Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 29: Sập bẫy bị hỏa thiêu




Tây quận của hôm nay không giống hôm qua, trên phốlớn, ngõ nhỏ đông nghẹt người, dòng người tấp nập đổ xô đến trường phạt (nơi chuẩn bị trừng trịkẻ có tội).

"Đã bắt được hung thủ giết người hút màu rồi!!"

"Nghe nói là một phù thủy chuyên đi hút máungười! Chẳng trách sao lúc nữ nhân kia tới đây, Tây quận của chúng ta lại xảyra án mạng."

"Thật là đáng sợ, may mà bắt được, nếu không sẽcó nhiều người chết hơn."

Đám người huyên náo, mỗi một câu của mọi người đều làkêu la, trên mặt đều là biểu tình căm phẫn.

Âm thanh ồn ào kéo Đường Thải Nhi tỉnh dậy, giật giậtngón tay đã tê dại từ lâu, nàng dùng hết khí lực của toàn thân để mở mắt, nhưnggiây tiếp theo lại hết sức kinh hãi.

Nhìn dưới đài có mấy trăm người chỉ chỉ trỏ trỏ nàng,đầu óc của nàng không phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"A. . . . . ." Muốn mở miệng nói, lại pháthiện không thể phát ra một chữ, nàng bị người ta điểm á huyệt : huyệt câm!

Chuyện gì xảy ra? ! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? !

Tại sao nàng lại bị trói ở chỗ này, đống củi bên cạnhdùng để làm gì? Bọn họ điên rồi! ! Bọn họ muốn nàng chết cháy hay sao? !

"A! A. . . . . ." Đường Thải Nhi mở miệng,phát ra tiếng a ô, lo lắng nhìn xuống dân chúng dưới đài, nhờ bọn hắn giúp đỡ.

Lại thấy những người đó hoảng sợ lui về phía sau mấybước, "Nàng ta thật đáng sợ! Muốn ăn thịt người sao? !"

"Đúng đó! Thiêu chết nàng ta đi! Thiêu chếtđi!"

Ngay sau đó, tiếng tức giận kéo tới như mưa, ĐườngThải Nhi cắn môi dưới, thân thể run rẩy, không ai sẵn lòng giúp nàng, không cóai đứng ra giúp nàng.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đêm qua. . . . . . Đêmqua xảy ra chuyện gì. . . . . .

Trong đầu chợt thoáng qua khuôn mặt của Liễu Sanh,Đường Thải Nhi chợt hiểu tất cả mọi việc đều là do hắn sắp đặt! Nàng kinh hoảngtìm kiếm Liễu Sanh khắp nơi, tầm mắt dừng ở một chỗ, Liễu Sanh đang đứng ở cửasổ trên tầng hai của tửu lâu, cặp mắt vô tình nhìn nàng chăm chú.

Hai mắt Đường Thải Nhi đầy lửa giận, nhìn hắn gắt gao.

"Mọi người hãy im lặng, im lặng." Một lãogià bước từng bước tập tễnh từ từ đi lên đài cao, đứng ở trước mặt của ĐườngThải Nhi, mặt nhìn xuống hàng trăm dân chúng dưới đài.

Đường Thải Nhi chóng mặt, tay chân gần như không cònchút sức lực, lộ vẻ yếu ớt, lại cắn chặt hàm răng, không dám bất tỉnh nữa.

"Gần đây, Tây quận chúng ta xảy ra án mạng, hungthủ rất tàn nhẫn, khiến lòng người hoang mang. Rốt cuộc, Ông trời có mắt, đểcho chúng ta bắt được phù thủy này!" Vừa nói vừa chỉ Đường Thải Nhi,"Nàng chính là kẻ cầm đầu đã giết chết người nhà của chúng ta!"

Đường Thải Nhi giãy giụa, nếu như nàng có thể mở miệngnói chuyện, nàng nhất định sẽ mắng to “Thúi lắm “!

"Thiêu chết nàng ta! Thiêu chết nàng ta!"

Lão già vừa mới nói xong, vô số tiếng hô theo đàn nổi lên.

"Thả nương tử ta ra! !"

Một tiếng hô hòa lẫn trong đó, Đường Thải Nhi ngheđược, đó là tiếng của Dạ Ngu Ngốc, nàng đang tuyệt vọng trong nháy mắt lại thấyđược hi vọng, theo tiếng nhìn xuống, đã thấy một nam tử áo đen từ trong đámngười chen ra ngoài, trong chớp mắt đã có hai cánh tay chắn ở dưới đài,"Ai cũng không được động vào nàng!"

"Người tới là ai? ! !" Lão già hai tay runrun chỉ vào bóng lưng Dạ Ngu Ngốc hỏi.

Dạ Ngu Ngốc vẻ mặt tức giận quay đầu lại, cao giọngnói họ tên, "Bạch Si Dạ! Phu quân của nàng!"

Đám người lại im lặng, sau đó càng ồn ào hơn.

"Nam tử này nhất định đã bị phù thủy kialừa!"

"Bọn họ là một nhóm sao."

"Nam tử đẹp như vậy không giống người xấu, nhấtđịnh là bị hồ ly tinh kia mê hoặc! Hỏa thiêu hồ ly tinh đi! !"

Dạ Ngu Ngốc nghe tất cả mọi người nói muốn hỏa thiêuĐường Thải Nhi thì càng sốt ruột hơn, "Không cho! Nàng là nương tử của ta,không cho bất luận kẻ nào trong các ngươi khi dễ nàng!"

Lão già trừng hai mắt, nhìn về phía tráng hán (nam tử hán cường tráng) đứng hai bên ra lệnh: "Người đâu, kéo hắn xuống!Không thể quấy rối ở đây!"

"Không được đụng vào ta, thả nương tử tara!"

Hai, ba tên tráng hán bắt Dạ Ngu Ngốc, hung ác kéo hắnlui về phía sau.

"Thả ta ra!" Dạ Ngu Ngốc giãy giụa, lại cảmgiác tóc bị người ta hung hăng kéo, cầm lấy hai bàn tay mình lại hận không thểcắm sâu vào trong thịt hắn, "Đau quá, các ngươi thả ta ra."

Đường Thải Nhi nhìn Dạ Ngu Ngốc, hai mắt không nhịnđược ươn ướt, hướng về phía hắn lắc đầu, ý bảo hắn không được giãy giụa, nếukhông sẽ bị thương.

Mà Dạ Ngu Ngốc lại không muốn, rống to, đòi thả ĐườngThải Nhi.

Lão già nhìn thấy đám người sắp hỗn loạn, quát to mộttiếng, "Đánh cho ta! Không đi thì đánh đến chết cho ta!"

Đường Thải Nhi a ô, dùng sức lắc đầu, không được!Không được đánh hắn! Cầu xin ngươi! Không được đánh hắn!

Mà nàng trước sau đều không nói được một chữ, chỉ cóthể dùng hết khí lực toàn thân để giậm chân.

Từng cú đấm của tráng hán đều đánh vào bụng, mặt, lưngcủa Dạ Ngu Ngốc, hết sức tànnhẫn, làm người xem đứng xung quanh cũng không đành lòng nhìn nữa.

"Không. . . . . . Không cho. . . . . . Đụng đếnnương tử của ta. . . . . . A!" Một cú lại đánh vào ngực hắn, làm cho hắnthật sự khó thở, trong nháy mắt ngã xuống đất, co quắp, "Thả nương tử tara. . . . . ."

"Không được đánh hắn! ! Van cầu các ngươi! !Không được đánh hắn! !" Hai gò má của Đường Thải Nhi đã đầy nước mắt từlâu, ra sức la lên, lại như đang gào khóc, "Không được đánh hắn."

Lão già liếc mắt nhìn Dạ Ngu Ngốc nằm dưới đất,"Kéo xuống."

"Dạ!" Mấy tên tráng hán lĩnh mệnh, túm lấytóc của Dạ Ngu Ngốc, kéo hắn lên.

Dạ Ngu Ngốc đẩy mấy gã tráng hán đang kéo hắn, thânhình lảo đảo muốn ngã, "Ta. . . . . . Ta không đi! Thả nương tử ta ra. . .. . . Ta là phu quân của nàng, ta phải bảo vệ nàng!"

"Dạ Nhi. . . . . ." Đường Thải Nhi nhìn hìnhbóng của Dạ Ngu Ngốc, Hai mắt khóc đến sưng đỏ khiến cho tầm mắt bắt đầu nhòeđi, "Ngốc tử ngươi, đi đi, đi!"

Dạ Ngu Ngốc quật cường đứng ở nơi đó, hơi thở mongmanh, "Thả. . . . . . Thả nàng. . . . . ."

"Người đâu ! Đem hỏa thiêu!" Lão già khôngđể ý tới Dạ ngu ngốc dưới đài nữa, ra lệnh bắt đầu châm lửa. Lúc này,tiếng hô của dân chúng dưới đài lại vang lên, "Thiêu chết nàng! Thiêu chếtnàng!"

Chung quanh huyên náo, Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốcnhìn nhau, khói lửa tỏa ra không ngăn được tầm mắt của hắn.

Hai chân của Dạ Ngu Ngốc mềm nhũn, quỳ trên mặt đất,nhìn Đường Thải Nhi bị người ta trói trong biển lửa, thế nhưng hắn lại khôngcòn khí lực để gào thét một câu, hai mắt đỏ lên nhìn Đường Thải Nhi,"Nương tử. . . . . ."

Đường Thải Nhi bật cười, nàng nghĩ đến mình sẽ chết đithế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, mình lại bị người ta thiêu cháy. Cười thêthảm, nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Dạ Nhi, đi tìm Tịch Thanh. . . . . Khụ khụ. . . .. . Khụ khụ! ! !" Giọng nói của Đường Thải Nhi yếu ớt, khói đặc tắc trongcổ họng, nàng khó chịu không thể hô hấp.

---------

Cách đó không xa, một lão ăn mày toàn thân rách rướikhẽ vuốt tuấn mã màu nâu, "Ngoan ngoãn nha, lão hủ ta đã cho ngươi khôngít lương thảo, hiện tại chính là lúc ta cần dùng ngươi đó, cho ta chút mặt mũi,có nghe không? !" Hắn cười đùa nói, nâng tay lên uống một hớp lớn trong hồlô, sau đó hung hăng vỗ mông ngựa, "Đi thôi!"

Một tiếng rống dài, tuấn mã vọt tới trường phạt, saulưng còn kéo theo một đống pháo lớn. Đột nhiên, mọi người lại hỗn loạn, rối rítchạy tứ tán, con ngựa như bị điên phi nhanh trong đám người, sau lưng pháo nổđùng đoàng. Phần lớn dân chúng bởi vì không kịp chạy trốn mà ngã xuống đất, còncó người thì đụng vào gian hàng bên đường, sào tre, ván gỗ rơi xuống rầm rầm.

"Chuyện gì xảy ra! Ngựa hoang từ đâu tới! Ngườiđâu! Đem nó. . . . . . Đem nó. . . . . . a a!" Lão già vừa muốn kêu người,đã thấy thân ngựa mạnh mẽ đâm tới, khung gỗ dưới đài rung rung lắc lắc, lão giàsuýt nữa thì té từ trên cao xuống.

Lãoăn mày ở nơi xa không còn lo lắng, vừa uống rượu trong hồ lô, vừa nghênh ngangđi về hướng này.

Dạ Ngu Ngốc cắn răng chống thân thể đứng lên, chạy đếngần Đường Thải Nhi. Toàn thân Đường Thải Nhi đã bị ngọn lửa bao vây: Lửa lớn,căn bản không cách nào để đến gần. Dạ Ngu Ngốc ho sặc sụa, nâng lên tay áo đemxua khói đặc trước mắt, "Nương tử! Nương tử!"

Ý thức của Đường Thải Nhi dần dần mất đi, nhìn Dạ NguNgốc muốn lao thân vào đống lửa, thống khổ lắc đầu, "Dạ Nhi. . . . .." Dứt lời, toàn bộ tri giác tê liệt, hai mắt lần nữa tối sầm.

"Người trẻ tuổi, không nên xúc động như vậy~" Một tiếng già nua không lo lắng vang lên ở bên tai, Dạ Ngu Ngốc kinhhãi quay đầu lại, thấy xuất hiện trước mặt là lão ăn mày đã gặp ngày hôm trước.

Trong khoảnh khắc, chỉ cảm thấy một trận gió lớn nổilên, lượn quanh thân Đường Thải Nhi, đống củi bị hất tung tạo ra một khe hở,thân hình của lão ăn mày lướt đi, hai tay túm hai người, "Ha ha, các ngươicũng đừng lộn xộn nữa, xương cốt của lão hủ không còn cứng cáp đâu." Vừanói, hai chân đạp một cái, thi triển khinh công trong nháy mắt đã bay xa khỏitrường phạt.

Bên trong sơn động ở ngoài Tây quận.

Dạ Ngu Ngốc ngồi ở bên cạnh đống lửa hong khô thânthể, cho dù bùn đất trên người đã được rửa sạch sẽ, nhưng trên mặt vẫn còn ứđọng không ít máu.

Lão nhân quái dị ngồi đối diện với hắn, đem một con gàrừng đã nhổ sạch lông, cắm lên nhánh cây chuẩn bị gác trên đống lửa nướng ăn.Ngẩng đầu nhìn vết thương trên mặt của Bạch Si Dạ, không khỏi cười một tiếngcộc lốc, "Công tử này, ngươi tẩy sạch dịch dung trên mặt đi, nếu khôngnhững thuốc kia sẽ ngấm vào vết thương của ngươi, ta sợ là nó sẽ hủy mặt mũicủa ngươi đó."

Dạ Ngu Ngốc xoa xoa mặt, nhìn lão, "Dạ Nhi khôngbiết rửa thế nào đâu, là nương tử vẽ cho đấy."

Lão nhân quái dị vuốt vuốt chòm râu hoa râm, gác gàrừng lên đống lửa, phủi lông gà trên tay, "Vì sao nương tử nhà ngươi phảidịch dung cho ngươi vậy?"

Dạ Ngu Ngốc lắc đầu, "Không thể nói."

"Ha ha ha! ! Được, không nói cũng được." Lãonhân quái dị cười to mấy tiếng, không hỏi tới nữa, cặp mắt dời về phía ĐườngThải Nhi đang nằm trên đống rơm, "Xem ra có người mất hứng vì nàng muốnđiều tra Liễu phủ."

Dạ Ngu Ngốc bĩu môi, trừng lớn hai mắt, "Lão bábá, Khi nào nương tử nhà ta mới tỉnh lại?"

"Nàng trúng Nhuyễn Cốt Tán, coi như đã giải đượcnhưng muốn tỉnh lại cũng phải cần nửa ngày nữa."

Dạ Ngu Ngốc ngồi dưới đất, ôm đầu gối không nói thêmgì nữa, dời mắt nhìn Đường Thải Nhi đang ngủ ở xa.

Lão nhân quái dị lật lật con gà, nhìn đôi mắt nhỏ sitình của Dạ Ngu Ngốc, không khỏi có chút ngạc nhiên, "Ta nói người trẻtuổi này, ngươi có biết không, hôm nay ngươi thiếu chút nữa đã bị đánhchết."

Dạ Ngu Ngốc sửng sờ gật đầu một cái, "Biết."

"Không biết nên nói ngươi ngu dốt hay là quá cốchấp đây."

Dạ Ngu Ngốc nhìn Đường Thải Nhi cười ha ha, "DạNhi biết, nương tử nói Dạ Nhi là một kẻ ngốc."

Lão nhân quái dị cười sảng lãng, "Đôi vợ chồngnhỏ các ngươi thật là thú vị nha."

"Sao?"

"Ngươi tên gì?"

Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt nhìn về phía lão nhânquái dị, "Bạch Si Dạ, lão bá tên gì?"

"A, Bạch công tử. Tên của lão hủ ta là. . . . .." Lão nhân quái dị dường như suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, sau đó caumày có chút tức cười lắc đầu khóc thán, "Lâu lắm rồi, đến tên của mình màta cũng quên nữa. Chẳng qua, có rất nhiều người gọi ta là điên tiên nhân, haha! !"

"Điên tiên nhân, lão bá rất điên sao?" DạNgu Ngốc lệch đầu tò mò hỏi.

Lão nhân quái dị cười ha ha, "Điên có gì khôngtốt chứ? Con người ấy mà. . . . . . Không cần quá minh mẫn, lâu lâu điên điênmột chút không tốt sao? Đó gọi là không điên không thể sống được! Ha ha!"

Dạ Ngu Ngốc cắn môi dưới, cau mày nhìn lão nhân quáidị, tất nhiên, hắn hoàn toàn không hiểu lão nhân quái dị đang nói cái gì, nhưngcũng không hỏi nữa, chẳng qua là lạnh nhạt nhìn lão một cái, ồ một tiếng.

Lão nhân quái dị sửng sốt, ngay sau đó chép miệng,"Trẻ tuổi như ngươi tại sao không có chút thú vị vậy."

Dạ Ngu Ngốc ôm chặt đầu gối, gác đầu lên cánh taymình, ánh mắt vẫn nhìn Đường Thải Nhi, "Lão bá rất thú vị."

"A sao? Ha ha! Ta thích nghe câu này, ta nóingười trẻ tuổi. . . . . . Ha, ha, ngươi đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy đượckhông? Nếu ngươi là không liếc nhìn nàng một cái sẽ chết, thì đến bên cạnh nàngđi, ngổi ở đây xa như vậy, ngươi không mệt mỏi sao?" Lão nhân quái dị cóchút khó chịu vì người nói chuyện với mình lại không nhìn mình, mở miệng nói.

Dạ Ngu Ngốc quay đầu nhìn lão nhân quái dị, trong ánhmắt kia rõ ràng là “Lão bị ngu sao”

"Ánh mắt của ngươi là sao?" Lão nhân quái dịcau mày hỏi.

Dạ Ngu Ngốc: "Nếu ta lại đó sẽ quấy rầy nương tửngủ nha, nương tử sẽ tức giận, lão bị ngu sao!"

". . . . . ." Lão nhân quái dị lập tức cứnghọng, vuốt ria mép của mình bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Ngươixem đi, lão đầu tử ta thật không hiểu nổi người trẻ tuổi các ngươi."

Dạ Ngu Ngốc hướng về phía lão nhân quái dị làm mặtquỷ, "Nữa nữa nữa ~~"

Lão nhân quái dị sửng sốt trong chốc lát, sau đó chỉvào Dạ Ngu Ngốc cười ha hả, "Thú vị nha, thú vị! ! Ha ha! !"

Dạ Ngu Ngốc nghiêm túc gật đầu một cái, "Lão báquả nhiên bị điên nha."

Hai mắt của lão nhân quái dị chuyển một cái, đứng dậycòng lưng đi tới bên cạnh DạNgu Ngốc, "Dạ Nhi, ngươi biết vì sao hôm nay ngươi lại bị ức hiếpkhông?"

DạNgu Ngốc: "Ta. . . . . ."

"Bởi vì ngươi không đủ mạnh mẽ!" Lão nhânquái dị vừa nói vừa hung hăng đập hai cái vào lưng Dạ Ngu Ngốc.

"Khụ khụ!" Thân thể của Dạ Ngu Ngốc đang bịthương, bị lão đập như vậy thiếu chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi.

Lãi nhân quái dị không nhìn đến ánh mắt ai oán củahắn, tiếp tục nói: "Ngươi suy nghĩ đi, lấy bộ dạng này của ngươi, về saulàm sao bảo vệ nương tử của ngươi được? Nếu gặp phải nguy hiểm thì phải làm saođây."

Dạ Ngu Ngốc cắn môi, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

"Cho nên mới nói, Dạ Nhi này, học võ đi."Lão nhân quái dị mở to mắt nhìn hắn, "Như thế nào? Ta sẽ dạy cho ngươi~"

Dạ Ngu Ngốc ngẩng đầu nhìn lão, "Tại sao lão bámuốn dạy võ công cho ta vậy?"

"Bởi vì ta thích thu ngươi làm đồ đệ nha."

"Nhưng Dạ Nhi rất ngốc, học không được thì phảilàm sao nha?"

Lão nhân quái dị khoát tay ngăn lại, "Ai? Khôngsao, yên tâm, không thành vấn đề. Như thế nào? Muốn bái ta làm thầy không?Hở?"

Dạ Ngu Ngốc gãi gãi đầu, "Bái như thế nào? Giống. . . . . Giống như bái thiên địa sao?"

Lão nhân quái dị nghịch nghịch râu của mình, hắnggiọng, "Không khác lắm. . . . . . Ngươi quyết định chưa?"

Dạ Ngu Ngốc chép miệng, "Chưa quyết định."