Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 26: Thiếu nữ rung động




Ăn trưa đơn giản, mua một ít lương khô đi đường cùngvài bộ quần áo mộc mạc, vốn định đi loanh quanh thêm một tí, kết quả nhìn thấytên thủ lĩnh của đám hắc y nhân lúc nãy đang tìm người ở khắp nơi trên đường.Đường Thải Nhi đang đi phía trước vội vàng xoay người túm Dạ Ngu Ngốc lủi vàotrong ngõ hẻm.

"Lại là đồ khốn kia!" Dạ Ngu Ngốc thò đầu rangoài nhìn theo ánh mắt của Đường Thải Nhi, nhìn thấy gã tiểu nhị, lập tức cườinhạt.

"Xuỵt, đi, trở về khách điếm." Đường ThảiNhi ra dấu im lặng, kéo hắn đi hướng khách điếm.

"Đám người kia tại sao phải bắt nạt ta vậy?"Dạ Ngu Ngốc bị Đường Thải Nhi đẩy vào trong phòng, xoay người lại nhìn bónglưng nàng đang đóng cửa nghi vấn hỏi.

Đường Thải Nhi quay đầu lại bật cười, "Ngươi hỏita, ta làm sao biết? Không chừng hồi trước ngươi là người xấu, người ta là tớitrả thù."

"Dạ Nhi mới không phải người xấu đâu!" DạNgu Ngốc bỉu môi, mặt không cam lòng.

Đường Thải Nhi không có trả lời, bóp bóp vai của mình,gối đầu lên cánh tay nằm ở trên giường, trong lòng có chút loạn, đầu óc cũngrất loạn.

Nàng thích Dạ Ngu Ngốc, nhưng mà nàng dù sao cũngkhông biết hắn. Lúc trước hắn là hạng người gì, có bối cảnh như thế nào, hoặccó thê thiếp gia quyến hay không. Hết thảy mọi việc nàng đều không biết. Hiệntại hắn thuần khiết ngây thơ, cho nên có thể không sợ gì mà cao giọng nói thíchmình, gọi mình là nương tử. Nhưng nếu sau này hắn bình phục lại thì sao? Nhớtới tất cả tôn nghiêm của hắn, trong lòng để ý hết thảy, có hay không ĐườngThải Nhi nàng ở trong lòng hắn sẽ không có địa vị không có cân nặng?

Nàng thích phóng khoáng, thích tự do, bây giờ Dạ NguNgốc có thể cho nàng những thứ này, cũng đều sẽ theo tính tình của nàng, cùngnàng làm ẩu, nhưng về sau thì sao?

Đường Thải Nhi lặng lẽ phì cười, nàng, thậm chí cóchút hi vọng Dạ Ngu Ngốc vĩnh viễn sẽ có bộ dạng này, nhưng mà, nàng không thểlàm như vậy. Xem ra phải tính toán một chút, phải lấy được Ngũ Độc quả giải độccho hắn.

Đi một bước tính một bước, lập kế hoạch không bằngthay đổi, bên trong xảy ra chuyện gì Đường Thải Nhi nàng cũng không thể dự liệuhoặc chi phối được, nói không chừng không đợi bắt được Ngũ Độc quả, thân thủnàng cũng có chỗ dị thường rồi.

"Nương tử! Nàng có nghe Dạ Nhi nói hay khôngvậy!"

Khuôn mặt khuếch đại đột nhiên xuất hiện ở trước mắtĐường Thải Nhi, nàng giơ tay lên chống ở lồng ngực Dạ Ngu Ngốc, "Nghenghe, không phải là ngươi không thấy ngọc bội sao ~"

"Bị người xấu trộm đi!" Dạ Ngu Ngốc lặp lại.

Đường Thải Nhi lật người, cho Dạ Ngu Ngốc một ít chỗ,"Ngươi rất quan tâm sao?"

"Đó là của Dạ Nhi nha, nương tử biết nó ở đâukhông?"

Lông mày Đường Thải Nhi cau lại, nàng đương nhiênbiết, bởi vì chính là nàng lấy đi, chú ý, là lấy đi! Không phải là trộm!

"Ta làm sao biết được." Đường Thải Nhi trợnmắt nói dối, "Như vậy đi ~"

"Sao?"

Đường Thải Nhi nâng hai tay đưa đến cổ của mình, tháosợi dây chuyền vẫn mang theo bên người xuống, "Cái này cho ngươi, tạm thờithay thế ngọc bội kia của ngươi đi."

Dạ Ngu Ngốc nhận lấy dây chuyền, nhìn viên đá màu nâunho nhỏ ở phía trên tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Hạt giống cây hải đường, giống như viên đá, chônxuống hơn mười năm mới có thể nảy mầm nở hoa. Rất hiếm có, nói cho ngươi biếtnha, đây là thứ mà nương tử ta từ nhỏ đã đeo trên người, ngươi phải bảo quảnthật tốt, có nghe không?" Đường Thải Nhi cầm lấy dây chuyền, túm Dạ NguNgốc lên, vừa càu nhàu vừa đeo vào cho hắn.

"Nương tử đối với Dạ Nhi thật tốt." Dạ NguNgốc chớp mắt, cười ngây ngốc, sau đó ánh mắt yêu mị nhìn chằm chằm đôi môi củaĐường Thải Nhi không tha.

"Hạt giống này cũng là thiên hạ vô song, nó cũngkhông phải là Thiên Nhai quỳ bình thường a ~ Cha ta ngâm hạt này với hơn bảytrăm loại dược liệu trong mấy tháng, ngày ta cất tiếng chào đời người mới lấyra, cho nên mới thành màu nâu. Hãy nghe ta nói, hạt giống này có thể khiếnngười ta cải tử hồi sinh, mặc dù nói có chút mơ hồ, nhưng mà nó quả thật lợihại. Nếu. . . . . . Nếu ngươi gặp nguy hiểm, chỉ cần còn có một hơi thở yếu ớt,ngươi phải nuốt nó vào trong bụng nha!"

Hai mắt của Dạ Ngu Ngốc cũng không di chuyển chút nào,nhẹ nhàng mở miệng, "Có Thải Nhi ở đây, ta sẽ không có bất kỳ nguy hiểmnào . . . . . ."

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Trên mặt ta có vếtbẩn sao?" Đường Thải Nhi tò mò sờ sờ khóe miệng, sau đó lắc đầu tiếp tụcsửa lại tóc cho Dạ Ngu Ngốc, lại đem hạt giống Thiên Nhai để vào bên trong áocủa hắn.

Vẻ mặt Dạ Ngu Ngốc đêm trong phút chốc trở nên mơ mơmàng màng. Đường Thải Nhi có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Dạ Nhi?"

"Dạ Nhi, thật muốn ăn. . . . . ." Hai tay DạNgu Ngốc phủ ở ngang hông của nàng, môi mỏng từng chút để sát vào Đường ThảiNhi.

"Ngươi. . . . . ." Đường Thải Nhi cả kinh,lui về sau né tránh, nhưng không cách nào thoát khỏi Dạ Ngu Ngốc đến gần. Chođến khi hắn đem nàng hoàn toàn đặt ở dưới thân, bàn tay từ từ nâng lên, đặt tayĐường Thải Nhi ở trên đầu giường.

Đôi môi Dạ Ngu Ngốc lướt nhẹ qua khóe môi của ĐườngThải Nhi, đầu lưỡi hơi vươn ra, lướt qua.

Đường Thải Nhi vẻ mặt khiếp sợ nằm ở đó, đôi mắt totròn nhìn chòng chọc vào nóc nhà, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp đếntột cùng đang xảy ra chuyện gì.

Dạ Ngu Ngốc ở phía trên rất bình tĩnh, một tay cùngnàng quấn quýt năm ngón, một tay khác thỉnh thoảng khẽ vuốt ve cổ của nàng, khithì vuốt tóc nàng, để bản thân càng sát lại gần.

Nàng chỉ cảm giác đôi môi bị ngậm mút thỏa thích, nhịptim của mình không ngừng tăng nhanh, giống như bị trúng độc vậy, thân thể kialại dần dần mất đi khí lực, trở nên mơ hồ.

Đây chẳng lẻ chính là sự rung động của thiếu nữ? !

Đường Thải Nhi cực kỳ bùi ngùi ở trong lòng, rốt cuộcđóa hoa nhỏ này trước khi héo tàn cũng có người hái được.

Đang muốn tập trung tinh thần, chuẩn bị hiến thân, lạicảm giác trên người trầm xuống, một khỏa đầu ngã xuống đầu vai của mình khôngđộng đậy nữa. Một lòng rung động đến lúc này bị gặp trở ngại, cũng không tiếntriển.

Đường Thải Nhi bị đè nặng, có chút khó thở, nâng cánhtay lên, chọc chọc vào người phía trên mình, "Này, này!"

Chọc hai lần không có phản ứng nào, vì vậy Đường ThảiNhi nổi giận, một tay túm lấy Dạ Ngu Ngốc, đã thấy hắn ngủ rồi, sớm đã đi vàogiấc mộng rất lâu sau đó. . . . . .

"Dạ Ngu Ngốc! ! Con bà nhà ngươi! ! ! ! !"

--------------

Sáng sớm hôm sau, Dạ Ngu Ngốc tỉnh lại từ trong mộng,chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình lạinằm trên mặt đất, ngay cả cái mền cũng không có.

Đường Thải Nhi đã sớm mặc quần áo tử tế, đang thu dọnbọc quần áo, biểu tình nhìn Dạ Ngu Ngốc liếc mắt một cái, sau đó hừ một tiếngxoay người tiếp tục thu dọn.

"Nương tử? Cơ thể Dạ Nhi đau quá." Dạ NguNgốc xoa cánh tay và cổ của mình, chậm rãi từ trên đất đứng lên.

Đường Thải Nhi cười ha ha một tiếng, "Đau sao,còn biết đau sao? Ngày hôm qua ngươi làm cái gì? Ngươi biết không?"

Dạ Ngu Ngốc phồng phồng hai má, "Đi dạo chợ, sauđó ăn cơm, sau đó trở về khách điếm, sau đó Dạ Nhi liền ngủ mất nha!"

“Ồ!”Đường Thải Nhi cầm bình trà lên lại hung hăng đập lên trên bàn, "Ngươi cònbiết chính ngươi ngủ thiếp đi sao!"

"Ô ô. . . . . . Nương tử thật hung dữ, a, Dạ Nhicòn nhớ rõ nương tử đem dây chuyền của mình đưa cho Dạ Nhi." Dạ Ngu Ngốcvừa nói vừa vội vàng lấy sợi dây chuyền trong vạt áo ra, ý bảo hắn còn nhớ rõ.

Đường Thải Nhi ngửa mặt lên trời trợn trắng hai mắt,"Mặc kệ ngươi!"

"Nương tử làm sao vậy? Dạ Nhi chọc nương tử tứcgiận ở đâu sao?" Dạ Ngu Ngốc chạy đến bên người Đường Thải Nhi, vẻ mặt hốthoảng, chỉ sợ nương tử tức giận.

"Ai. . . . . . Không có sao không có sao, nhanhsửa sang thu dọn đồ của chính mình, chải tóc, ngươi ngủ dậy giống như rơm rạ.Xong việc thì khẩn trương lên đường đi tìm Vân Nhi tỷ." Đường Thải Nhikhoát tay áo, biết rõ mình không nên so đo với Dạ Ngu Ngốc, thiếu nữ rung độngđêm qua cứ như vậy bị ép chết ở trong trứng nước, thật đáng buồn đáng tiếc.

"A ~ Dạ Nhi phải nhanh chỉnh lý chính mình!"

Bắc Lục cuối cùng phân thành năm quốc, theo thứ tự làDạ Chiêu quốc, Vũ, Vụ, Phong, Tuyết Ảnh quốc. Vụ Ảnh quốc gần với Dạ Chiêuquốc, hai người Đường Thải Nhi một đường đi về phía tây, vừa đi vừa chơi ướcchừng một tháng mới tới Tây quận Vụ Ảnh quốc. Dọc theo đường đi lại không gặpqua bất luận địch nhân nào tới hành thích, nói vậy Dịch Dung thuật này cũng cóchút tác dụng, nhưng Đường Thải Nhi cũng biết rõ, dịch dung không phải là kếhoạch lâu dài. Có lẽ, hết thảy mọi việc còn cần phải đợi Dạ Ngu Ngốc khôi phụctrí nhớ, mới có thể giải quyết hoàn toàn được. Chỉ có điều ngày nào đó, nàng hyvọng có thể tới lâu một chút.

Vụ Ảnh quốc, nước như tên, mới vừa bước vào biên giới,chưa đi sâu vào trong, bầu không khí cũng đã mơ hồ bao phủ một tầng sương mùmỏng. Đường Thải Nhi đưa tay cảm nhận bầu không khí ẩm ướt, "Thế ngoại caonhân không phải là đều thích ẩn cư ở chỗ này. . . . . ."

"Cũng không có ánh mặt trời a ~" Dạ Ngu Ngốcôm eo của Đường Thải Nhi cưỡi chung một con ngựa.

"Ngu ngốc, mặt trời không có mọc ở đây."

"A ~" Dạ Ngu Ngốc gối lên bả vai Đường ThảiNhi, ít thật sâu không khí ẩm ướt.

"Dạ Ngu Ngốc, lấy bản đồ ra." Đường Thải Nhidùng cùi chỏ thụi thụi hắn.

Dạ Ngu Ngốc kéo bọc quần áo trên người đến trước ngực,từ bên trong lấy ra một tấm da trâu, "Nương tử, nè."

"Đến, cầm dây cương, ta xem bản đồ mộtchút." Đường Thải Nhi vừa nói vừa túm hai tay Dạ Ngu Ngốc tới cầm dâycương, còn mình thì dựa vào lồng ngực của hắn mở bản đồ ra.

"Ừ. . . . . . Qua cánh rừng này, đi về phía trướcmười dặm chính là Tây quận."

Dạ Ngu Ngốc cúi đầu liếc nhìn, "Nương tử làm saothấy được? Dạ Nhi xem không hiểu."

"Ngươi nếu là xem hiểu cái này thì ngươi khôngphải là Dạ Ngu Ngốc." Đường Thải Nhi mỉm cười , "Ôm chặt, ta chạynhanh đó!"

Vừa nói vừa thả bản đồ vào trong ngực, cầm lấy dâycương, hung hăng kéo, khoái mã phi nhanh theo.

Tây quận cũng không phải là một huyện thành phồn hoa,chỉ là một hương trấn tự cung tự cấp, không có huyện lệnh hay thành chủ, mọiquy pháp đều dựa vào trưởng giả. Mà Liễu phủ coi như là một hộ thế gia vọng tộccủa Tây quận này, phú quý đến cực điểm, rất nhiều lời đồn đãi, cột phòng ở nơiđây đều được chế tạo bằng vàng, mặc dù như thế nhưng cũng không có người dám đivào. Lời đồn rất nhiều, có tin đồn nơi đó có ma quỷ làm loạn, cũng có nói nơiđó để dâng tặng thần linh, tóm lại nhiều cách nói rối rắm.

Hai người Đường Thải Nhi dắt ngựa vào thành, cả Tâyquận bao phủ bơi sương mù nhưng lại yên tĩnh dị thường, làm cho Đường Thải Nhivà Dạ Ngu Ngốc cảm giác không khí cũng lạnh mấy phần.

Ho nhẹ một tiếng, Đường Thải Nhi tùy tiện túm được mộtngười đi đường cười hỏi: "Vị đại ca này, xin hỏi Liễu phủ đi như thếnào?"

Người nọ ngẩn người, "Cô là ai? Hỏi Liễu phủ làmchi?"

"A, ta có vị cố nhân là người của Liễu phủ, tiểunữ tử là tới thăm người đó."

"Đi thẳng, nhìn thấy bảng hiệu Thiên Ưng lâu thìrẽ hướng bắc, cô sẽ nhìn thấy."

"Đa tạ đại ca." Đường Thải Nhi ôm quyền,"Phản ứng của hắn thật đúng là kỳ quái."

Dạ Ngu Ngốc cười he he, "Cái đó Liễu công tử cũngrất kỳ quái a."

"Đúng nha, không hổ là người cùng một nơi. . . .. ."

Đường Thải Nhi dắt ngựa, theo hướng người đi đường kiachỉ mà đi tới, không lâu sau đã nhìn thấy Liễu phủ.

Cổng và sân quạnh quẽ, cổng lớn màu đỏ đang đóng kín,trước cửa có hai tượng thạch sư đều là nhe răng dữ tợn, gió nhẹ chợt thổi qualộ vẻ hết sức thê lương.

"Không có ai a, nương tử." Dạ Ngu Ngốc vàĐường Thải Nhi đứng ở trước nhìn lên cổng lớn.

Đường Thải Nhi lau lau mồ hôi lạnh, "Hay là chúngta tới quá sớm, người ta còn chưa dậy."

"Nha." Dạ Ngu Ngốc ngáp một cái, "Vậynương tử, muốn gõ cửa sao?"

"Éc. . . . . . Hay là đi ăn sáng trước đi, sau đóngủ một giấc, tỉnh rồi trở lại đi." Đường Thải Nhi dứt khoát xoay người,lôi Dạ Ngu Ngốc cách xa tòa nhà quỷ dị này.

Hai người ngồi ở trong một lều trà húp cháo loãng, ănbánh bao, bên cạnh bàn có mấy tên côn đồ vẫn tán gẫu về tin đồn của Liễu phủ.

Đường Thải Nhi gặm bánh bao, lỗ tai dựng lên nghiêmtúc nghe, đều là những lời nói quái lạ, linh tinh, lộn xộn khó hiểu.

"Nương tử, sao nàng không ăn?"

Đường Thải Nhi lấy bánh bao ra, ghé sát vào Dạ NguNgốc, "Có nghe không?"

"Cái gì?"

"Liễu phủ là nơi ở của quỷ a!"

"Nha." Dạ Ngu Ngốc gật đầu một cái, tiếp tụchúp cháo.

Đường Thải Nhi đối với phản ứng hời hợt của Dạ NguNgốc thật sự có chút nóng máu, ngồi trở lại tiếp tục húp cháo, "Nơi này âmkhí nặng nề."

"Không phải nương tử nói khí hậu của Vụ Ảnh quốcchính là như vậy sao ~"

"Không! Không giống như vậy. . . . . ." Haimắt Đường Thải Nhi híp lại, "Trực giác của ta nói cho ta biết, nơi này có.. . . . ."

Dạ Ngu Ngốc dừng đũa, ngẩng đầu nhìn hướng Đường ThảiNhi, "Có cái gì?"

Đường Thải Nhi thay vẻ mặt nghiêm túc, "Có mờ áma ~"

Dạ Ngu Ngốc lệch đầu, "Cùng mờ ám có quan hệsao?"

"Ngươi không hiểu hả!"

"Phải không hiểu."

Đường Thải Nhi mở trừng hai mắt, "Dám cùng ta lắmlời sao? !"

Ngu ngốc đêm bỉu môi, "Dạ Nhi đâu có?"

"Ha ha! ! Trong Vụ Ảnh quốc có Tây quận, Tây quậnlà nơi sương mù. Ma quỷ xuất hiện lúc nửa đêm, âm khí tận trời lấy mạng đây a!! Ha ha ha!" Một tiếng già nua nhưng lại mang lớp vỏ trêu đùa truyền đến,Đường Thải Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão ăn mày đầu đầy tóc bạc cầmmột bình rượu hồ lô đặt trên bàn trước.

"Đi đi đi! Tên ăn mày thối tha trà trộn vào đâylàm gì? Lăn đi!" Tiểu nhị vội vàng đuổi người đi.

"Tạisao? Ăn mày không thể ăn cơm uống rượu thưởng thức trà sao? Mắt chó của ngươinhìn người thế à, nhìn người bằng đĩa thức ăn hả ~" Dứt lời lão giả kia nởnụ cười, nhuộm ba phần vẻ say rượu, không tức không làm khó chỉ tiếp tục uốngrượu.

Trực giác lại nói cho Đường Thải Nhi một lần nữa, gãăn mày này không đơn giản a không đơn giản, ngay sau đó khẳng khái cười mộttiếng, "Tiểu nhị, tại sao ngươi không biết kính trọng người già chứ, tiềncủa lão cứ tính vào ta."

Tiểu nhị có chút khó xử nhìn nàng một cái, "Phunhân, ngươi đây là đang làm tiểu nhân khó xử, hắn ngồi ở chỗ này, khách quanqua đường đều phải đi đường vòng, làm sao tiểu nhân buôn bán đây."

"Ngươi. . . . . ." Đường Thải Nhi đang muốncải lại, lại nghe thấy lão giả kia cười to, "Thôi thôi, không muốn tiếpđãi lão nhân ta a."

Hai mắt của Dạ Ngu Ngốc rời khỏi thức ăn của mình,nhìn về phía lão nhân kia, bốn mắt nhìn nhau, hắn cười một tiếng, nâng tay lênhướng về phía xiêm áo đang mở ra của lão.

Lão giả mặt mày hớn hở, "Có ý tứ! Có ý tứa!"

"Tiểu nhị, bán cho lão tiền bối hai lượngrượu." Đường Thải Nhi vừa nói vừa ném cho tiểu nhị một khối bạc vụn.

"Được rồi ~ Lão ăn mày này, hôm nay thật là maymắn rồi!" Tiểu nhị đi tới trước mặt lão ăn mày, nhận lấy bình rượu hồ lotrống không, xoay người đi đến trước vạc rượu rót rượu.

"Đa tạ phu nhân thưởng rượu."

"Lão tiền bối không cần nói cám ơn." ĐườngThải Nhi dịu dàng cười một tiếng.

Đợi lão ăn mày kia đi xa, Đường Thải Nhi mới chậc lưỡinói: "Ta còn tưởng rằng lão có thể đưa ta một quyển bí tịch võ lâm coi nhưbáo đáp đấy ~"