Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 15: Mượn giải độc lừa lấy tam bảo




Đường Thải Nhi đợi toàn bộ cơ thể của Tần Ly ngâm vàothùng ngọc xong. Từ bên hông lấy ra một viên đan dược ném vào trong nước. Đandược gặp nước thì tan ra, sau đó nhiệt khí bốc lên cao. Chỉ trong khoảnh khắccả phòng đã được bao phủ bởi một tầng hơi nước.

TầnLy ngâm mình ở trong nước, chỉ cảm thấy nước vốn yên ả bỗng nhiên xao động,"Đường cô nương, đây là?"

Đường Thải Nhi cười nhạt không nói, ngồi chồm hổm trênmặt đất chọn thảo dược. Sau đó đặt trong lòng bàn tay, dùng nội lực đem chấnthành bụi phấn rồi nghiêng tay vẩy vào trong thùng ngọc, "Tần phu nhân,đợi lát nữa trong cơ thể của ngươi sẽ có cảm giác nóng như lửa đốt, hãy cố chịuđựng."

"Ừ." Hai gò má của Tần Ly ửng hồng, trêntrán đã sớm rịn ra vài giọt mồ hôi.

Đường Thải Nhi đưa tay vào trong nước khuấy hai cái,lại đem mười tám vị hỏa dược bỏ vào trong đó.

"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Tần Ly cắn môidưới, vẻ mặt thống khổ chịu không nổi.

Đường Thải Nhi lau mồ hôi cho nàng, "Cố chịuđựng, lát nữa sẽ có chuyển biến tốt."

Thu tay lại, nhìn da thịt Tần Ly từ từ đỏ lên. Nàngtính toán thời gian một chút, lấy con đỉa trong hộp gấm ra, đặt trên cổ Tần Ly.

Con đỉa vốn đang cuộn cong, chạm vào da, lập tức dánvào bề mặt, cơ thể giống như một con tép từ từ phình to.

"Đau quá. . . . . . Đường cô nương. . . . .." Tần Ly nước mắt lưng tròng nhìn Đường Thải Nhi, người sau chẳng qua chỉkhe khẽ thở dài, "Tần phu nhân cố nhịn một chút nữa. Nếu là bình thường,tại hạ sẽ giúp ngươi điểm huyệt để khỏi bị đau đớn, nhưng hiện tại chính làphải dẫn cổ. Điểm huyệt sẽ làm phong bế huyệt đạo, không thể đạt được hiệu quảtrị liệu."

Tần Ly mấp máy khóe miệng. Mồ hôi trên trán càng ngàycàng nhiều, dứt khoát nhắm mắt lại chịu đựng đau đớn.

Đường Thải Nhi híp mắt lại, xoay người đi về phía đốngthuốc dẫn khác. Trên mặt mang theo nụ cười mờ ám, nâng một hộp gấm lên,"Oa a! Ngư Châu Vân Hải, lão tử muốn ngươi đã lâu." Nàng nhỏ giọngxúc động hưng phấn, hôn hai cái bỏ vào trong túi.

Lại đem Cửu Châu Liên Hoàn lên, im lặng cười như điên,"Thánh dược chữa thương giải độc, rơi vào trong tay ta, quá tuyệt quátuyệt." Ý thức được sau lưng còn có Tần Ly, vội vàng ngăn động tác hưngphấn của mình lại, vô thanh vô tức nhét Cửu Châu Liên Hoàn vào trong ngực.

"Máu Xích Thố, ha ha, rất hay rất hay a."Đường Thải Nhi lúc này đang rất hạnh phúc. Lấy được mấy thứ bảo vật này cũngcoi như chuyến đi này không tệ rồi. Hít một hơi, tĩnh tâm lại lần nữa đi đếntrước mặt Tần Ly.

Vẻ mặt của nàng thận trọng và bối rối. Liếc nhìn conĐỉa nhỏ đã trương phình như quả trứng chim, liền hiểu rằng lúc này là thời khắctốt nhất để bức cổ vật ra, chỉ còn một việc cuối cùng phải làm, mà việc này lạiphải tự mình làm. . . . . .

"Đường cô nương. . . . . ." Tần Ly mở mắt,khuôn mặt đã bớt đỏ một chút.

Đường Thải Nhi vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc, trầmgiọng nói: "Tần phu nhân, thất lễ."

"Cái gì? ! A! !"

-----------

Hình Dận ngồi ở trước cửa biệt viện trong Lương đình,trong tay cầm chén rượu, uống nhưng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.

Mặt trời đã lên cao, cũng qua ba canh giờ rồi, khôngbiết tình hình bên trong như thế nào. Cặp mắt nhìn về chỗ sâu trong biệt viện,rượu trong chén lần nữa không thể nuốt xuống.

"Chủ thượng." Một tên hộ vệ mặc hắc giápnhảy xuống sau lưng Hình Dận, ôm quyền nói.

"Chuyện gì?"

"Tả hộ pháp cầu kiến."

Hình Dận cau chân mày lại, khóe miệng khẽ nhếch,"Trực tiếp dẫn tới đây."

Hình Dận vừa mới nói xong, một thân ảnh màu hồng kiêungạo đã lướt vào trong đình, cẩm y hoa quan, tóc đen như nước lộn xộn hất ởphía sau. Mà đôi mắt tà mị kia vô tình nhìn đến chén rượu trong tay Hình Dận,khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp khêu gợi tùy theo ra, "LamAnh ra mắt chủ thượng."

"Mang Vẫn Thiên Châu đến?"

"Phải!”

Hình Dận cười to, "Nha đầu này thật đúng là ănkhông vô, ta tạm giữ của nàng một viên Vẫn Thiên Châu, nàng lại lấy đi của taba món võ lâm chí bảo."

Lam Anh cười nhạt, theo tầm mắt Hình Dận nhìn về chỗsâu trong biệt viện, "Chủ thượng không nói thêm gì đã giao cho nàng, khôngphải sao."

Đối với sự vô lễ của Lam Anh, Hình Dận cũng không tứcgiận. Trên thực tế cả Vân Thiên lâu cũng chỉ có Lam Anh dám nói với mình nhưthế, dù sao bọn họ ngoại trừ là chủ tớ còn là huynh đệ lâu năm.

Hình Dận để chén rượu xuống, cầm lấy Vẫn Thiên Châulãnh đạm nhìn một cái, "Ba bao vật kia coi như là quà mừng đại hôn củangươi."

Ánh mắt Lam Anh lóe lên, bàn tay trong ống tay áo khẽnắm chặt. Trong lòng biết Hình Dận vẫn theo dõi không chịu buông tha cho mình,ngay cả chuyện này cũng biết. Trong đầu nghĩ như thế, lời trong miệng lại khôngcó trì hoãn, "Cám ơn chủ thượng trước, chẳng qua là, nàng chưa chắc chịugả cho ta."

Hình Dận tươi thắm cười một tiếng, "Ngươi có biệnpháp để nàng chịu gả, không phải sao? Lấy độc y nổi danh trên giang hồ về nhà,thực lực của ngươi có thể lớn mạnh không ít."

Lam Anh lo sợ không yên, chau mày, "Chủ thượngcho là ta vì lợi nên mới thú nàng sao?"

Hình Dận lấy tay đỡ trán, nhìn Lam Anh cười, "Lamhộ pháp suy nghĩ nhiều rồi, bổn tọa cũng không có ý đó." Vừa nói lại nhìnsắc trời một chút, "Đường Cảnh chắc cũng sắp ra, ngươi nên đi trước đi,tránh để cho nàng nhìn thấy, ngươi muốn giải thích cũng không được."

Lam Anh mấp máy miệng, không hề nhiều lời nữa xoayngười đi ra ngoài.

Đi không bao xa, khóe miệng buông xuống dần dần nhếchlên, trong ánh mắt tà mị tràn ngập ý cười, liếc mắt nhìn bóng lưng của Hình Dậnlần nữa, khẽ cười, lướt thân biến mất trong rừng.

-------------

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả biệtviện, tất cả nô bộc, hộ vệ đã đứng ở đây một ngày, lúc này Hình Dận càng thêmđứng ngồi không yên, chắp tay dạo bước ở trước đình.

"Chủ thượng, Đường thần y đã ra." Một tên hộvệ vội vàng chạy đến bên cạnh Hình Dận bẩm báo.

Hình Dận xoay người nhìn, một thân ảnh màu lam đang từtừ đi tới, hắn bước lên nghênh đón, "Ly Nhi thế nào rồi?"

Đường Thải Nhi mệt mỏi thở một hơi, chỉ vào bên trong,"Tự nhìn, không có gì đáng ngại. Aizz, khoan đã!" Vừa nói vừa níuHình Dận đang muốn bay vào, từ trước ngực lấy ra một bình sứ, "Bên tronglà thuốc, mỗi ngày cho nàng dùng một viên, dùng hết mới thôi. Vẫn Thiên Châu củata đâu? Còn có. . . . . ."

Hình Dận cầm lấy bình thuốc nhìn một chút, không đợiĐường Thải Nhi nói xong đã trực tiếp phân phó nói: "Đưa Đường công tử đếnĐông Uyển trước."

"Này! Này!" Đường Thải Nhi nhìn bóng lưngHình Dận thở hổn hển kêu lên, không có kết quả đành phải thôi.

"Đường thần y, mời theo tiểu nô."

Đường Thải Nhi túm cổ áo của hắn, trợn mắt lạnh nhạtnói: "Đưa ta đến chỗ hai người kia? !"

"Tiểu nhân chính là đang muốn đưa người đi gặphai vị công tử kia, xin Đường thần y đi theo tiểu nhân."

"A! Thì ra là thế, đi thôi, dẫn ta đi."

Theo tên nô bộc thất quải bát quải, rốt cuộc cũng đitới một tiểu viện nhỏ yên tĩnh, còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói độnglòng người của Dạ Ngu Ngốc, mặc dù phảng phất như âm thanh tự nhiên nhưng tronglời nói vô cùng bất nhã……….

"Không muốn, không muốn. . . . . . A. . . . . .A. . . . . . . . . . . ."

Trong nháy mắt trên trán Đường Thải Nhi nổi lên gânxanh, lướt qua tên nô bộc, bay về phía cửa phòng, bàn chân vừa nhấc, đạp mạnhcửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy hai người trên giường đang tằng tịu.

Lập tức chống nạnh rống to: "Tịch Thanh, bà nộicái bánh quai chèo nhà ngươi! Con mẹ ngươi! Ngươi ở đây làm gì!" ĐườngThải Nhi xù lông, bộ dạng như sắp ăn thịt người, phẫn hận chính mình không nênđể Dạ nhu ngốc ở cạnh con sói này.

Tịch Thanh ngẩng đầu lau mồ hôi, thấy Đường Thải Nhiphi thân bay vào, đầu tiên là cả kinh, nghe nàng chửi rủa lập tức giận dữ,"Ngươi! Ngươi thật to gan! Ngươi dám mắng mẹ ta!"

Đường Thải Nhi nắm đấm nặng trịch hướng về phía TịchThanh, đồng thời một phát bắt được cổ áo của Dạ Ngu Ngốc, kéo về phía sau,"Mặc kệ việc của ngươi, đừng trách ta mắng ngươi! Hừ! Ngươi đáng bịmắng!"

"Ô ô. . . . . . Nương tử. . . . . . Tiểu TịchTịch khi dễ ta, ô ô. . . . . ." Dạ Ngu Ngốc thuận thế ôm hông của ĐườngThải Nhi, dựa trên vai nàng tố cáo.

Tịch Thanh mặt liền biến sắc, bộ mặt lộ vẻ kinh hoảng,nhìn Dạ Ngu Ngốc phía sau, "Dạ Nhi, Tịch Thanh không có ý tổn thương ngươia."

"Hừ, Tiểu Tịch Tịch là người xấu!" Dạ NguNgốc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tịch Thanh làm mặt quỷ.

Đường Thải Nhi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tịch Thanh,"Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi muốn chối cãi!"

"Oan uổng, lúc vừa nãy mới uống trà, Dạ Nhi khôngcẩn thận làm đổ nước trà lên quần áo mình, tại hạ hảo tâm giúp tắm rửa, chẳngqua là Dạ Nhi sống chết không cho, đều là nam nhân, không hiểu vì sao Dạ Nhilại căng thẳng như thế." Tịch Thanh cũng quay mặt đi chỗ khác, bộ dạng ủykhuất vì bị tổn thương.

Đường Thải Nhi quăng khóe mắt đến chỗ vạt áo của DạNgu Ngốc, quả nhiên có một mảng vết bẩn lớn.

"Tạisao không cẩn thận như vậy?" Đường Thải Nhi xoay người sang chỗ khác mặthướng Dạ Ngu Ngốc, trợn mắt hỏi.

Dạ Ngu Ngốc cong miệng lên nói, kéo y phục, "Chéntrà nóng, nóng."

"Tịch Thanh, ngươi là người lớn nha, Tại saokhông hiểu phải chiếu cố tiểu hài tử? ! Nước trà nóng ngươi cũng đưa chohắn!" Đường Thải Nhi quay đầu lại căm tức nhìn Tịch Thanh, người sau mắtngầm áy náy cúi đầu, Đường Thải Nhi thấy thế nheo mắt lại, "Ta nói Tịchhuynh, ngươi không phải là cố ý chứ. . . . . . Vì muốn ăn đậu hủ của Dạ Nhi. .. . . ."

"Cái. . . . . . Cái gì chứ! Ngươi nói cái gì vậy!Tịch Thanh ta là người như vậy sao!" Tịch Thanh đỏ mặt, hướng về phíaĐường Thải Nhi la ầm lên. Sau đó không để ý tới hai người, lần nữa tông cửaxông ra.

"Hắn lại chạy." Dạ Ngu Ngốc trừng lớn haimắt, nhìn cửa phòng mở rộng nói.

Đường Thải Nhi nhìn gò má của hắn, "Dạ Ngu Ngốc,ngươi quyến rũ hắn có phải hay không?"

"Quyến rũ?"

". . . . . . Coi như ta chưa nói gì, ngồi lêngiường đi, chờ ta thay quần áo cho ngươi."

"Ừ ~~ nương tử!"

Đường Thải Nhi đóng cửa phòng lại, nhớ tới Tịch Thanhmới vừa nói câu "Đều là nam nhân, không hiểu vì sao Dạ Nhi lại căng thẳngnhư thế" không khỏi cau mày bỉu môi, Tịch Thanh, nơi nào của ngươi giốngnam nhân chứ, cắt ~

Đường Thải Nhi vừa giúp Dạ Ngu Ngốc thay quần áo vừahỏi, "Hai ngày nay, những người đó không có khi dễ ngươi chứ?"

Dạ Ngu Ngốc cười lắc đầu, "Không có nha ~ cho DạNhi rất nhiều đồ ăn ngon nữa! Ực, chỗ đó còn có rất nhiều kẹo ngọt, Dạ Nhi đểgiành cho nương tử!"

Đường Thải Nhi nhịn cười không được, vỗ cánh tay DạNgu Ngốc, "Nâng tay lên, để ta thắt đai lưng."

Dạ Ngu Ngốc nghe lời nâng hai tay lên. Đôi mắt yêu mịnhìn chằm chằm Đường Thải Nhi không rời.

Đường Thải Nhi cúi đầu nghiêm túc thắt đai lưng, cảmnhận được ánh mắt trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc bốn mắt nhìnnhau.

"Ngươi nhìn cái gì chứ?" Đường Thải Nhikhông khỏi đỏ mặt, ngang ngược che giấu chính mình vừa rồi nổi cơn ngượngngùng.

Dạ Ngu Ngốc cười dịu dàng, "Nương tử thật làđẹp."

"Ngươi con bà nó chứ! Ai cho ngươi gọi ta lànương tử!" Trong lòng Đường Thải Nhi như có con nai đang nhảy, hổn hểngiẫm chân Dạ Ngu Ngốc.

"A! Nương tử. . . . . . Ô ô. . . . . . Đau!"

"Còn gọi ta là nương tử nữa, ta sẽ khâu miệngngươi lại!" Đường Thải Nhi hừ một tiếng, quay lưng lại đi lấy kẹo, mở vỏkẹo ra, bỏ viên kẹo vào trong miệng, khóe miệng lại không biết tự lúc nào nở ramột nụ cười dịu dàng.