đứng lên, hai chân đã đông cứng từ lâu, càng ngàycàng thường xuyên mất đi thính giác và thị giác, khiến cho nàng từng khắc từngkhắc đếm ngược thời gian của mình. Ngửa đầu, nhìn bóng đêm đen kịt, nàng thởsâu một hơi, nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, một bóng người đang lẳng lặng nhìnnàng.

Lăng Dạ Tầm tựa trên cột, trong mắt vẫn không cách nàođè nén dao động.

"Nàng chịu đựng như thế, chính là vì để ngươitiếp tục sống tốt, để ngươi làm quân làm vua, ngươi không nên phụ nàng. . . . .."

"Nàng không nói, nàng không chịu nói nguyên nhân,thay vì làm rõ mọi việc, không bằng tiếp tục duy trì cái bề mặt yên ảnày."

"Thật ra thì, nàng chưa bao giờ nhẫn tâm."

Từ rất lâu rồi, hắn đã biết. Khi lần thứ hai nhìn thấyƯng Thiên Ngô hắn đã biết Đường Thải Nhi đã trúng kịch độc, loại độc khó giảinày, Ưng Thiên Ngô không có sức, Giang Vô Nhai cũng không có cách nào.

Một kiếm kia, vốn nên đâm hắn, độc này, vốn nên là hắnchịu.

Nàng không đành lòng để hắn tự trách, không đành lòngđể hắn lại chịu sinh ly tử biệt. Cho nên nàng vẫn giấu, vẫn dùng thuốc để kéodài sinh mệnh của mình, chờ đến ngày hắn xưng vương.

Đau nhức tiêu tan, sẽ lấyi mạng; kéo dài tính mạng,thống khổ vô cùng.

Lăng Dạ Tầm lẳng lặng nhìn Đường Thải Nhi, nhìn nànglại ngắm nhìn hai mắt, bước đi loạng choạng, từ từ đi về phía phòng ngủ.

Hắn im lặng không tiếng động theo phía sau, trôngchừng nàng, sợ nàng bị ngã, sợ nàng bị lạc hướng.

Chẳng qua là, chờ đợi như vậy, lại không giữ được thậtdài thật lâu.

Thì ra là. . . . . .

Thì ra là trời cao để cho nàng và ta gặp nhau, để chochúng ta yêu nhau, mà không được nắm giữ nhau cả đời. . . . . .

- - - - - - - - - - -

Tuyên Tông năm bốn mươi tám, hai mươi ba tháng chạp,Tuyên Tông vương Lăng Kỳ Chương băng hà, hưởng thọ bảy mươi hai, hiệu Dạ MinhHoàng.

Ngày tang lễ lớn đó, đội ngũ quốc táng trùng trùngđiệp điệp, như Trường Xà trận (chiến thuật trên chiến trường), từđại nội Hoàng cung chậm rãi lên đường.

Phần đông đội ngũ đi đầu mở đường đều mặc cẩm y vệ màutrắng.

Đoàn lễ nhạc thổi nhạc thương tiếc đi phía trước, mấytrăm đội cung nữ, thái giám theo sát phía sau, hoặc khiêng hoặc nâng mang theoy giấy hàng mã, linh bài và dụng phẩm táng lăng.

Một đám hòa thượng đầu trọc không chút biểu tình, vừagõ mõ, vừa đọc tụng đến sinh kinh, nối đuôi ở phía sau.

Mười tám người khiêng linh cữu rất lớn của Hoàng đế từtừ đi về phía trước, Lăng Dạ Tầm choàng áo tang lấy thân phận Thái tử hai tayđỡ quan tài bước theo đế cữu; Phía sau là xe kéo toàn bộ Hoàng tử Hoàng nữ, hậucung Hoàng phi; Sau nữa là chư thần bách quan xếp theo thứ tự cấp bậc, cuốicùng là hàng loạt quân đội đi sát hộ tống.

Cả đội ngũ đông hơn vạn người, đập vào mắt người tađều là bạch y, xe ngựa đều được khoác lên ngân hoa lụa trắng. Đội ngũ đưa tangkéo dài giống như một con sông trắng chậm rãi theo dòng, trang nghiêm, bithương lại trầm túc.

Đến giữa trưa, quốc táng hàng dài đến Hoàng lăng, lăngmộ nguy nga, dưới ánh nắng chói chang giữa buổi trưa càng làm tăng khí thế Đếvương. Về sau chủ trì lễ quan, làm một bài lễ bái hiến tế long trọng chưa từngcó.

Theo như lễ nghi, Tân hoàng phải đợi sau quốc táng bảyngày mới được lên ngôi.

Bảy ngày túc trực bên linh cữu, do Thái tử dẫn đầu, quỳlạy ở trước lăng cữu Hoàng đế, cung kính thành tâm dâng hương đọc tụng công đứccủa Đế vương khi còn sống, mở con đường rộng lớn sau khi tái sinh.

Bảy ngày qua đi, Lăng Dạ Tầm liền chuẩn bị lên ngôiTân hoàng.

Thượng Quan Linh cau mày ngăn lại nói: "Quá sớm,khó tránh khỏi khiến người ta chỉ trích."

Lăng Dạ Tầm chỉ lẳng lặng cúi đầu, cười khổ nói:"Ta không có thời gian đợi."

Thượng Quan Linh không nói, hắn không hiểu suy nghĩtrong lòng Lăng Dạ Tầm, nhưng chỉ biết rằng hắn không thể chờ đợi.

Đường Thải Nhi cười cười, vỗ vỗ gương mặt Lăng Dạ Tầmnói: "Dạ Nhi thật là nóng vội."

Lăng Dạ Tầm cười cầm tay Đường Thải Nhi, môi mỏng khẽmở: "Vội để nàng làm Tân Hoàng hậu của ta."

Mùa đông lạnh lẽo, tuyết trắng bay bay, trong Hoàngthành bao phủ bới màu trắng, càng ngày càng trắng, gác chuông ở bốn phía cổngthành vừa được gõ vang, âm thanh xuyên suốt từ bình minh đến chạng vạng, vangvọng đến từng ngóc ngách trong kinh thành, lòng người phấn chấn.

Toàn bộ cổng trong Hoàng cung vào giờ khắc này đều mởrộng, vạn hộ trong kinh thành đều mở cửa, dân chúng vui vẻ ca hát rồi nhảy múa,chỉ vì hôm nay là ngày mùng một tháng giêng, ngày Tân đế lên ngôi cũng là ngàybắt đầu năm mới.

Ngôi sao mai đầu tiên, trước Chiêu Hoa điện nguy nga,nghi thức vũ lâm sôi nổi hăng hái, uy phong bát diện, từ hơn mười bậc thềm ngọcrộng lớn sừng sững sán sát, kéo đến hết tầm mắt, nhảy múa đón gió, chính khí vôcùng.

Thượng Quan Linh và Lâm Mục đầu đội mũ sa chỉnh tềchia nhau đứng vây quanh trước cửa cung Hoàng Cực điện. Cả người mặc triều phụctrang trọng, hai tay chặt cầm ngọc khuê (dụng cụ bằng ngọc dùngtrong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông), bướcchân thong dong mà vượt qua Lăng Ba đến ba cây cầu bạch ngọc, sau đó đi theobách quan, cung kính đi về phía trước, ngang qua quảng trường rộng lớn trướcđiện, dọc theo cấp bậc chuẩn bị vào triều.

Tuyết Mai phía bên phải Chiêu Hoa điện nở rộ nhưnghênh đón đội ngự tiền thị vệ thân đeo trường kiếm, đi ngang qua hành langđiện, Lăng Dạ Tầm tử y lộng lẫy dẫn đầu đi phía trước. Trước điện người chủ trìcao giọng tuyên cáo: "Dạ —— Chiêu—— thịnh —— thế, Tân —— hoàng —— đăng ——cơ ——"

Trên cung điện hùng vĩ, quần thần lập tức đứng dậy,ngẩng đầu nhìn lên, cao giọng nói: "Dạ Chiêu thịnh thế, thỉnh Lẫm Vươngđiện hạ đăng cơ!" Âm vang trầm bổng.

Đợi Lăng Dạ Tầm đi tới chính giữa, người chủ trì tiếptục nói: "Đăng cơ!"

Mấy cung nữ xinh đẹp như hoa cầm vương miện trong tayđi tới, khay bội sức (đồ trang sức đeo ở đai áo), nốiđuôi nhau, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính dâng lên từng thứ. Có mỹ nhânmặc hoa phục khác khéo léo mở rương, cẩn thận gỡ mũ quan trên đầu hắn xuống,đeo Kim Lưu Châu Vương Miện lên đầu hắn, sau đó lấy áo choàng dệt kim tuyến radâng bằng hai tay. Chỉ thấy cánh tay Lăng Dạ Tầm khẽ vung, áo choàng mỏng manhnhư cánh ve đã khoác lên hai vai rộng rãi của hắn.

Người chủ trì vung tay lên, mỹ nhân và cung nữ đồngloạt lui ra.

Mắtphượng của Lăng Dạ Tầm liếc xuống chúng thần đang cúi người khom lưng dưới bậc,hai tay hướng hai bên khẽ hất, áo choàng tung bay, cực kỳ phóng khoáng ngồixuống ghế rồng. Ánh nắng mặt trời buổi sớm vừa lúc chiếu lên người hắn, kimquan chói mắt, áo choàng lộng lẫy. Trong khoảng thời gian ngắn, lại rực rỡkhiến mọi người không mở ra được mắt.

Cùng lúc đó, hai bên đại điện, đàn sáo lễ nhạc tấuvang, trên quảng trường tiếng lễ bái lập tức ập tới, vang mãi bên tai.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

- - - - - - - - - - - - - - -

Bên trong Kính Thủy uyển, Đường Thải Nhi ngồi tronglầu gác, nhìn cây khô ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Bên tai chợt vang lên tiếngsáo nghênh ngang không ngừng, triều bái kia thật là rung động đến tâm can,xuyên qua tầng tầng tường cung, truyền vào trong tai của nàng. Nàng ngửa đầunhìn trời xanh bao la, khóe miệng lơ đãng cong lên nụ cười vui vẻ.

"Trời lạnh như thế, sao lại ngồi cạnh cửa sổ lâuvậy!"

Một tiếng quở trách vọng đến từ phía sau, Đường ThảiNhi quay đầu lại, chỉ thấy Ưng Thiên Ngô đang cầm chén sứ đứng ở cửa, vẻ mặtkhông tán thành.

Đường Thải Nhi ngượng ngùng cười, điều chỉnh thân thể,"Sư huynh, không cần khẩn trương như vậy."

Ưng Thiên Ngô nhìn Đường Thải Nhi, cất bước vào nhà,đặt chén sứ lên bàn bên cạnh Đường Thải Nhi, mở miệng, "Hiện tại, muộicũng phải hiểu cách chăm sóc thân thể của mình, uống thuốc này đi."

Đường Thải Nhi le lưỡi, mở nắp chén ra, thoáng hỏi,"Bỏ thêm cành Cẩu? A, làm phiền sư huynh rồi."

Ưng Thiên Ngô làm như không nghe thấy gì xoay ngườithở dài, đi tới bên cạnh đóng cửa sổ.

"Sư huynh, không ai nhìn thấy huynh nấu thuốc nàychứ?" Đường Thải Nhi nói xong, ngửa đầu khổ sở uống cạn toàn bộ thuốc bêntrong.

"Không có, Thải Nhi, chẳng giấu được bao lâu nữa,muội tính nói với điện hạ thế nào?" Ưng Thiên Ngô đứng đối diện Đường ThảiNhi, khẽ cau mày, hai mắt như nước nhìn nàng đầy quan tâm.

Đường Thải Nhi có chút mệt mỏi nằm nhoài trên bàn, đẩychén không ra xa, nghe Ưng Thiên Ngô nói thế, cũng chỉ rũ mắt, không lên tiếng.

Ưng Thiên Ngô cúi đầu nhìn gò má Đường Thải Nhi, ĐườngThải Nhi ngẩng đầu, hướng về phía Ưng Thiên Ngô cười ngây ngô, "Cũng được,hiện tại muội có thể nói là công thành lui thân."

"Thiên hạ của Hoàng đế, lại mất đi một người cóthể chia sẻ."

"Dạ Nhi. . . . . ." Đường Thải Nhi vùi đầutrong khuỷu tay, líu ríu, "Sư huynh, khi nào Dạ Nhi ư trở lại vậy?"

"Điện hạ vừa mới lên ngôi, có rất nhiều chuyệnphải xử lý, sợ rằng lát nữa vẫn chưa tới được."

Ưng Thiên Ngô vừa dứt lời, tiếng bước chân thùng thùngđơn giản đáp lại vang lên, hai người nhìn về phía cửa, tỳ nữ Mật Nhi mang trênmặt nụ cười, hướng về phía Đường Thải Nhi cúi người, mở miệng nói: "Nươngnương, Hoàng thượng đang đến đây, nương nương cần phải ra ngoài nghênh đón?"

"Bãi triều rồi sao? Nhanh vậy." Đường ThảiNhi cười nói, "Ta rất lười, cũng không muốn nhúc nhích."

"Nàng gần đây càng lúc càng lười." Một giọngnam trầm thấp từ tính vang lên sau lưng Mật Nhi, dọa Mật Nhi sợ đến mức vộivàng xoay người lại, nhìn thấy Lăng Dạ Tầm, vội vàng cúi người hành lễ,"Nô tỳ ra mắt Hoàng thượng."

Lăng Dạ Tầm khoát tay áo, sai Mật Nhi đi xuống.

Đường Thải Nhi nhìn Lăng Dạ Tầm một thân hoa phục tửbào, trên mặt kim ti lướt mây bay, bàn long trông rất sống động. Không nén đượccảnh đẹp ý vui mà cười, không hổ là tướng công của mình, y phục này mặc thậtquá chói mắt.

ƯngThiên Ngô cười nhạt khom người, "Thần, bái kiến Hoàng thượng."

Lăng Dạ Tầm gật đầu, "Hai người các nàng vừa nóichuyện gì vậy?"

Đường Thải Nhi đứng lên, sải bước đi đến bên cạnh LăngDạ Tầm, ôm khuỷu tay của hắn, cười cong mi, "Chúng ta đang suy nghĩ, chừngnào chàng sẽ tới xem ta, không nghĩ tới chàng lại nhanh như vậy!"

Trên khuôn mặt lạnh của Lăng Dạ Tầm bịt kín một tầngôn tồn, vỗ má Đường Thải Nhi, "Tại sao có thể để Đường Phi độc nhất của tamột mình ở Kính Thủy uyển chứ."

Ưng Thiên Ngô mỉm cười, cúi mắt, "Hoàng thượng,Đường phi nương nương, thần cáo lui trước."

Lăng Dạ Tầm cười nói: "Ừ, Thiên Ngô, ngày maingươi theo ta cùng lên triều. Chức Dược Tư tổng quản, hi vọng sẽ không mai mộtngươi."

"Tạ Hoàng thượng, Thiên Ngô cáo lui."

Đường Thải Nhi nhìn thân ảnh của Ưng Thiên Ngô đi xa,bỗng xuất thần, chợt cảm thấy gương mặt đau nhói, ghé mắt phát hiện hung thủđang hung hăng véo thịt mình.

"Này, thả ra, Dạ Nhi thối!"

Đôi mắt Lăng Dạ Tầm đầy bá đạo, ngữ điệu lại âm ấm,"Nếu nàng đứng gần nam nhân khác như vậy lần nữa, đừng trách trẫm phải làmbạo quân."

Hai mắt đang lườm lườm của Đường Thải Nhi trong nháymắt cong thành một đường, "Ta chợt muốn ăn bánh chẻo."

"Ừ?" Lăng Dạ Tầm buông lỏng tay ra, nhìnĐường Thải Nhi xoa mặt, "Nghĩ như thế nào lại muốn ăn bánh chẻo rồi?"

Đường Thải Nhi hít hà trong không khí, "Bởi vì tangửi thấy mùi dấm chua, ta mà ngửi thấy mùi dấm liền muốn ăn sủi cảo."

Sắc mặt Lăng Dạ Tầm tối sầm, "Tốt lắm, Ái phi củata thì ra đang chê cười ta."

Đường Thải Nhi cười to, lập tức hướng về phía Lăng DạTầm làm mặt quỷ.

Khóe miệng Lăng Dạ Tầm cong lên nụ cười xấu xa, láchmình một cái ôm Đường Thải Nhi vào trong ngực, trầm giọng hỏi bên tai: "Áiphi có biết, cười nhạo đương kim thánh thượng là đắc tội gì không?"

Đường Thải Nhi bị Lăng Dạ làm thế khiến bên tai nhộtnhột, rụt cổ lại, "Hoàng thượng tha mạng! !"

"Muộn rồi." Lăng Dạ Tầm tàn nhẫn tuyên bố,ngay sau đó, cánh tay vung lên cầm hai chân Đường Thải Nhi, vừa nhấc đã bế nànglên.

"A a!" Đường Thải Nhi túm được vạt áo LăngDạ Tầm, "Chàng muốn làm gì? !"

Lăng Dạ Tầm híp mắt lại, nhíu mày nói: "Dĩ nhiênlà xử nàng!"

"Dạ Nhi khốn khiếp! Xử thì chàng cởi quần áo talàm gì? !"

"Ừ, như vậy có vẻ thuận tiện hơn."

". . . . . . A a! Chàng làm gì mà cũng cởi quầnáo mình? !"

"Khắp thiên hạ ai cũng biết trẫm chỉ yêu Đườngphi, hình phạt như vậy sao có thể để cho Ái phi một mình chịu đựng?"

"Chàng . . . . . Ưm. . . . . ."