Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 51: Điên long đảo phượng




Lăng Dạ Tầm không nhúc nhích, để mặc cho Đường ThảiNhi cưỡng hôn. Khi tay Đường Thải Nhi chụp vào hông hắn, muốn tháo vạt áo, thìmới đưa tay ngăn cử động hai tay của nàng lại.

"Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu." Dứt lời, đưatay ra đánh Đường Thải Nhi ngất đi.

Hắn sửa lại quần áo của Đường Thải Nhi, rồi sửa lạiquần áo của mình. Mu bàn tay đặt trên trán nàng, lại áp sát vào hai má nàng,rất nóng rất bỏng.

Trong mắt Lăng Dạ Tầm đầy vẻ không vui và tức giận,bỗng nhiên ôm lấy Đường Thải Nhi, theo dấu chân của Đường Thải Nhi nhìn về phíaxa, nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sát ý.

Lăng Thiên Mịch, nếu như ngươi muốn chơi đùa, Lăng DạTầm ta sẽ hầu ngươi đến cùng.

Ôm chặt người trong ngực, Lăng Dạ Tầm khinh công bayvề khách điếm, theo đường cửa sổ lắc mình một cái đặt Đường Thải Nhi trêngiường.

Thượng Quan Linh Đang đợi ở trong phòng, thấy Lăng DạTầm mang vẻ mặt âm trầm ôm Đường Thải Nhi hôn mê bất tỉnh bay vào từ cửa sổ thìgiật mình, chén trà trong tay run lên, vội vàng đứng lên, tiến tới gần:"Nàng sao vậy?"

"Bị hạ dược." Đáy mắt Lăng Dạ Tầm âm u, mặtnghiêm lạnh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một chưởng, có thểchết người.

Thượng Quan Linh đi tới nhìn một chút, vừa muốn đưatay chạm vào, đã bị Lăng Dạ Tầm ngăn lại. Ra tay rất nhanh, cho nên Thượng QuanLinh cũng sửng sốt. Hắn phẫn nộ thu tay về, liếc nhìn Đường Thải Nhi nói: “Bâygiờ làm sao đây? Không biết có bị. . . . . ."

Lăng Dạ Tầm mím môi: "Đi tìm đại phu."

Thượng Quan Linh gật đầu một cái, xoay người đi rangoài. Hai tay vừa muốn mở cửa, thân thể lại dừng một chút, quay đầu nhìn vềphía Lăng Dạ Tầm: "Tầm, ngươi thật sự không nhớ gì sao?"

Lăng Dạ Tầm cau mày, chống lại đôi mắt của Thượng QuanLinh, "Nhớ cái gì?"

Thượng Quan Linh lắc đầu một cái: "Không cógì." Dứt lời liền chạy ra khỏi phòng.

Lúc đại phu tới, Lăng Dạ Tầm đang dùng khăn lạnh giúpnàng lau mồ hôi, vừa nâng mắt lên, đã dọa đại phu sợ đến mức lui về sau mấybước. Thượng Quan Linh tiến lên cản cước bộ lui về phía sau của lão, ra hiệubằng mắt rồi nói: "Đi xem đi, cứu người quan trọng hơn."

"Vâng, chí phải." Đại phu khiếp đảm run rẩyđi tới.

Lăng Dạ Tầm đứng dậy nhường chỗ, vẻ mặt âm trầm đứng ởbên cạnh, lạnh lùng nói: "Thượng Quan Linh, đợi lát nữa ngươi tốt nhất nênnói rõ cho ta, câu nói kia của ngươi là có ý gì."

Thượng Quan Linh mang vẻ mặt đau khổ, chỉ chỉ ĐườngThải Nhi: "Bây giờ việc chăm sóc nàng hình như quan trọng hơn mà."

Lăng Dạ Tầm không nói gì thêm, hai mắt nhìn chằm chằmgương mặt đang ngủ của Đường Thải Nhi: "Nàng ấy sao rồi?"

Đại phu thu cánh tay bắt mạch lại, nhìn sắc mặt ĐườngThải Nhi một chút: "Vị phu nhân này trúng độc, nói vậy nhị vị phải rõ hơnlão phu."

Lăng Dạ Tầm: "Có cách giải không?"

Đại phu lắc đầu một cái: "Thuốc này không phảiHợp Hoan tán lưu truyền trong giang hồ, mà đã qua tay cao nhân điều chế lại,lão phu đành bó tay."

Thượng Quan Linh sờ sờ cằm, hỏi: "Nếu không giảiđược, sẽ ra sao?"

Sắc mặt đại phu nặng nề, tiếc hận nói: "Sợ làthất khiếu* sẽ chảy máu đến chết, không biết trong hai vị ai là hôn phu củanàng, cứu người quan trọng hơn, đừng trì hoãn nữa."

(*thấtkhiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Tiễn đại phu về, Thượng Quan Linh xoay người nhìn vềphía Lăng Dạ Tầm, cười cười: "Tầm, ngươi tới, hay là ta tới?"

Lăng Dạ Tầm bắn ánh mắt sắc bén về phía Thượng QuanLinh, người sau rụt cổ, giơ tay đầu hàng: "Ta sai rồi, ta sẽ đi, ngươi,cứu người quan trọng hơn."

Thượng Quan Linh ra phòng khách nghỉ ngơi, Lăng Dạ Tầmvẫn ngồi ở bên giường không nhúc nhích.

Đường Thải Nhi trên giường đã từ từ tỉnh lại, vặn vẹocơ thể, trên trán mồ hôi nhễ nhại, hai tay lại vô thức nâng lên, muốn cởi bỏquần áo của mình.

Lăng Dạ Tầm vươn tay, cầm tay đang làm loạn của ĐườngThải Nhi, lãnh đạm nói: "Đường Thải Nhi, tổn thương ngươi như vậy, cũngkhông phải là ta mong muốn."

Lúc này, ngọc bội xanh biếc từ hông Đường Thải Nhi rơixuống, Lăng Dạ Tầm nhìn ngọc bội, trong lòng căng thẳng, cầm ngọc bội lên, ngóncái ma sát chữ “Tầm” khắc trên mặt ngọc bội.

Ngọc bội này, chắc chắn là của hắn. Di vật này làtrước lúc mẫu hậu qua đời đã để lại cho hắn, hắn vẫn coi là vật báu. Vốn tưởngrằng ngọc bội này đã bị mất, khiến hắn nổi nóng nhiều ngày, nhưng không nghĩ,ngọc này lại trên người nàng. . . . . .

Làmình đưa cho nàng sao?

Lăng Dạ Tầm chau mày, cúi người bóp má Đường Thải Nhi,"Rốt cuộc ta đã quên cái gì. . . . . ."

Đầu óc có rất nhiều cảm giác mơ hồ, lại không nắm bắtđược, không thấy rõ. Lăng Dạ Tầm căm ghét loại cảm giác không hiểu rõ này, cúiđầu hôn lên môi nàng.

Qua bức rèm che quần áo cởi, bóng người giao hợp vũđộng ngâm.

Sen mềm mới nhú nhẹ nhàng hái, nhỏ giọt máu hồng đónđau thương.

Lăng Dạ Tầm ôm Đường Thải Nhi, nâng tay lau mồ hôikhông ngừng rỉ ra trên trán nàng, nhắm mắt, ấn cổ nàng tới gần mình. Giữ lấycánh môi, ở miệng nàng ra sức săn bắt cái lưỡi non mềm của nàng, giống như mộtloại xâm nhập dây dưa.

Đợi Đường Thải Nhi hết rên rỉ đau đớn, mới chậm rãibuông môi hồng của nàng ra, một lần nữa xuyên qua.

Trong mông lung Đường Thải Nhi ý thức được Lăng Dạ Tầmngậm vành tai của nàng, một đường xuống phía dưới. Xiêm y của nàng chẳng biếttừ lúc nào đã hầu như biến mất, suy nghĩ đầu tiên là đã gặp lại nam nhân thẳngthắn thành khẩn.

Nụhôn tỉ mỉ từ sau tai đến bên gáy như dòng nước chảy, ở trước ngực đầy đặn, namtử bình thường cao ngạo lạnh lùng cứ như vậy mà nằm rạp trên người nàng, âu yếmmỗi tất da của nàng.

Đầu óc Đường Thải Nhi là một mảnh hỗn độn, nhưng thânthể nhạy cảm khác thường rõ ràng đến từng li từng tí. Thiêu đốt, giống như mộtthứ gì đó bùng cháy. Nhịp tim không ngừng tăng nhanh, một loại cảm giác chưabao giờ có từ từ lấp đầy, há miệng thở dốc lại như một thanh âm xa lạ phá hủyâm tiết, từng tiếng từng tiếng, lại kích thích lòng người.

Cảm giác đau đớn lúc mới đâm vào dần dần biến mất, chỉcòn lại thư thái. Sau đó lại lao vào bên trong trống rỗng, mây mù lượn quanh,giống như tiên cảnh.

Chỉ một khắc đó, vạn vật đều như hư không, chỉ có từngcảm giác kích thích theo nhau đến. Mình có thoát thế nào cũng không thoát khỏi,hô hấp phập phồng như lửa đốt bên tai, cánh tay Lăng Dạ Tầm càng dùng lực chếtrụ eo nàng.

Một lần lại một lần, một phen có một phen.

Đường Thải Nhi nằm ở trước ngực Lăng Dạ Tầm, thở hổnhển, há miệng, lại chỉ biết kêu tên người nọ.

"Dạ. . . . . . Tầm. . . . . . Dạ Tầm. . . . .."

Tim đập mạnh, từ từ bị lấp đầy, rất đầy, rốt cuộckhông giả bộ được nữa, cuối cùng từ cuống họng tràn ra, hóa thành tiếng êm taidễ nghe.

Mười ngón tay quấn quít, Lăng Dạ Tầm ôm nàng vào trongngực, trong đầu trấn tĩnh, rồi lại không giống trấn tĩnh.

"Nếu ngươi bị tổn thương, không phải là điều tamong muốn."

Hôm sau, Lăng Dạ Tầm mở cửa ra, Thượng Quan Linh đangđứng ngoài cửa bưng bánh nướng.

"Khí sắc không tệ." Thượng Quan Linh cắn mộtmiếng bánh trong tay, cười cười chào hỏi hắn.

Sắc mặt Lăng Dạ Tầm tối sầm, liếc nhìn Thượng QuanLinh, trầm giọng nói: "Hôm qua, ngươi hình như còn chưa nói xong."

"Ha ha, nghe nói ngươi đêm qua phải tắm bốn, nămlần. Thế nào, lần đầu tiên uy mãnh như vậy sao?"

Trong đôi mắt nghiêm túc của Lăng Dạ Tầm, thoáng quamột tia không vui. Thượng Quan Linh vội vàng không trêu chọc nữa, sờ sờ mũi,nuốt bánh nướng trong miệng xuống, trả lời câu hỏi của hắn: "Có sao? Haingươi cũng đã làm chuyện điên long đảo phượng rồi, còn hỏi những thứ kia làmgì?"

LăngDạ Tầm quay đầu liếc nhìn Đường Thải Nhi đang say ngủ trong phòng, tiếp tụcnói: "Tình cảm của nàng đối với ta bao sâu?"

"Sao?"

"Như hai người ngươi yêu cầu, sợ là trong lúc tatrúng độc đã cùng nàng xảy ra không ít chuyện."

"Cụ thể thì không rõ lắm, nhưng mà, nàng thật sựlà tình chân ý thiết."

Đôi mắt Lăng Dạ Tầm tối sầm, thầm nói: "Bây giờngươi trở về Vương Phủ đi, làm theo lời ta đã giao phó ngày hôm qua. Sau đókhông được biến mất, giúp đỡ Doanh nhi."

Thượng Quan Linh bĩu môi, không vui nói: "Cho nênta nói, ta không phải chán ghét ngươi bình thường."

Lăng Dạ Tầm cười lạnh một tiếng: "Thật sao, thậtkhổ cho ngươi, đến bây giờ còn đi theo ta."

Thượng Quan Linh nhún nhún vai, cầm bánh nướng xoayngười rời đi: "Thôi, ai bảo ta nợ ngươi. Nhớ sớm trở lại. . . . . .À. . .. . ."

"Còn có chuyện?"

"Aizzz." Thượng Quan Linh xoay người lại,"Doanh nhi rất thích Đường Thải Nhi, cho nên, hãy đối xử tốt với nàng. Bấtluận là vì chính ngươi hay vì người yêu của ngươi." Nói xong chính hắncũng run run, "Chậc chậc, nói lời chua xót như vậy, thật không giốngta."

Lăng Dạ Tầm không nhìn Thượng Quan Linh tự bào chữa,loáng một cái đã khép cửa phòng lại.

Thượng Quan Linh nhìn cửa phòng đã đóng chặt, đôi mắtdài nheo lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Giữ được, thì giữ; Nếu giữ không được, buông tay cũnglà một loại bảo vệ.

Cũng không phải, không phải vậy.

- - - - - - - - - - - - -

Bên trong phủ Thượng thư ở kinh thành.

Lam Anh ngồi trong thư phòng nhìn công văn, bút lôngtrong tay cứng nhắc, ở một bên ghi chép. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếngTịch Thanh, Lam Anh để công văn xuống, cho hắn vào.

Tịch Thanh nhìn ngoài trời một chút, vừa vào nhà vừanói: "Qua trận mưa như trút nước này, mùa đông sẽ đến."

"Ngươi muốn rời đi?"

"Ừ." Tịch Thanh lại gật đầu, ngồi vào ghếcủa khách trong thư phòng, "Ta muốn trước khi đi gặp Thải Nhi một lần, LamThượng thư có đi cùng không?"

Lam Anh lắc đầu nói: "Lẫm Vương Phủ không chogặp."

Tịch Thanh cả kinh, nhíu mày hỏi: "Vì sao?"

Lam Anh rũ đôi mắt, ẩn trong đáy mắt dưới hàng lông midày là tia không vui. Hắn cười một tiếng: "Dù sao nam nữ hữu biệt, bây giờnàng đã làm phi, lúc nào cũng sẽ gặp chuyện không tốt."

Tịch Thanh mang vẻ mặt khổ sở, trong chớp mắt lại thởdài.

Lam Anh nhìn Tịch Thanh, thấy hắn rất khổ não, tronglòng biết vì sao hắn lại như thế, nhưng cũng chỉ có thể như vậy. Hắn đứng dậy,chỉnh chỉnh áo choàng màu đỏ trên người.

"Ta đi đây, ngày khác gặp lại." Tịch Thanhôm quyền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lam Anh nhìn hắn cười: "Thật sự không cân nhắc vềviệc dốc sức cho triều đình sao?"

Tịch Thanh nghiêm mặt, lắc đầu một cái: "Triềuđình không thích hợp với ta, mấy đời Tịch gia đều ở võ lâm, sao có thể vì ta màthay đổi mục tiêu."

"Được. Ngày khác ta sẽ viếng thăm."

"Xin đợi Lam Thượng Thư." Tịch thanh ômkiếm, xoay người rời đi.

Lam Anh thở một hơi, trong không khí lạnh lẽo thở ratừng hơi sương. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: "Nên tìm, quan trọngphải tìm. . . . . . Thải Nhi. . . . . ." Dứt lời, trong đôi mắt đen từ từnổi lên sương mù, giống như hồi tưởng, lại giống như lạc vào cõi thần tiên.

- - - - - -- - - - -- - - --

Khi Đường Thải Nhi tỉnh lại, liếc mắt liền nhìn thấyLăng Dạ Tầm ngồi ở bên giường đang lau chùi bảo kiếm. Nàng giật mình một cái,hét lên một tiếng, sau đo vội vàng đứng dậy che chăn lui về phía sau, hoảngloạn nói: "Lăng Lăng Lăng lăng. . . . . . Dạ Tầm. . . . . . Ngươi, ngươimuốn làm gì? Mặc dù Đường Thải Nhi ta thừa dịp vô lễ với ngươi, nhưng ngươicũng không nên giết ta để lấy lại trong sạch chứ? !"

Khóe miệng Lăng Dạ Tầm nhếch lên, nhìn Đường Thải Nhi,ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại không có lệ khí.

Đường Thải Nhi nuốt một ngụm nước bọt, vẫn còn cảmgiác đau nhức rõ rệt, chân mày hơi hơi nhăn lại, đưa một tay vào trong chăn ômbụng mình.

"Còn đau sao?" Giọng của Lăng Dạ Tầm rấtnhẹ, khiến mặt Đường Thải Nhi đỏ bừng.

"A. . . . . . Không có, không có." ĐườngThải Nhi ho khan hai tiếng, phát hiện bệnh phong hàn của mình không ngờ đã khỏihẳn, chẳng lẽ song tu còn có công hiệu trừ bệnh?

"Có đói bụng không?"

Đường Thải Nhi không nghe thấy những lời này, đangđịnh bụng tìm lý do cho mình, thấy Lăng Dạ Tầm đang nhìn mình đợi câu trả lời,liền thắng sống lưng, thản nhiên nói: "Lăng Dạ Tầm."

Lăng Dạ Tầm nhíu mày.

"Đường Thải Nhi ta thừa nhận hành vi mượn cơ hộivô lễ với ngươi hôm qua của ta là không đúng, nhưng mà, Đường Thải Nhi ta tuyệtđối không phải là người bạc tình bạc nghĩa. He he, hơn nữa hai ta vốn là vợchồng không phải sao, tướng công nè, ta sẽ đối với ngươi thật tốt."

Lăng Dạ Tầm phốc một cái, dĩ nhiên là nở nụ cười,tiếng cười êm tai dễ nghe, lại khiến Đường Thải Nhi choáng váng.

Kể từ khi nhìn thấy Vương gia đông lạnh này tới nay,chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ cười như thế. Trong lòng Đường Thải Nhi có cảmgiác được lấp đầy, nhưng lúc này nàng vẫn liếc Lăng Dạ Tầm một cái: "Cườicái gì, không được cười."

Khóemiệng Lăng Dạ Tầm vẫn mang theo ý cười, giơ tay lên chọc chọc ấn đường củaĐường Thải Nhi, thở dài nói: "Ngươi nha, thật đúng là khác người."Trong giọng nói kia, vẫn có một tia sủng nịch.

Đường Thải Nhi hơi cúi đầu trầm tư, thì ra là, namnhân sau khi dùng qua điểm tâm sẽ ngoan ngoãn nha. Aizzz, không trách được rấtnhiều anh hùng, đều chết dưới váy mỹ nhân.