Nương Tử Ngươi Lớn Nhất

Chương 6




Tôn Ly An nói xong đứng dậy.

"Ly An tỷ…" Niệm Tương Khảm còn muốn chạy

Tôn Ly An ngắt lời hỏi:

"Niệm Tương Khảm, tỷ tỷ có từng hại em sao?"

"Chưa từng."

Nhớ ngày đó nàng mới đến, có có nhiều người dặn dò, muốn nàng cẩn thận quyền lực rất lớn của Ly An tỷ tỷ, nhưng Ly An tỷ tỷ không có tổn thương nàng, mà rất yêu thương.

"Vậy tin tưởng tỷ tỷ đem toàn bộ giao cho tỷ. Cứ như vậy đi tỷ đi trước." Tại tôn phủ, trừ 2 người nói nàng phải nghe, còn lại mọi việc đều là nàng định đoạt.

Oa? Cái gì? Không,.. cái này thật sự quá khoa trương!

Nàng căn bản cũng chưa đáp ứng gì, như thế nào Ly An tỷ tỷ lại không để ý ý nguyện của nàng, cố ý muốn không trâu bắt chó đi cày? Nàng thật sự không muốn gả cho thiếu gia đâu… (L: ko trâu bắt chó đi cày, câu này ta thích)

Thiếu gia tốt bụng, nhưng nàng thật sự đối với thiếu gia không có cảm giác, hu hu hu, sao không ai gõ tỉnh nào Ly An tỷ tỷ kia có được hay không?

Không! Nàng tuyệt không ngồi chờ chết, nàng phải nghĩ cách!

***

Mỗi ngày hành trình của Tôn Ly An rất ít ỏi. Buổi sáng nàng xử lí mọi việc lớn nhỏ trong phủ. Đến trưa, sau giờ ngọ nàng ở thư phòng tính toán chi tiêu mỗi ngày của Tôn phủ, quá chiều nàng mới bắt đầu thẩm tra đối chiếu sổ sách của Từ Hoành Đức đưa tới.Mỗi ngày công việc rất bộn bề, nhưng vẫn cố để có 10 ngày phải rảnh rỗi để đóng cửa tính toán cho tiêu cục.

Tuy Tôn Tung Hoành dò xét số Sách rất kĩ càng nhưng nàng vẫn thăm dò xem có việc vận tải nào bình thường hay không? Rồi cùng Tôn Tung Hoành thị sát, xác thực nắm rõ thu chi. Quy củ chặt chẽ như vậy nhưng do tiêu cục không ngừng lớn mạnh nên khó vấp phải khó khăn, song gió là tất yếu

Hắn cùng với nàng không nghĩ tới….

Qua giờ hợi mạt ánh nến chưa tắt.

Tôn Ly An lựa chọn chính mình trong phòng bận rộn, một là sợ Tôn Tung Hoành lải nhải, hai là mệt mỏi liền có thể nằm xuống ngủ.

Mỗi đêm nàng cơ hồ đều vội vàng đến lúc này. Cũng không phải nói mỗi ngày có chuyện lớn nhưng Tôn phủ cũng không có thói quen coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đã từng có một lần nàng không có ở đây lại chưa đem sự tình nói rõ ràng, kết quả ngày hôm đó Tôn phủ thiếu chút nữa gà bay chó sủa. Nên làm số sách rất cẩn thận, khi nàng có việc ra ngoài sổ sách sẽ giao cho Từ Hoành Đức quản lí, có vậy nàng mới có thể an tâm xuất môn.

Ngáp 1 cái dài, đóng lại sổ sách của tiêu cục, nàng cực kỳ tự nhiên nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại không quên nhớ lại cuối tháng này nàng sẽ đi tới những phân cục nào rồi! Là Quá An, Long An, là Thiên An…

Ừm liền quyết định Long An đi!

Tôn Ly An đổi bên mặt tiếp tục ở nằm ở bàn, trong đầu vẫn không ngừng suy tư. Bởi vì nàng nghĩ tới hôn lễ của Tôn Tung Hoành.

Không nghĩ tới hắn chung quy không muốn lập gia đình, vốn tưởng rằng cho dù vô pháp lấy thê tử cho hắn. Nhưng hắn là thừa kế hương hoả của Tôn phủ nếu như không con nối dõi là bất hiếu, nàng có thể lẻ loi một mình, hắn thì không thể…

Chỉ có thể có 1 cách là cùng ở bên hắn đến đầu bạc mà thôi.

A… Nàng vĩnh viễn không quên được là nàng chính tai nghe được Tôn Tung Hoành nói với Tôn phu nhân

" Nương, con đối với Ly An chỉ có tình cảm huynh muội, nương tuyệt đối không thể trước mặt em ấy nói lung tung nói, để em ấy không phải xấu hổ!

Thì ra hắn đối với nàng trước sau chỉ là tình cảm huynh muội mà thôi…

Hắn luôn luôn vô cùng thân thiết gọi nàng một tiếng muội, hắn còn cười nữa, tưởng hắn có tình cảm với mình, hoá ra tự mình đa tình…

Bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể là huynh muội, vĩnh viễn… Đơn giản là người trong lòng hắn là Niệm Tương Khảm! Như vậy cũng được chờ hắn thành thân xong, nàng ít nhất không lo nữa… cứ như vậy đi.

Mí mắt đóng lại, hô hấp dần đều….

Qua một lúc lâu sau, Tôn Tung Hoành đi vào phòng thấy nàng lại nằm ngủ gục trên mặt bàn, không khỏi thở dài một hơi. Thật không có cách khác với nhóc này, ở thư phòng tận tới giờ Tý, ai ngờ nàng vẫn ở nơi này làm việc, bởi vì không biết nàng đang làm gì.. nên trong phòng này đèn chưa tắt hắn tuyệt sẽ không đi ngủ

Nhìn nàng hắn không biết đây là lần thứ nàng ngủ như vậy, thật không biết chăm sóc mình.

Tôn Tung Hoành nhẹ nhàng bế nàng đặt ở trên giường, thay nàng bỏ giày, áo khoác,… Được rồi! Hắn kỳ thật không nên làm như vậy, dù sao cũngnên vì danh dự 1 cô nương mà suy nghĩ, đúng là … hắn tiểu nhân nếu không cẩn thận vào tai mẫu thân thì không chừng hắn sẽ không phải giường trống nữa rồi.Ài! Hắn thật là quá ti tiện, sao lại nghĩ ra cách hạ lưu thế này?

Ly An đối hắn chỉ có ân tình, tình thân, còn tình yêu… không có!

Cho nên thật sự đừng trách hắn quá đê tiện, xấu xa, hắn thật là bị tình thế bắt buộc… Tôn Tung Hoành đang nghĩ tự nhiên 2 mắt Ly An lại mở ra.

Hai người bốn mắt chọi nhau, rất lâu không nói gì.

Ách… Không thể nào?! Mưu kế của hắn còn chưa thực hiện, nhưng không sao nàng cứ hét lên đi! (L: ta hồi đầu nghĩ anh ấy hơi ngốc, ai dè cáp phết)

Thật tốt quá! Mau gọi đi, gọi để hang xóm bên cạnh tỉnh càng tốt. Như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận.

"Cái kia… Ly An, muội trước hết nghe ta giải thích, huynh không phải…" Cho dù hắn đã vọng tưởng một màn đã thật lâu, lại vẫn muốn làm bộ.

Tôn Ly An nháy mắt mấy cái, hiển nhiên không chú ý tới tay đang dừng ở trước ngực nàng, hơi nghiêng đầu, bỗng dưng cười.

"Đại ca…" Thanh âm rất ngọt ngào.

Tôn Tung Hoành nghe được thiếu chút nữa gân cốt mềm nhũn.

"Cái….chuyện gì?" Chẳng lẽ nàng không phát hiện hắn đang đè nặng nàng sao, 2 tay cũng đang làm chuyện xấu?

"Huynh đã về rồi?"

"Ách… Ừ." Gì vậy ta? Nàng không phải đang mơ ngủ chứ?

"Vậy… Cùng ngủ đi." Nàng di chuyển thân thể, vỗ vỗ phần giường kia, ý kêu hắn ngủ rõ ràng.

Bóng đêm thật đẹp, bốn phía quá tĩnh lặng, Tôn Tung Hoành thậm chí nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng.

"Cùng ngủ đi." Nàng còn nói lại một lần nữa.

"Được." Hắn từ trước đến nay luôn rất tự chủ cao, nhưng với lời mời này… khó có thể kháng cự!

Tôn Ly An cười má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa mẫu đơn nở rộ.

Trời ạ! Nàng sao lại đáng yêu như vậy? Đáng chết! Hắn rất muốn… Nhưng hắn chỉ có thể nhịn xuống.

Không nên làm hái hoa dâm tặc, tuy kế sách không thực thi được nhưng ít ra được ngủ bên cạnh nàng coi như trong cái rủi gặp may, lần sau tính tiếp.

Hắn nán lại Tôn Tung Hoành nằm xuống, Tôn Ly An cực kỳ tự nhiên đích tiến sát vào trong lòng của hắn tìm kiếm sự ấm áp, giống như trước đây…nàng sợ tối, sợ tiếng sấm, ban đêm có hắn cùng nàng làm bạn, vài năm bọn hắn liền là như vậy, nên nàng hoàn toàn tín nhiệm Tôn Tung Hoành.

Trong lòng ôm nữ nhân mình yêu thương lại không thể đụng vào, Tôn Tung Hoành trừ bỏ ai oán vẫn lại là ai oán, hắn thực không hiểu Ly An rõ ràng tin tưởng hắn như vậy, thậm chí còn nguyện ý cùng hắn đồng giường cộng gối vì sao đáy lòng thủy chung không có hắn? Vì sao?

Cho dù là vì ân tình lấy thân báo đáp, hắn cũng nguyện ý… Tôn Tung Hoành nhịn không được thở dài, ôm chặt lấy nàng.

Ly An! Ly An! Tiểu Ly An của hắn, chờ tới khi nào nàng mới có thể yêu hắn đây?

Vì tự do, Niệm Tương Khảm ở trong phòng suy nghĩ cả 1 đêm, cố gắng dậy thật sớm để nấu cơm.

Vì không muốn cho Tôn Ly An thức dậy quá sớm, tối hôm qua tỷ vẫn chuẩn bị sắp xếp chỉ vì thiếu gia.

Vốn đã suy nghĩ hai mươi mấy loại chiêu thức đánh thức thiếu gia nhưng lại không nghĩ rằng nàng xem được một màn…

Tới trước cửa phòng nàng rón rén, trốn trốn tránh tránh, lại phát hiện thiếu gia từ trong phòng Ly An tỷ tỷ đi tới.

Hai người vừa lúc mắt chọi mắt, sau đó là một mảng im lặng.

Niệm Tương Khảm vẻ mặt thẹn thùng, trái lại Tôn Tung Hoành có vẻ khí trấn tĩnh hơn, sao không gặp đúng thời cơ cơ chứ. ( L: trời ạ, vẫn chưa từ bỏ kế hoạch hả)

"Thiếu…thiếu gia?!" Thiếu gia hình như cũng chưa làm chuyện xấu nên hình như không chột dạ dạng. Càng nghĩ càng thấy thiếu gia sao có thể thích mình được?

Chỉ là hai người này ở đó làm cái gì nhỉ? Rõ ràng yêu mến nhau sao phải kéo mình xuống nước chết chung là sao?

"Sớm." Vì cả đêm ôm Ly An nên cả đêm không ngon giấc, cho nên sắc mặt không tốt.

"Thiếu gia vừa rồi có phải hay không từ phòng Ly An tỷ tỷ đi tới?" Giả sử là bình thường nàng cũng không để ý tới loại này việc nhỏ này nhưng hôm nay sự tình liên quan đến mình, bất luận cái dấu vết để lại ta không thể buông tha.

"Em nghĩ muốn uy hiếp ta?"

"Không… không dám!" Niệm Tương Khảm 2 tay khua khua, vì sao lại đi uy hiếp người đem cơm áo nuôi mình chứ?

"Phải không?" Tôn Tung Hoành hơi tiếc nuối.

"Kỳ thật việc này liên quan đến danh dự của 1 cô nương, em quả thật nên uy hiếp ta mới đúng, chỉ là ta từ trước đến nay không sợ có uy hiếp, cho nên có gì em cứ nói!"

Tốt nhất có thể nháo cho cái gà chó không yên! ( L: quá gian)

"Nhưng đừng ồn ào, Ly An còn đang ngủ, ta không nghĩ muốn đánh thức nàng." Nàng khó có được giấc ngủ sâu như vậy, hắn muốn nàng ngủ thật ngon.

Niệm Tương Khảm linh quang chớp lóe … đúng rồi! Nàng thực ngu dốt sao không nghĩ tới chiêu này, thiếu gia cùng Ly An tỷ tỷ thật có quan hệ không minh bạch Tôn phu nhân tuyệt sẽ không bỏ qua! Quả là 1 cách hay.

"Thiếu gia, người đối Niệm Tương Khảm ân trọng như núi, em sao dám hãm thiếu gia như vậy là bất nghĩa!" Đùa cái gì, nếu bị Ly An tỷ tỷ phát hiện mưu của nàng đến lúc đó nàng sẽ chết không xong, nàng mới không muốn tự chui đầu vào rọ, cho nên chuyện vừa rồi nàng coi như không nhìn thấy.

Tôn Tung Hoành thoáng chốc giận tái mặt, hắn là thật sự nhất thời không ngại nàng bất nghĩa … nhưng bất đắc dĩ hắn không thể nói!

"Niệm Tương Khảm là thân tín thiếu gia dù sao đã được 1 thời gian, Ly An tỷ tỷ lại còn chưa tỉnh lại, thiếu gia sẽ lo lắng." Nàng cực kỳ thiện lương muốn tìm lí do tốt nói với Tôn Tung Hoành.

"Thiếu gia! Niệm Tương Khảm có chút việc muốn nói, có liên quan đến Ly An tỷ tỷ… Không biết thiếu gia có thời gian nghe hay không?" Nàng rất rõ ràng một khi chuyện dính dáng đến Ly An tỷ tỷ, cho dù là đang ngủ thiếu gia khẳng định cũng sẽ đá văng Chu Công đại nhân ra mà đứng lên.

Xem ra Ly An tỷ tỷ sẽ 1 lúc lâu mới tỉnh dậy, pha ấm trà cho thiếu gia uống rồi nói chuyện vậy!

Sao cảm giác đó rất quen thuộc…Tôn Ly An đột nhiên tỉnh lại nhìn quanh một vòng, trong phòng chỉ có có nàng.

Bên cạnh rất lạnh! Cho nên nàng nên nằm mơ rồi. Đại khái là tối hôm qua trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều mới có thể nằm mơ, bất quá này mộng đẹp.

Mí mắt giật giật, nhìn ánh sang bên ngoài sao nàng có thể ngủ lâu như vậy? Sao không ai đến đánh thức nàng? Thật là….Tôn Ly An nhanh chóng mặc áo, đến bên ngoài rửa mặt, không nghe thấy một bên tỳ nữ đang ở khe khẽ thì thầm…

"Ngươi có biết ta vừa rồi thấy cái gì không?"

"Cái gì?" Tỳ nữ hiển nhiên không có hứng lắm, dù sao Tôn Ly An là quản lý Tôn phủ chưa bao giờ có nhiễu loạn, càng không thể có thể lại có tin mới.

"Buổi sáng Tôn quản sự không phải chưa có tỉnh sao? Kết quả ta đi qua phòng thiếu gia khi đó, thấy thiếu gia đã tỉnh lại còn cùng Niệm Tương Khảm cười nói!"

"Niệm Tương Khảm?"

"Đúng vậy! Ta l phát hiện thiếu gia đối với Niệm Tương Khảm rất tốt thường xuyên mua cho nàng rất nhiều đồ ăn vặt; ta còn nghe nói gần đây phu nhân vội vàng thay thiếu gia tìm đối tượng, nói không chừng Tương Khảm có khả năng bay lên cành cao đó!"

"Thật vậy ư? Không nghĩ tới Niệm Tương Khảm bình thường ngây ngốc cũng không so đo với ái như thế nào lại hấp dẫn thiếu gia, ta xem Tôn quản sự hẳn là vô vọng rồi."

"Tôn quản sự giống như người mẹ vậy nên có vẻ không thú vị. Thiếu gia nhất định đã bị nàng quản rất gắt gao nên sẽ nảy sinh ý với Niệm Tương Khảm!"

"Ừ! Nói cũng phải. Tôn quản sự vĩnh viễn chỉ là quản sự rồi."

Nhóm tỳ nữ nói xong liền bận rộn đi.

Ở chỗ rẽ bên cạnh Tôn Ly An khóe miệng không khỏi nổi lên chua sót mà tươi cười, nàng làm việc từ trước đến nay không để ý người ta nói gì sau lưng, chỉ cần không làm thẹn với lương tâm là được.

Niệm Tương Khảm quả nhiên là người thích hợp. Chắc nha đầu kia thông suốt rồi! Nên mới đi tìm đại ca nói chuyện, như vậy hôn lễ sẽ có rồi. Tâm tình mình sao thấy hỗn độn quá! Vậy bọn họ vẫn đang nói chuyện rồi! Mình phải đi đến chúc mừng, tiện thể hỏi mọi việc của hôn lễ rồi.

Tôn Ly An lau sạch sẽ mặt, bưng trà nóng cho Tôn Tung Hoành, trên mặt của nàng có gắng mỉm cười không sẽ lộ sợ sót.

Lại không nghĩ rằng khi nàng đến gần khi đó lại nghe thấy Niệm Tương Khảm tựa hồ như muốn phá hoại chuyện tốt…

"Thiếu gia! Điều vừa rồi nói chắc thiếu gia cũng nghe, bây giờ nô tỳ có việc quan trọng cần nói…"

"Được…" Không! Hắn kỳ thật cần quá minh bạch, Niệm Tương Khảm nói việc có quan hệ đến Ly An nên hắn ngồi xuống nghe, sao biết nàng nói 1 hơi ý chí ngao du bốn bể… chẳng có liên quan gì đến Ly An cả, nghe muốn ngủ cả rồi.

"Thiếu gia cảm tình là không thể miễn cưỡng đích, hôn nhân cũng không phải trò đùa,…kỳ thật Niệm Tương Khảm muốn nói là có có đôi khi những gì chúng ta thấy đều không hẳn đã là sự thật, có nhiều khi chúng ta tự lừa gạt chính mình… Cho nên nô tỳ thật không muốn…"

Tôn Ly An rùng mình, đúng lúc ngăn cản lời Niệm Tương Khảm sắp muốn nói ra.

"Ha ha! Niệm tương Khảm thì ra muội muốn nhanh chóng!"

"Ly An, muội đã tỉnh sao?" Vừa nhìn thấy tôn Ly An, Tôn Tung Hoành lập tức tinh thần hứng khởi, sợ nói lung tung sẽ lộ chuyện xấu hôm qua hắn định làm.

"Đại ca, Niệm Tương Khảm chào! Có lẽ tối hôm qua do quá mệt mỏi Ly An mới ngủ quên, may mắn là Tương Khảm thành công đánh thức đại ca, 1 bắt đầu tốt không phải sao?"

Không! Hai đương sự vốn định cùng lúc nói ra phản bác, nhưng lại suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cùng với buổi sáng nay ngoài ý muốn, hai người nhìn nhau rầu rĩ.

Tôn Tung Hoành hỏi tiếp:

"Ly An, em vừa rồi nói Niệm Tương Khảm chờ không kịp là có ý gì?"

"Tương Khảm đã có người trong lòng, ngày hôm qua nàng mới nói cho muội tâm ý, mà muội cũng cổ vũ nàng không được buông tha, thích liền nói ra, dù sao thích một người là chuyện tốt… Không nghĩ tới cách một đêm, nàng liền quyết định nói với người trong lòng cho nên em mới nói Tương Khảm chờ không kịp." Bắt đầu xảo diệu. ( L: chị này cố tình nhường hả, ngốc có hạng …)

Niệm Tương Khảm nghe vậy không khỏi há hốc mồm, hoàn toàn không biết mình nên giải thích thế nào.

"Thì ra là thế Niệm Tương Khảm đã có người trong lòng!" Tôn Tung Hoành hơi vui mừng cười, đang muốn hỏi người đó là ai, lại thấ Ly An cười kì quặc còn Tương Khảm mặt xanh lét như bị doạ.

"Đại ca! Người trong lòng Niệm Tương Khảm là huynh" Tôn Ly An tuyệt không cho phép có người phá hoại kế hoạch của nàng, đại ca sẽ thật cao hứng, Tương Khảm sẽ hạnh phúc, mà nàng… Cũng có thể tiếp tục ở lại Tôn phủ.

Tôn Tung Hoành đột nhiên đứng dậy, không nhìn Niệm Tương Khảm, mà là đứng bên cạnh Ly An.

Tương Khảm thích hắn? Làm sao có thể?

"Ly An, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội ấy, muội đừng nói lung tung!"

Tôn Ly An ngẩng đầu thấy Tôn Tung Hoành xấu hổ, ít khi thấy hắn kích động như vậy chắc là đang mừng đến phát điên

"Đại ca muội đương nhiên không nói linh tinh là thật"

"Niệm Tương Khảm quả thật thích đại ca, mà đại ca cũng không phải luôn đối với Tương Khảm đặc biệt bảo vệ sao? Chẳng lẽ đại ca muốn phủ nhận?" Thái độ nàng rất bình thường như xử lí công việc, suy nghĩ vì đại cục.

Tôn Tung Hoành nhìn nàng, nhất thời à không biết nên giận, hay nên cười…giận chính mình làm chuyện sai lầm để cho Ly An hiểu lầm; cười là tia hy vọng cuối cùng tan biến rồi.

Niệm Tương Khảm vốn định xen mồm vào nhưng lại thấy 2 bọn họ đứng sóng đôi ánh mắt nhìn nhau nên không muốn phá, đành tiếp tục ngồi 1 bên nghe chuyện!

"Muội hy vọng ta cưới Niệm Khảm ư?" Tôn Tung Hoành mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, đại ca không phải thích Niệm tương Khảm sao?" Nàng hỏi lại.

Người trong lòng hắn…không! Không thể nói, sẽ làm Ly An khó xử. Không muốn Ly An khó chịu.

Tề công tử vốn là bằng hữu của Ly An đích lâu ngày sinh tình, có lần bày tỏ tình cảm lại bị Ly An chối từ. Tề công tử phải buồn rầu mà đi… hắn không muốn lặp lại bước chân đó.

Hắn thà rằng cả đời không nói ra cũng không muốn mất nàng!

"Vậy được! Ta cưới!" Tôn Tung Hoành nhìn Tôn Ly An xoay người đi.

Mãi đến không thấy tiếng bước chân, Tôn Ly An không dám thở ra.Toàn bộ đã theo kế hoạch của nàng, phi thường… tốt.

Nàng hẳn là vui mừng chứ vì sao tâm tình lại trầm trọng như vậy, giống như tảng đá nghìn cân đè nặng, may đại ca đã đi rồi.

"Ly An tỷ tỷ, tỷ vì cái gì cố ý phải làm vậy? Muội thật sự nhìn không ra thiếu gia có yêu mến ta." Niệm Tương Khảm rốt cục cũng có cơ hội nói. Vừa rồi nhìn thiếu gia rất đáng sợ.

"Huống hồ tỷ rõ ràng thích thiếu gia không phải sao?"

Tôn Ly An quay về phía Niệm Tương Khảm, chậm rãi nói:

"Niệm Tương Khảm! Có những thời điểm không phải chúng ta muốn mà có thể được, đại ca đối với ta ân trọng như núi, nếu bởi vì bản thân ích kỉ, đại ca thẳng thắn luôn coi ta là muội muội không phải sẽ rất khó xử sao? Càng không nói đến tỷ còn phải ở lại Tôn phủ nếu chuyện vỡ lở ta xấu hổ sẽ phải rời đi. Chẳng lẽ em hy vọng ra đi sao? "

Đại ca chỉ muốn cùng nàng gắn bó tình cảm huynh muội nàng đương nhiên không tùy tiện thay đổi quan hệ này, đại ca hy vọng nàng làm như thế nào nàng sẽ hoàn thành.

"Muội đương nhiên không có ý này, muội chỉ là cảm thấy người trong lòng thiếu gia tựa hồ là tỷ." Chẳng thế thì thiếu gia vừa rồi mới có loại biểu tình kia chứ. Nàng bình thường là ngốc nhưng hình như lần này mình thông minh hơn tỷ nhiều.

"Hôm qua tỷ hỏi đại ca có hay không nguyện ý cưới em, đại ca chính mồm đồng ý, em nói chẳng lẽ đại ca sẽ cưới người không thích sao? Em không phải đã nói hôn nhân không phải trò đùa sao? " Nàng vẫn như cũ quay lưng về phía Tương Khảm sợ lộ ra cảm xúc của mình.

"Thiếu gia thật sự thích em sao?!" Hai bọn họ chỉ bình thường choà hỏi lẫn nhau, thiếu gia chỉ ngẫu nhiên cho nàng kẹo, điển tâm đồ ngọt.. dù nàng ngu cũng biết Ly An tỷ tỷ nhìn lầm?

"Niệm Tương Khảm hãy nghe lời tỷ khuyên, em an tâm chờ hôn lễ, việc khác không cần lo lắng có ta ở đây; chuyện cũng minh bạch rồi giờ phải đi thông báo cho phu nhân. Tháng sau sau khi đại ca đi thị sát chờ về chúng ta sẽ bàn chuyện hôn lễ nhé, tỷ đi trước."

"Ly An tỷ tỷ, chị sẽ không hối hận sao?" Nàng giống như nghe thấy Ly An tỷ tỷ thanh âm lộ ra vẻ cô đơn.

"Không có thể để cho đại ca vui mừng tỷ mới sẽ hối hận." Vì hắn là tất cả của nàng, hàng ngày nàng đều thắp nhanh mong hắn bình an, mọi việc nàng làm đều vì Tôn phủ, vì hắn.