Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 1-2




Thương Nam quốc, mùa xuân năm một trăm mười sáu!

Pháo hoa nổ vang trời, không trung vang vọng tiếng nhạc hỉ, náo nhiệt vô cùng, một chiếc kiệu hoa lộng lẫy cùng một đội ngũ rước dâu hoa lệ chậm rãi tiến tới ngã tư, tám nam tử nâng kiệu một thân hồng y chói lóa vô cùng, đoàn rước dâu vô cùng phô trương thu hút tất cả ánh nhìn của dân chúng trong kinh thành.

“Này, nhà ai đón dâu vậy? Đoàn rước thật lớn, thật phô trương nha!”

“Ngươi không phải người Thương Nam hay sao mà cả chuyện đại sự quốc gia như vậy cũng không biết? Hôm nay chính là ngày Hiền vương gia thú Vương phi nha!”

“Thật hay giả vậy? Ngươi nói chính là ngốc tử Vương gia nửa người nửa yêu đó sao?”

“Tìm khắp Thương Nam quốc này còn có thể tìm thấy Hiền vương thứ hai sao?”

“Là nữ nhi nhà ai kém may mắn quá vậy?”

“Nghe nói là Nhan gia đại tiểu thư của Nhan gia.”

“Không có khả năng đi, Vũ Dương hầu sao có thể đồng ý gả đại tiểu thư cho gã nửa người nửa yêu lại còn ngốc không ai bằng như Hiền vương chứ? Ta nghe nói bộ dáng hắn thật sự rất kinh khủng a, tin tức của ngươi có đáng tin không vậy?”

“Tin hay không là chuyện của ngươi, Nhan đại tiểu thư kia cũng chẳng khác gì phế nhân, vừa xứng với Vương gia ngốc!”

“Hư, ngươi nói nhỏ chút, ở trên đường cái bàn luận chuyện của Hiền vương cùng Nhan đại tiểu thư mà không sợ rơi đầu sao?”

Trong kiệu hoa, nữ tử một thân giá y đỏ thẫm, khăn hỉ trùm lên mũ phượng, tựa vào thành kiệu không nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy.

Dưới khăn hỉ, một đôi mắt trong như nước hồ thu, lay động lòng người, hàng mi dài cong vút chớp nhẹ, đáy mắt hiện lên tia mê ly thất hồn đoạt phách.

Nhan Noãn Noãn đưa tay ôm đầu. Tại sao đầu nàng lại đau thế này? Nàng vẫn còn sống sao? Làm sao có thể chứ, nàng không phải đã bị chính đồng đội của mình thương hại sao? Ký ức đau đớn lúc đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí nàng, nếu hắn chỉ bắn một phát súng thì nàng còn có thể tin được là mình còn sống, nhưng là nàng trúng tới mười phát lận, còn sống thì cũng thật sự quá kỳ tích đi.

Nhớ lại chuyện đó nàng không khỏi cảm thấy đau lòng, quả thực là sỉ nhục cảnh đội quốc gia mà. Nàng dĩ nhiên là điệp viên nằm vùng xuất sắc nhất, rõ ràng đã sắp tiếp cận thành công thì ở thời điểm mấu chốt lại bị chính đồng đội ám hại, thất bại trong gang tấc, thật hoàn hảo là nàng chưa có chết, thù này không trả thì nàng không còn là Nhan Noãn Noãn nữa.

Đáy mắt xẹt qua tia hàn ý, Nhan Noãn Noãn lúc này mới phát hiện ra trước mắt mình đang bị vật gì đó che phủ, nàng đưa tay giật xuống, đánh giá không gian nhỏ hẹp chung quanh, còn chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu thì một loạt hình ảnh giống như một cuộn phim tua nhanh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu khiến nàng kinh hãi. 

Nhan Noãn Noãn sợ đến ngây người!

Trí nhớ này rõ ràng không phải của nàng nhưng những hình ảnh lướt qua vừa rồi sống động như thể chính bản thân nàng đã trải qua rồi vậy. Nhan Noãn Noãn ngẩn người, nàng cuối cùng cũng ý thức được một chuyện, nàng không phải đại nạn không chết mà là – nàng xuyên qua rồi!

Kinh ngạc qua đi, Nhan Noãn Noãn gần như phát điên, một quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào thành kiệu hoa.

“Ta xxx, lão nương cư nhiên xuyên qua rồi!”

Kiệu hoa bị một quyền của nàng khiến cho rung lắc dữ dội, nhóm kiệu phu cước bộ trái phải loạng choạng, mắt thấy kiệu hoa sắp đổ xuống mà không khỏi khẩn trương.

“Người đâu, mau tới hỗ trợ ổn định lại kiệu hoa, mau…” thanh âm nữ tử kinh hãi, cao vút đột ngột vang lên.

Kiệu hoa sắp đổ tới nơi, đây lại là trên đường lớn, nếu không đổ chết người thì chắc chắn cũng sẽ trở thành trò cười trong những cuộc trà dư tửu hậu chốn kinh thành. Hiền vương kia tuy rằng ngốc nhưng tốt xấu gì cũng là người của hoàng thất, Vương phi tương lai lại là Vũ Dương hầu đại tiểu thư, chuyền này mà đồn ra xa thì đầu bà ta sợ rằng cũng khó mà giữ được rồi. 

Nhan Noãn Noãn ngồi trong kiệu hoa mắt chóng mặt, những người này có thể nào đừng đưa qua lắc lại không, nàng cũng muốn hôn mê rồi!

Kiệu hoa thật vất vả mới có thể ổn định lại, thanh âm bà mối lần nữa vang lên: “Khiến Vương phi sợ hãi rồi. Vương phi, người không sao chứ ạ?”

Nhan Noãn Noãn giữ mũ phượng, choáng váng nói: “Không có việc gì!”, nội tâm không khỏi than thầm: “Thật nặng a, cổ nàng sắp bị cái mũ này đè gẫy rồi!”

“Vương phi không có việc gì là tốt rồi!”

Đội ngũ rước dâu tiếp tục đi, Nhan Noãn Noãn ổn định lại trọng tâm, những đoạn ký ức lần nữa kéo tới như thủy triều, cảnh vật không ngừng biến hóa, mọi việc diễn ra cứ như trong phim vậy. 

Nhan Noãn Noãn, đại tiểu thư Vũ Dương hầu phủ của Thương Nam quốc, nhát gan yếu đuối, không có ý chí, cầm kỳ thi họa không thông, tại kinh thành vang danh phế nhân.

Đáy mắt Nhan Noãn Noãn hiện lên tia mê hoặc, cái gì là chiến khí chứ?

Hôm nay chính là ngày Nhan đại tiểu thư gả cho Hiền vương gia…

Truyền thuyết về Hiền vương gia này dài như muốn khủng bố tinh thần nàng, cái gì là nửa người nửa yêu, ngốc tử vương gia chứ? 

Nhan Noãn Noãn rối rắm. Xuyên qua thì cứ xuyên qua đi, tại sao nàng vừa xuyên qua đã phải lấy một tên ngốc chứ? Ông trời thật muốn đùa chết nàng sao?

Nàng nắm chặt hỉ khăn trong tay, đôi mắt đẹp phóng ra hàn quang lạnh lẽo khiến nhiệt độ bên trong kiệu hoa giảm xuống nhanh chóng, nếu trong này mà có người khác thì chắc chắn không quá một khắc đã bị ánh nhìn của nàng đóng băng rồi.

Khiến cho nàng tức giận hơn cả không phải là việc phải gả cho một ngốc tử, cũng không phải chủ nhân của khối thân thể, nàng ta bất quá chỉ là vật thế thân, nguyên nhân chủ yếu là nàng ta lại vì sợ hãi mà uống thuốc độc tự sát.

Hoàng đế hạ chỉ vì Hiền vương tuyển phi, trong tất cả nữ nhi con nhà đại thần thì chỉ có bát tự của Nhan Lăng, nhị tiểu thư Nhan gia là xứng đôi với Hiền vương.

Nhan Lăng là nữ nhi Nhan Hướng Thái yêu thương nhất, không nói tới chuyện Nhan Lăng không muốn gả cho một ngốc vương, đến cả Nhan Hướng Thái cũng không muốn nữ nhi bảo bối của mình nhận hết ủy khuất mà gả cho Hiền vương gia nên đã liều mình bày kế tráo đổi bát tự của Nhan Noãn Noãn cùng Nhan Lăng.

Chủ nhân khối thân thể này đã nhiều lần cầu xin Nhan Hướng Thái đừng để nàng gả cho Hiền vương nhưng Nhan Hướng Thái một mực thờ ơ.

“Noãn nhi, có thể gả cho Hiền vương gia làm Hiền vương phi đã là phúc khí mấy đời của con rồi!”

“Nhưng… nhưng bát tự này không phải của con, là của nhị muội a!”

Nhan Hướng Thái giận tím mặt, vỗ bàn quát lớn: “Vô liêm sỉ, đây là bát tự của ngươi, Hoàng thượng đã hạ chỉ, ngươi ở đó hồ ngôn loạn ngữ là muốn cho Nhan gia trên dưới phải gánh tội khi quân sao?”

“Nhị thúc, ta không có, mọi người nghĩ sai rồi…”

“Đủ rồi, ta nói là ngươi thì chính là ngươi! Chỉ còn mấy ngày nữa là tới ngày thành thân rồi, ngươi tốt nhất nên an phận cho ta, nếu dám làm càn thì đừng trách ta không nể tình thúc cháu. Hừ!”

Trong đầu xuất hiện hình ảnh lãnh khốc, vô tình của Nhan Hướng Thái, Nhan Noãn Noãn bất giác ôm ngực đau đớn, đại để nàng cũng hiểu được sơ sơ đây chính là ký ức còn sót lại của chủ nhân khối thân thể này. Bị chính thúc thúc ruột thịt tính kế khiến nàng thất vọng, đau khổ. Nhan Noãn Noãn hiện tại đã là chủ nhân của khối thân thể này, đối với những cảm nhận của chủ nhân trước, nàng không thể làm như không biết được.

Từ nay về sau, Nhan Noãn Noãn chính là nàng, nàng chính là Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn nghẹn khuất, hậu quả thực nghiêm trọng. Đụng đến ai thì nàng mặc kệ, cư nhiên dám đựng đến Nhan Noãn Noãn nàng, quả thực là tự mình tìm khổ mà! Thân thúc thúc là cái gì chứ? Tưởng nàng không dám làm gì ông ta sao?

Kiệu hoa đột ngột dừng lại, Nhan Noãn Noãn nghĩ là đã đến Hiền vương phủ nên vội thu lại những suy tính, yên lặng nghe ngóng tình hình bên ngoài.

Chỉ nghe thanh âm của hỉ bà dõng dạc vang lên: “Hạ kiệu! Thỉnh vương gia đá cửa kiệu hoa!”

Cửa lớn Hiền vương phủ chật ních người, những người này không thể nghi ngờ chính là vương công quí tộc, đại thần trong triều, cả đám người trưng ra bộ mặt chờ xem kịch vui nhìn về phía đội ngũ đưa dâu.

Đá kiệu cái gì chứ, đến cả cái bóng của chú rể còn không thấy nữa là…

Hỉ bà hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề, nụ cười trên mặt phút chốc ngưng trệ, sao… như thế nào không thấy Hiền vương gia chứ? Tân nương tử cũng đến rồi, tân lang chẳng phải là nên đợi sẵn ở cửa rồi sao? Chẳng lẽ có chuyện nên đến chậm? Chờ một lát vậy, nói không chừng sẽ đến ngay thôi, đằng nào thì hạ nhân cũng đi thông báo rồi mà.

Hỉ bà tự trấn an bản thân, nụ cười lần nữa xuất hiện trên mặt nhưng trong lòng lại biết rất rõ, một tên ngốc tử thì có chuyện gì quan trọng chứ, không biết thời khắc mấu chốt này lại xảy ra loại chuyện  đây.

Thời gian chậm rãi trôi qua, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến những dải lụa chung quanh kiệu hoa đung đưa như những cơn sóng đỏ rực, ngẫu nhiên để lộ trước mắt mọi người một bóng dáng đoan chính đang an tĩnh bên trong kiệu, cho dù gương mặt đã được hỉ khăn che phủ nhưng cũng không khỏi khiến những người chứng kiến cảnh này lay động tâm tư.

Nụ cười trên mặt hỉ bà cuối cùng cũng không giữ nổi nữa, trán mồ hôi lấm tấm, rõ ràng đang là mùa xuân mà sao bà ta cảm thấy lưng mình đều ướt hết cả.

Hiền vương gia rốt cuộc cũng không xuất hiện ở thời khắc mấu chốt nhất. Hạ nhân trong Hiền vương phủ cũng không biết làm việc như thế nào mà ngày đại hỉ như vậy cũng không hề để tâm tới.

Những tiếng cười nhạo không ngừng vang lên, càng ngày càng càn rỡ lọt vào tai Nhan Noãn Noãn, bàn tay nàng trên đầu gối nắm chặt thành quyền, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Ra oai phủ đầu sao? Ngốc tử cư nhiên cũng muốn khai chiến với nàng sao?

Nhan Noãn Noãn trong lòng căm phẫn không thôi, nàng thật sự muốn tự mình xuống kiệu, bất quá nhiều năm làm mật thám nằm vùng đã luyện cho nàng tính nhẫn nại rất cao, tại nơi xa lạ này, nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi để bản thân mình trở thành tấm bia cho người đời chỉ trích rồi.

Một thanh âm bén nhọn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Noãn Noãn, ép nàng ngoan ngoãn ngồi yên trong kiệu hoa.

“Hoàng thượng giá lâm!!!”

Thanh âm nửa nam nửa nữ, nửa cứng nửa mềm vừa dứt, Nhan Noãn Noãn rùng mình, toàn thân nổi da gà,  hóa ra thái giám trong truyền thuyết là như vậy sao?

Hoàng thượng! Người nổi tiếng nắm giữ quyền lực cao nhất cùng sinh tử toàn bộ người trong thiên hạ đó sao? Ở nơi phong kiến như vậy, ai cũng có thể đắc tội riêng người mới tới này nàng nhất định không được phép đắc tội!

Toàn bộ những người có mặt biến sắc, vội vàng quì xuống, bọn họ thật không nghĩ đến ngày đại hôn của Hiền vương gia lại có thể nghênh đón thánh giá như vậy, từ ngày Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn tới nay, chuyện này chưa bao giờ được nói đến cả. Có người còn sợ tới mực tái xanh mặt mày.

“Ha ha, giờ lành chưa tới, xem ra trẫm đến rất kịp lúc, vừa hay có thể làm chủ hôn rồi!” một tràng cười hào sảng vang lên, hoàng đế từ kiệu rồng đi ra.

Hoàng bào thêu hình rồng uốn lượn dưới ánh mặt trời không ngừng phát ra ánh sáng quyền uy, hoàng đế thong thả bước tới, mày rậm, mắt phượng đậm vẻ phong tình, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi giương lên, ngũ quan phi thường tuấn mỹ.

Long Cẩm Thịnh nhìn quanh đánh giá một lượt, nhíu mày hỏi: “Ân, như thế nào lại không thấy Hiền vương?”