Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 91




Tô Nhược Tuyết vừa bước vào trong hoa viên thì có một vị thiếu phụ khoảng 24 ~25 tuổi ra đón, nhìn khuôn mặt tròn trịa của nàng ấy trông có vẻ hiền lành dễ chịu.

"Phó Đô ngự sử phu nhân, người đã đến rồi."

Nàng nhiệt tình nhưng thủ lễ, ngược lại không làm người ta không thoải mái, Tô Nhược Tuyết mỉm cười, "Tôn phu nhân khách sáo rồi, ta mới đến, nhận được lời mời của phu nhân nên mới đến được khu vườn đẹp thế này, có thể gặp gỡ các vị phu nhân, nói thế nào cũng là ta chiếm được lợi ích rồi."

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Tô Nhược Tuyết gặp những người này, ít ra nàng cũng đã có sự chuẩn bị cơ bản nhất, ví dụ như danh tính vài quan viên chủ chốt của thành Tri Châu tất nhiên nàng đã tìm hiểu kỹ, tránh cho bị chê cười, cũng như bị người ta coi thường. Ngày hôm nay, nếu như có thể lấy vị thế chủ nhà bước ra chào đón, không cần phải nói, chính là Đồng Tri phu nhân Chu thị rồi.

Phó Đô ngự sử mới tới này rốt cuộc là ai mà quan viên trên dưới lớn nhỏ Tri Châu đều âm thầm lo sợ nơm nớp, không được bình yên, thế nhưng dù sao cũng là cộng sự của nam nhân nhà mình, những nữ tử phía sau hậu viện như các nàng đương nhiên không thể xen vào, song đối với vị Phó Đô ngự sử phu nhân này, các nàng nên đối đãi thế nào đây, đại khái là chỉ có thể tự mình suy nghĩ mà thôi.

Tô Nhược Tuyết theo Chu thị đi vào trong, chưa kịp tiến vào đài ngắm hoa thì đã cảm nhận được mấy ánh mắt âm thầm đánh giá rơi vào trên người mình, nông sâu trong đó khó phân biệt, cái này nằm trong dự liệu của nàng, Tô Nhược Tuyết cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đi theo phía sau lưng Chu thị.

"Chao ôi, đây là Phó Đô ngự sử phu nhân của chúng ta sao, thật là xinh đẹp, lão bà ta sống hơn nửa đời người nhưng đây là lần đầu thấy người đẹp như thiên tiên như vậy đấy."

Tô Nhược Tuyết vừa bước chân lên đài ngắm hoa thì nghe thấy giọng nói mang theo ý cười cởi mở vang lên, tìm theo tiếng nói nhìn lại thì thấy một nữ nhân trên dưới khoảng 40 tuổi, khuôn mặt trắng nõn, là một phu nhân hơi mập mạp, mặc y phục tối màu thêu Kim Tiên hạc, vạt áo viền cỏ hoa vờn mây, trên trán đeo một băng vải màu xanh nhạt ở giữa đính ngọc phỉ thúy cỡ một cái trứng chim bồ câu, mặt muỗi trông có vẻ dễ gần hòa nhã, ý cười dào dạt.

Bà ngồi trên ghế chủ vị ở giữa, các phu nhân xung quanh đều xem bà là trung tâm, Tô Nhược Tuyết lập tức hiểu ra, vị này chắc hẳn là phu nhân Tri Châu Triệu Trường Thủ --- Tiền thị đây mà.

"Triệu phu nhân, người nói như thế làm Nhược Tuyết ngượng chết mất, thổ nhưỡng Tri Châu thuận hoà, rất thích hợp để dưỡng nhan, các vị ngồi đây có ai mà không đẹp? Lời khen ngợi của Triệu phu nhân Nhược Tuyết không dám nhận."

Hai người tới lui khách sáo một hồi, dưới sự âm thầm hướng dẫn của Chu thị, Tô Nhược Tuyết ngồi xuống bên tay trái Tiền thị, cũng là vị trí chủ vị, lúc này, tính cả Tô Nhược Tuyết, trên đài ngắm hoa chật vật lắm mới đủ chỗ cho bảy người ngồi, tuy rằng  mặt nàng quá trẻ, cộng thêm liếc mắt nhìn qua nàng có vẻ là người nhỏ tuổi nhất, nhưng bây giờ ngồi ở chỗ kia, mặt mày mỉm cười nhẹ nhàng, đối mặt với đám người có ý kết thân với mình, nàng thuỷ chung vẫn không xa cách, nhưng cũng không quá mức nhiệt tình, bình thản không gợn sóng, trấn định tự nhiên.

Thân phận Lý Dụ bày rành rành ra đó, nàng phải ngồi ở chỗ kia, đối phó gì gì đó, dưới tình hình này mà nói, có vẻ không được khiêm tốn cho lắm.

Cũng chính do sắc mặt bình thản của Tô Nhược Tuyết, ánh mắt của phần lớn người ở đây ít nhiều gì cũng có biến hoá. Nếu như vị Phó Đô ngự sử mới đến này thâm sâu khó lường, tất nhiên những người như bọn họ đã làm xong công tác chuẩn bị rồi, mà với tư cách là phu nhân Lý Dụ, hiển nhiên không thể tránh việc bị người ta điều tra ngọn nguồn.

Tô gia không phải xưởng nhỏ, hàng năm từng thuyền từng thuyền lương thực đươc vận chuyển về Kinh thành thông qua đường thuỷ, xoay vòng các nơi, sự phú quý không thể không khiến người ta nhìn thấy mà đỏ mắt, có điều qua nhiều năm như thế mà Tô gia vẫn có thể đứng vững không ngã, trong lòng mọi người đều có đánh giá riêng. Song dù là như thế, trong sĩ nông công thương, xuất thân từ thương hộ như Tô Nhược Tuyết chẳng qua chỉ là cát bụi ti tiện trong mắt đám thế gia cành vàng lá ngọc như các nàng, mặc dù biết nàng đã gả vào Vĩnh Định hầu phủ, phu quân lại một bước lên mây, thân phận hiện nay cao hơn bất kỳ ai trong các nàng có mặt tại đây, tuy nhiên trong lòng, các nàng vẫn chẳng ưa nàng như cũ.

Dung nhan mỹ miều của Tô Nhược Tuyết có thể nói là nằm trong dự liệu của các nàng, bằng không thì sẽ không mê hoặc được công tử Vĩnh Định Hầu phủ không phải sao? Nữ tử lấy dung mạo của mình ra để dụ dỗ nam nhân, người như thế quả thực khiến các nàng lớn lên trong gia tộc quyền thế coi thường hết mức, trong mắt các nàng, danh tiếng Tô Nhược Tuyết và thứ đồ chơi trong tay các công tử thế gia có gì khác biệt?

Nói vậy thôi, mặc dù tâm tư suy nghĩ như thế nào cũng được nhưng lại không có can đảm thể hiện ra mặt, thấy Tô Nhược Tuyết vẫn nhẹ nhàng lạnh nhạt ngồi đó, đối với mọi người xung quanh cũng không thân thiện lắm, thời gian dần qua, cũng có chút cứng ngắc rồi.

"Chu tỷ tỷ, ta thấy hoa phù dung phía trước vừa chớm nở, chúng ta ngồi mãi nơi này cũng chẳng có ý nghĩa, hay là đi tới phía trước ngắm hoa đi!" Người vừa nói chuyện mặc váy áo màu đỏ hải đường, viền áo thêu hoa, lông mày như trăng non, đôi môi đỏ thắm, trâm cài tóc lay động, rất là xinh đẹp. Nàng ta làm ra vẻ đáng yêu lôi kéo Chu thị, khiến Chu thị không cách nào từ chối, chớp mắt hai người đã ra khỏi đài ngắm hoa, vừa đi nàng ta vừa xoay lại gọi những người khác.

Duy chỉ có không gọi Tô Nhược Tuyết.

Người đang ngồi ngoại trừ Tô Nhược Tuyết thì đều biết nàng ta, người trước mắt vừa nói chuyện chính là thê tử Thông phán Tri Châu Tiểu Tiền thị, theo lý thuyết chức quan Thông phán không đến mức khiến nàng ta như thế, tuy nhiên nàng ta chính là chất nữ nhà mẹ đẻ của Tri Châu phu nhân Tiền thị, ỷ vào vị thế của Tiền thị mà lên mặt, biết rõ hành động lần này của nàng ta là cố ý gây hấn nhưng mấy vị phu nhân ngồi đây vẫn len lén liếc nhìn Tiền thị, sau đó cũng đứng lên rời khỏi đài ngắm hoa, chỉ là trước khi đi thì có hai phu nhân lên tiếng mời Tô Nhược Tuyết.

Rõ ràng người ta muốn làm nàng khó chịu, mặc dù Tô Nhược Tuyết chưa đến mức nổi giận ngay tại chỗ, song nàng cũng không hoàn toàn làm ngơ, nhã nhặn từ chối ý tốt của hai vị phu nhân, Tô Nhược Tuyết vẫn ngồi ngay ngắn như cũ.

"Nha đầu Uyển Nhi kia bị ta chiều hư rồi, phu nhân đừng để bụng." Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, vừa rồi hành vi của chất nữ rõ rành rành như thế, nếu còn không nhìn ra quả thực là quá ngu dốt rồi, Tiền thị quyết định giải thích, nói là chất nữ còn trẻ tuổi tuỳ hứng mà thôi.

Tô Nhược Tuyết nhìn nhành hoa cách đó không xa, từng đoá hoa rực rỡ trên cành, đột nhiên một đoá theo gió thổi rơi xuống, xinh đẹp mĩ miều, Tô Nhược Tuyết thản nhiên nói: "Triệu phu nhân nói quá rồi, Trịnh phu nhân xinh đẹp động lòng người, tính cách tươi sáng, chúng ta không phải đến đây để ngắm hoa hay sao? Có tội gì?" Phu gia Tiểu Tiền thị họ Trịnh cho nên Tô Nhược Tuyết xưng hô như vậy.

Về phần những lời này, vừa rồi Tiểu Tiền thị lôi kéo người thì mặc kệ nàng, bây giờ mới lên tiếng giải thích, thật sự coi nàng là quả hồng mềm dễ bắt nạt phải không? Lại còn vụng về đến thế, Tô Nhược Tuyết không phải người thích nói nhiều, nhưng nàng cũng chẳng phải hạng người vô năng.

Nàng vừa mới nói xong, sắc mặt tươi cười của Tiền thị quả nhiên cứng đờ trong nháy mắt, đang thoải mái tự nhiên bị người đánh trả ngược trở lại, đối với Tiền thị mà nói nhiều năm qua quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhất là sau khi phu quân bà ta là Triệu Trường Thủ tiếp nhận Tri Châu, tất cả phu nhân lớn nhỏ trong thành Tri Châu này có ai dám làm bà ta không thoải mái hay sao? Dù cho Phó Đô ngự sử mới tới mang tước vị quan tam phẩm thì thế nào? Ở khu vực Tri Châu này, đương gia chính thức làm chủ chỉ có thể là Triệu gia bọn họ.

Nhớ đến việc mấy ngày trước đây phu quân và đồng liêu bí mật mưu tính, vẻ mặt Tiền thị càng vui vẻ hơn, ngươi đang ở trên đất Tri Châu thì cũng chỉ là bị bao vây mà thôi, cho dù là hổ thì cũng phải nằm yên, trong tay bọn họ có nhiều tinh binh như vậy, triều đình cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chưa tới bước cuối cùng thì không nói trước được....

Hai người không lên tiếng nữa, nhất thời bầu không khí bên trong đài ngắm hoa có chút lúng túng.

Tiền thị cố ý lạnh nhạt với Tô Nhược Tuyết, có thể bà ta thật sự không biết tính tình Tô Nhược Tuyết vốn lãnh đạm, hơn nữa nàng còn có một bản lãnh, đó là bất luận ở nơi nào, nàng đều có thể tự mình hình thành một cảnh, dường như theo lý thì nàng phải như thế, mọi người chỉ được nhìn từ xa không được khinh nhờn.

Dù sao Chu thị cũng là chủ nhà, mắt thấy bầu không khí trên đài ngắm hoa có vẻ không đúng, thế nhưng nói thế nào đi nữa hai người ngồi trên đó nàng đều không thể tuỳ tiện đắc tội, Chu thị hoàn toàn khác biệt với đám phu nhân ở đây, phu quân của nàng Tôn Kiến Châu không phải xuất thân từ nhà quyền quý, đạt được thành tựu ngày hôm nay cũng do y học tập gian khổ, mà Chu thị chính là nữ nhi của lão sư lúc bấy giờ của Tôn Kiến Châu, bọn họ không có bối cảnh không có người chống lưng, Tôn Kiến Châu có thể đi đến được ngày hôm nay quả thật chẳng dễ dàng gì, Chu thị tự nhận mình không thể giúp phu quân được chuyện gì, nhưng ít ra nàng tuyệt đối sẽ không để Tôn Kiến Châu kết thù kết oán vì mình.

Lúc này, dưới sự cố ý xoa dịu của Chu thị, Tô Nhược Tuyết cũng đứng dậy đi ngắm hoa, đương nhiên, phương hướng là ngược lại với mấy người lúc nãy, Phù Dung đẹp đến thế, nàng không muốn khi đi ngắm sẽ mất hứng.

Cảnh Xuân Viên có thể đạt được như ngày hôm nay, nguồn nước nhất định là không thiếu, quả đúng như thế, càng đi vào trong Tô Nhược Tuyết liền thấy một hồ nước lớn, đúng lúc này nàng vừa đi qua một khóm phù dung, gió nhẹ lướt qua, sóng nước lăn tăn, hương hoa toả bốn phía, cảnh sắc tuyệt vời.

Đúng lúc Tô Nhược Tuyết không muốn đối mặt với đám người kia, tìm được một nơi thế này tâm trạng nàng vui vẻ hẳn.

Tuy nhiên, có vài chuyện nàng có muốn trốn cũng trốn không thoát, hiện giờ đang có người đem mấy chuyện buồn nôn gắn lên người của nàng, thậm chí còn bày ra trước mắt nàng, lúc này đây, chân trước nàng vừa rồi đi, chân sau đã có người bước ra đâm thọt.

"Cô cô, người xem nàng ta như vậy là có ý gì? Ỷ vào phu quân nhà mình tước vị cao mà không coi ai ra gì, sao không quan sát kỹ xem đây là chỗ nào mà đã kiêu ngạo như vậy!"  Tiểu Tiền thị kéo kéo cánh tay Tiền thị, mắt nhìn về phướng Tô Nhược Tuyết, thần sắc đầy khinh thường, "Một nữ nhi nhà thương hộ, thật sự cho rằng mình bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng à, kiến thức hạn hẹp ngu xuẩn..."

Từ trước đến nay Tiền thị rất cưng chiều chất nữ này, bà ta không có nữ nhi, nhiều năm qua có thể nói Tiểu Tiền thị là do một tay bà ta nuôi lớn, nếu không thì cũng không dưỡng ra một người có tính tình chẳng coi ai ra gì thế này, chẳng qua là việc này liên quan sâu rộng, Tiền thị càng cẩn thận không một chút phân tâm, chất nữ nhà mình ngốc như vậy, vừa gặp đã đắc tội người ta, bà ta cũng có chút bất đắc dĩ.

"Uyển Nhi, cô cô nói con bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không được bộc lộ hết tâm tính của mình, chuyện Phó Đô ngự sử phu nhân hôm nay, con đã biết sai chưa?"

Tuy trước giờ Tiền thị dung túng con cháu, nhưng phép tắc lại chưa từng bỏ qua, trong lòng Tiểu Tiền thị vừa yêu kính vừa sợ bà ta, mỗi khi Tiền thị nghiêm mặt, nàng ta lập tức ỉu xìu ngay. "Cô cô dạy chí phải, Uyển Nhi biết sai rồi."

"Sai ở chỗ nào?"

"Sai ở chỗ thiếu kiên nhẫn..."

Bên kia cô chất Tiền thị tự thống nhất với nhau, chưa đầy một lát nha hoàn Tử Oanh đến nhắc nhở Tô Nhược Tuyết đang ngắm hoa, Tiểu Tiền thị đang đi về phía các nàng.

"Lý phu nhân, vừa rồi là do Uyển Nhi xúc động quá, người là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, cô cô đã răn dạy ta rồi, người đừng chấp nhặt ta có được không?

Nàng ta vốn xinh đẹp động lòng người, bày ra dáng vẻ rụt rè e sợ xin lỗi như thế mà vẫn duyên dáng khiến người ta say đắm, có điều không thích chính là không thích, huống chi người ta đến xin lỗi nàng, không biết có bao nhiêu ấm ức đâu.

"Trịnh phu nhân đừng khách sáo, hôm nay đúng lúc phù dung nở, chúng ta vẫn nên đi dạo ngắm hoa đi, đừng phụ ý tốt của Tôn phu nhân."

Tiểu Tiền Thị vốn bị ép đến xin lỗi nàng, thấy nàng nhẹ nhàng nói như thế, nàng ta lập tức hăng hái hẳn lên, "Lý phu nhân nói rất đúng,  vậy Uyển Nhi đi trước, không quấy rầy nhã hứng của người nữa."

Nói xong, không đợi Tô Nhược Tuyết phản ứng, nàng ta đã nhấc chân rời đi.

Tô Nhược Tuyết chẳng thèm để bụng, nàng xoay người tiếp tục ngắm từng mảng phù dung đang nở rộ, nghe đồn Tuý phù dung một ngày đổi ba màu, sáng sớm đến gần trưa hoa màu trắng noãn, dần qua buổi xế chiều thì chuyển thành màu hồng phấn, đến chạng vạng tối thì biến thành màu đỏ thắm héo rũ, lúc nãy nàng đứng ở chỗ này hoa đã dần dần chuyển sang màu hồng phấn, chỉ là dáng vẻ khi hoa biến thành màu đỏ thắm nàng không được thưởng thức rồi.

Cảm nhận được bụng hơi đói, Tô Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, đã là giờ tỵ canh ba, mặt trời treo cao, trong bụng nàng mang hài tử nên không thể chịu đói, ở chỗ này đã hai canh giờ, nước cũng đã uống cạn, không thể nghi ngờ đã là cực hạn, dĩ nhiên, hiện tại nàng sẽ không tuỳ tiện để mình đói bụng.

"Lý phu nhân, chúng ta đã nói sẽ dùng bữa trưa cùng nhau rồi mới về, ta đã gọi đồ ăn xong..." Dĩ nhiên Chu thị lên tiếng giữ nàng lại, mấy phu nhân bên cạnh cũng thật thật giả giả mở miệng khuyên bảo.

Tô Nhược Tuyết khách sáo nói xin lỗi, nàng nhất quyết muốn đi, ai cũng không thể giữ lại, cho nên đám phu nhân kia đành bỏ cuộc.

Sau khi lên xe ngựa, không đợi Tô Nhược Tuyết mở miệng, Tử Yên vội vàng lấy bánh ngọt cất trong tủ nhỏ cho nàng ăn tạm, "Phu nhân đói bụng lắm phải không? Người mau ăn đi, về đến phủ là Ngô ma ma đã làm xong thức ăn chờ người rồi." Nói rồi tiểu cô nương nhanh nhẹn rót cho Tô Nhược Tuyết một chén trà.

Tô Nhược Tuyết không từ chối, vừa nãy còn chưa đói đến mức này, nhưng khi nghe Tử Yên nói xong, bụng nàng bỗng réo liên tục, hết sức chờ mong thức ăn Ngô ma ma chuẩn bị, cắn một miếng bánh đậu đỏ ngọt ngào, ừm, không biết hôm nay Ngô ma ma cho nàng ăn món gì đây...