Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 2




Sự thật chứng minh. Lý Dụ có khả năng dự đoán trước cỡ nào.

Tuy nói Bùi Hạo ghét văn nhưng thật ra căn cơ của hắn rất tốt, lão gia tử nhà hắn dạy không bao lâu mà đã mê tít mắt, ông ước gì có thể đóng gói tất cả tôn tử nhà mình đưa hết sang Bùi gia chỉ cần một kỳ tài là Bùi Hạo mà thôi.

Đương nhiên, mặc dù ngoài miệng Bùi lão gia nói ghét bỏ đại tôn tử Bùi Hạo, nhưng sự thật là cũng rất sốt ruột bảo vệ.

Tiếc rằng xưa nay lão đầu tử nhà hắn không phải là người biết phân rõ phải trái trắng đen, cho nên ông không thèm để ý đến sự kinh bỉ của Bùi lão gia, Lý lão hầu gia vẫn không biết xấu hổ nhận thân thích như cũ, cả ngày luôn miệng "Đại tôn tử", "Đại tôn tử", cũng may tình cảm giữa Lý Dụ và Bùi Hạo rất tốt, nếu không đổi thành một người khác, hắn có thể không so đo sao?

Cứ như thế, Lý Dụ và Bùi Hạo thường xuyên tiếp xúc, những ngày tiếp theo có thể nói là tiêu sái tùy ý, thậm chí khi sau này khi bọn họ đã lớn lên còn làm quen với với một bằng hữu thuộc hàng Hạnh Lâm thế gia của Đại Hạ -- Tam thiếu gia Đới Gia Đới Xuân Vinh, từ đó về sau quả thực chính là ba sát tinh hợp thể, có thể gọi là Quỷ Kiến Sầu, mọi người đặt biệt hiệu là "Kinh thành tam hại."

Bùi Hạo thô lỗ vô pháp vô thiên, Lý Dụ gian xảo có thù tất báo, Đới Xuân Vinh nhìn có vẻ vô hại nhất nhưng lại là người ác độc nhất --- Hắn thích hạ thuốc người ta!!!

Ba người bọn họ ỷ vào nhà mình gia thâm thế hậu cho nên có thể nói là hoành hành trong kinh thành không sợ ai.

Ngay từ lần đầu tiên không phải không có người muốn trả thù bọn hắn, có điều giống như binh sĩ chiến đấu, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng, không bị thương chỗ hiểm, bọn họ chỉ là bá  tánh bình thường nên cũng không tìm đến báo thù.

Tuy nhiên, luận võ ngươi không đánh lại man phu Bùi Hạo, luận văn ngươi không gian trá bằng Lý Dụ lòng dạ hiểm độc, cuối cùng nói về thủ đoạn hạ lưu -- Hạ thuốc, được rồi...Không nói đến Đới gia nhiều đời theo nghề y mà còn là một cao thủ giải độc. Tục ngữ rất đúng vật họp theo loài người phân theo nhóm, Tam công tử Đới gia này có thể kết thân với hai người từ nhỏ đã nổi danh "Nhân vật phong vân" là Bùi Hạo và Lý Dụ, cũng đủ để thể hiện rõ bản thân hắn không phải là "Phàm nhân."

Không giống với Đại công tử và Nhị công tử Đới gia có y thuật cao siêu được thế nhân ca tụng không ngớt, y thuật của Tam công tử Đới gia không biết như thế nào, nhưng công phu hạ độc chính là nhất đẳng đấy.

Cái gì là "Mỉm cười nửa bước điên*", cái gì là "Vui chết người không đền mạng", nghe tên cũng đoán được mờ mờ, dù không phải thứ độc gây chết người nhưng hết lần này đến lần khác chỉnh người ta chết đi sống lại, cái cảm giác sống không bằng chết đó độc ác hơn hai người Bùi Hạo và Lý Dụ không biết bao nhiêu lần.

*Mỉm cười nửa bước điên" hán việt là Hàm tiếu bán bộ điên là tên một loại mê dược dùng để cưỡng đoạt phụ nữ.

Nhiều năm qua, phàm là người may mắn gặp được đều hận Tam thiếu Đới Xuân Vinh đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu ngươi nói bọn họ hoành hành như thế, vậy quan phủ ở đâu? Song bọn họ không làm ra chuyện lớn gì đến nỗi trời ghét người oán, thật sự quan phủ cũng không tiện nhúng tay, dù sao ba người bọn họ đều trưởng thành trong sự tranh giành của con cháu thế gia, trên tay cơ bản cũng không sạch sẽ gì.

Mà nói đi cũng phải nói lại, thỉnh thoảng bọn họ còn giúp quan phủ bắt hải tặc, dạy dỗ bọn lưu manh, nếu không phải lực sát thương quá lớn thì gần như đã làm nên đại sự, đừng nói tới danh hiệu "Kinh thành tam hại", quan phủ còn muốn sai người làm tấm biển "Kinh thành tam hảo thiếu niên" kia kìa.

Dù sao ba người này, nếu không phải mỗi người đều mang tiếng xấu cộng với "Sát khí" quá nặng, thì với tướng mạo tuấn tú động lòng người, không biết đã chiếm biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ của các tiểu cô nương rồi nữa.

Nhưng mà chuyện vui chóng tàn, hai năm trước Bùi Hạo động kinh chạy theo đoàn ngựa thồ đi tứ phương, thiếu đi một huynh đệ thích làm chuyện xấu nhất, Lý Dụ sâu sắc cảm nhận được cuộc sống thật là nhàm chán, ngay cả khi đám ruồi nhặng thường ngày lượn qua lượn lại khiến hắn hận không thể tiêu diệt hết bây giờ bọn chúng liên tục khiêu khích tìm chết trước mặt hắn, mà hắn lại không có tâm trạng chơi đùa với bọn chúng một chút nào.

Thế là, trong lúc Bùi Hạo tự do tiêu sái khắp trời nam biển bắc thì cuộc sống của Lý nhị thiếu lại chán ngắt, vì thế hắn bỗng nhớ đến tổ chức ngầm chuyên thu thập tin tức mà hắn đã lập ra lúc trước --- Thiên Cơ đường.

Nói ra thật hài hước, Thiên Cơ đường là do lúc Lý Dụ còn nhỏ không hiểu chuyện lập ra để tiêu khiển mà thôi, đương nhiên nó đã từng là vũ khí lợi hại nhất giúp "Kinh Thành tam hại" chỉnh người, dù sao ai không có chuyện xấu trong nhà chứ. Những năm qua, tình thế trong triều vô cùng biến động (Kỳ thật chủ yếu do Bùi Hạo không ở kinh thành nên Lý nhị thiếu rất nhàm chán!) Lý Dụ cũng từ từ quan tâm, ban đầu Thiên Cơ đường chỉ điều ra những chuyện của các nhà quyền quý trong kinh thành mà nay nó gần như đã mở rộng ra khắp các ngõ ngách Đại Hạ.

Tuy nhiên, có quá nhiều tin tức nhỏ, lúc đầu Lý Dụ còn thấy mới lạ, nhưng liên quan đến những tin tức đại sự quốc gia, thời gian trôi qua Lý Dụ ngày càng không có hứng thú. Đúng lúc đầu năm nay Bùi nãi nãi ra tối hậu thư Bùi Hạo phải hồi phủ bàn chuyện hôn sự, "Tin tức rợn người" như thế một khi lọt vào tai là tinh thần Lý Dụ phấn chấn lại ngay!

Trò cười lớn như vậy mà không xem thì không phải có lỗi với bản thân mình sao?

Quả nhiên, Bùi Hạo chính là Bùi Hạo, hắn luôn là người đứng đầu, với tư cách là người ngoài Lý Dụ chỉ đứng một bên xem kịch, vô cùng vui vẻ.

Song trong lúc Bùi nãi nãi nhiệt tình sắp xếp chuyện hôn sự, rốt cuộc Bùi Hạo chịu không nổi phải cưỡi ngựa trốn đến thôn trang ở ngoại thành, bỏ lại kỳ danh "Nghỉ mát". Có điều, nghỉ mát thì nghỉ mát, tất cả người phú quý trong kinh thành chỉ cần không bận rộn phần lớn đều đi thôn trang tránh nóng, nhưng Bùi Hạo đi "Nghỉ mát" có thể đơn giản như vậy sao? Tuyệt đối không!

Tiểu tử này đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, không đến hai ngày mà đã chọn được nương tử cho mình rồi!

Theo lời Bùi Hạo, vị tẩu tẩu tương lai này của hắn rõ ràng là bị bắt cóc nhưng sau đó lại lanh trí giết chết người bắt cóc mình! Một tiểu thư khuê các tay trói gà không chặt, một mãnh nam chuyên huấn luyện tử sĩ, thật là một câu chuyện "Thỏ vồ sư tử" mà!!!

Quả nhiên người được Bùi Hạo để ý chắc chắn không phải người phàm!

Hôm nay là mùng bảy tháng bảy, đám học trò tụ tập tại Tam Nguyên lâu bái sao Khôi, chuyện không thú vị như thế Lý Dụ cơ bản không muốn đến, nhưng tiếc rằng lần trước khi Bùi lão gia nhìn thấy bài thi Hương của hắn thì rất tức giận, ông trực tiếp liên hệ với lão đầu tử nhà hắn chèn ép hắn. Cũng may hắn có hai huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, lừa Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh tới đây là được.

Nhưng không, Bùi Hạo ở đây, là vì niềm vui của mình mà tìm tới.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, ngày hôm nay ba tỷ muội Tô gia vốn đến quý phủ của cữu cữu Khương Hậu Lâm trò chuyện với cữu mẫu Vương thị, nhưng trong lúc các tiểu cô nương đang nói cười vui vẻ vây quanh Vương thị làm xảo quả* bằng dưa ngọt thì tiểu biểu muội lanh lợi Khương Dao đến quấn lấy Vương thị đòi đi Tam Nguyên lâu xem náo nhiệt.

*Xảo quả: Người ta dùng quả dưa để khắc thành hoa giống như khắc dưa hấu vậy đó.

Đối với bốn đứa nhỏ do mình sinh ra Vương thị quả thật xứng danh từ mẫu, quan niệm của bà là nữ nhi khi chưa gả là phải sống thật thoải mái vô ưu vô lo chứ không cẩn thận dạy bảo như nhi tử, xưa nay Vương thị yêu thương hai nhi nữ có thừa. Đại nữ nhi Khương Di năm nay cập kê đã định thân với Đại công tử của công bộ Thị Lang Ngụy Quân nên không thể ra ngoài, bà bèn để ba tỷ muội Tô gia dẫn Khương Dao đi. Phu quân và nhi tử bà đều ở đó, bà nghĩ chắc cũng không có chuyện gì đâu.

Đại tỷ Tô gia Tô Nhược U dẫn các muội muội xem lễ xong thì theo gã sai vặt bên cạnh Khương Khánh Trạch đến Lệ Hoa uyển phía sau Tam Nguyên lâu, mặc dù nàng biết làm như thế sẽ xảy ra chuyện Nhị muội Tô Nhược Tuyết đã ngăn cản một lần, nhưng muội muội không giỏi nói chuyện, cũng nói được lý do khiến người ta tin tưởng, tuy Tô Nhược U rất tin muội muội của mình, nhưng không biết thế nào, tình cảm của Đại biểu ca nàng nhất định phải chú ý mới được.

Mà khổ nỗi ở bên này Bùi Hạo không tìm được cơ hội gặp mặt riêng với Tô Nhược U, khi thấy nương tử nhà mình (hắn tự cho là như vậy ╮ ( ╯ _ ╰) ╭) rời khỏi chỗ ngồi, hắn cũng lặng lẽ không tiếng động đi theo sau.

Tô Nhược Tuyết và tiểu muội Tô Nhược Nhụy, tiểu biểu muội Khương Dao đành trở lại lầu hai của Phù Dung các, sau đó nàng không yên lòng nên tìm cớ ra ngoài. Mà sau khi bái sao Khôi xong Lý Dụ nghe gã sai vặt báo cáo hướng đi của Bùi Hạo thì rất kích động, loại chuyện thế này nến hắn không đi xem thì có lỗi với bản thân mình quá!

Bởi vậy, bọn họ một trước một sau nên xảy ra tình cảnh lúc trước.

Trong tay Lý Dụ có Thiên Cơ đường, từ lúc Bùi Hạo nói muốn thành thân với Đại tiểu thư Tô gia Tô Nhược U thì không đầy nửa canh giờ, bức họa vẽ Đại tiểu thư Tô gia, thông tin, kể cả tư liệu của tất cả mọi người trong Tô gia đều bày trước mắt hắn. Bởi vậy khi nhìn thấy Tô Nhược Tuyết ngoài đời thật, tuy dung mạo ba tỷ muội giống như khắc từ một khuôn ra nhưng hắn có cảm giác từ cái nhìn đầu tiên hắn đã biết nàng là ai.

Lý Dụ đi theo sau lưng Tô Nhược Tuyết, bước đi giống như dạo chơi nhưng lại vừa vặn giữ vững khoảng cách ba trượng* với nàng.

*Một trượng bằng mười thước.

Rõ ràng Tô Nhược Tuyết không quen thuộc với trạch viện ở đây lắm, càng đi bước chân nàng càng loạn, cũng may lúc đi qua ngã rẽ nàng gặp được hai nha hoàn chỉ đường nên nàng mới nhanh chóng tìm được Lệ Hoa uyển, lúc nàng tới nơi thì phát hiện mình đã chậm một bước.

Trong đình nghỉ mát cách đó không xa có một đôi nam nữ đứng giữa cây cối um tùm, hoa đua nhau khoe sắc, gió nhẹ nhàng lướt qua hai vạt áo bay phất phới, không nói ra được có bao nhiêu hài hòa và xứng đôi.

Hiển nhiên có người nhìn thấy cảnh này sẽ rất chướng mắt.