Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 114




Lý Dụ nhìn nam tử đứng cứng ngắc bên cạnh, tâm trạng hắn thoải mái không biết nói sao cho hết, "Thì ra biểu ca sắp thành thân rồi, chúc mừng."

Hóa ra người ở lại thương lượng chính sự hôm nay không chỉ có mấy người bọn họ, sau khi Khương Khánh Trạch thi đỗ bảng nhãn thì làm việc trong Hàn Lâm Viện cho đến giờ, y có tài học, có khát vọng, rất được Hạ Cảnh Đế trọng dụng, cũng thường xuyên lui tới ngự thư phòng.

Gương mặt Khương Khánh Trạch lạnh ngắt, ánh mắt khi nhìn người phía trước có thương tích đau đớn, có phẫn nộ, thế nhưng vẫn không lấn át được sự tuyệt vọng và bi ai, "Có lẽ Lý đại nhân hiểu sai rồi, hạ quan chưa có ý định thành thân."

"Ồ," Lý Dụ nhướng mày, "Tuổi của biểu ca cũng không nhỏ, tục ngữ nói rất đúng, bất hiếu có ba điều, không con nối dõi tội nặng nhất, biểu ca đã xây dựng được sự nghiệp mà còn chưa chịu thành gia lập thất, như vậy chẳng phải bất hiếu với cữu cữu, cữu mẫu hay sao?

Cuối cùng ánh mắt Khương Khánh Trạch cũng rời khỏi người Tô Nhược Tuyết, "Đây là chuyện nhà của hạ quan, không nhọc đại nhân phí tâm."

Nói rồi, y bước nhanh về phía trước, vừa đúng lúc này Tô Nhược Tuyết nhìn thấy Lý Dụ, dĩ nhiên, nàng cũng nhìn thấy Khương Khánh Trạch, nếu như nói lúc trước trong lòng Tô Nhược Tuyết vẫn không thể nào hoàn toàn buông bỏ khúc mắc, thế nhưng lâu ngày gặp lại, lòng nàng chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Thuận theo tâm ý mình, Tô Nhược Tuyết bước hai bước về phía Lý Dụ.

"Tuyết Nhi..." Khương Khánh Trạch nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Tuyết, đây là người y ngày nhớ đêm mong, mặc dù hiện tại bị nàng làm tổn thương và đau khở, y vẫn không đành lòng vì tức giận mà bỏ qua cơ hội gặp mặt hiếm hoi này.

Khóe môi Tô Nhược Tuyết khẽ cong lên, nàng khách sáo có lễ chào xã giao, "Chúc mừng biểu ca, cữu cữu và cữu mẫu nhất định sẽ rất vui cho mà xem."

Hai tay Khương Khánh Trạch nắm chặt, đôi mắt tràn ngập xúc động giận dữ, có điều y vẫn cố hết sức kiềm chế lại, "Muội thật sự hi vọng ta sẽ thành thân? Rõ ràng khi còn bé cũng ta đã hứa với nhau..."

Tô Nhược Tuyết không muốn nghe nhắc lại loại chuyện này một chút nào, nàng lên tiếng cắt đứt lời Khương Khánh Trạch, "Biểu ca và Thiến biểu tỷ trai tài gái sắc, người làm biểu muội là ta đây đương nhiên phải chúc phúc hai người."

"Đúng thế," Lúc này Lý Dụ cũng đi tới, hắn mỉm cười tiếp lời Tô Nhược Tuyết, "Đến lúc đó chúng ta sẽ đến quỷ phủ uống chén rượu mừng, đúng không Thiến biểu tỷ?"

Trương Thiến hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Khương Khánh Trạch, một chút can đảm vừa rồi biến mất sạch sẽ khi vừa nhìn thấy y, hiện tại trong lòng ả chỉ còn lại sợ hãi, rõ ràng nhìn qua Khương Khánh Trạch có vẻ ôn hòa nhã nhặn, nhưng chẳng hiểu sao giờ khắc này nhìn thấy y, ả lại có cảm giác lúc này y rất đáng sợ....

"Được được được..." Khương Khánh Trạch đau đớn cười cười, "Nếu muội muốn như vậy, đời này ta lấy nàng ta thì có là gì? Có điều, Tuyết Nhi, muội yên tâm, những gì nàng ta nợ muội, ta nhất định sẽ bắt nàng ta trả gấp trăm lần..."

Qua thời gian một chén trà, trong xe ngựa Hầu phủ, Lý Dụ cúi đầu nhìn người đang thất thần trong lòng, hắn chịu không nổi nữa, một tay nắm chặt cằm Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ hung dữ nói: "Tuyết Nhi, quá đủ rồi, ta đã cho hắn ta quá nhiều thời gian, bất luận là hiện tại hay sau này, trong đầu nàng cũng chỉ có thể là ta!"

Nói rồi hắn hung hăng bắt lấy cánh môi đỏ tươi, mạnh mẽ mút hút một phen, tiếp theo hắn còn tàn nhẫn dùng răng khẽ cắn, nhân lúc Tô Nhược Tuyết hé miệng kêu đau, chiếc lưỡi to len lỏi vào, trực tiếp công thành đoạt đất.

Nụ hôn của hắn nhiệt tình như chính con người hắn vậy, thậm chí nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã bị hắn mạnh mẽ tấn công khiến cho trở tay không kịp. Trừ nụ hôn nóng rực đầy tính chiếm hữu của hắn, trong đầu Tô Nhược Tuyết không suy nghĩ được gì nữa...

"Nhị gia, đến rồi ạ."

Một giọng nói cung kính bất thình lình truyền vào tai, tinh thần mong lung của Tô Nhược Tuyết bị dọa tỉnh lại, nàng nhanh chóng lùi về vị trí cũ, hơi nghiêng đầu tránh thoát nụ hôn của hắn, Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi, không để cho hơi thở của mình quá mức rối loạn, có điều hiển nhiên là cô đánh giá nụ hôn kịch liệt vừa rồi quá thấp, vừa mở miệng ra, giọng nàng quyến rũ như nước chảy, "Đến rồi..."

Cả người Lý Dụ như có lửa đốt, hắn bất chấp bên ngoài có người, không cho hôn môi cũng được thôi, hắn bèn há miệng ngậm lấy vành tai hết sức đáng yêu trước mặt, dù sao chỉ cần là nàng, hắn mặc kệ người ta soi mói.

"Ưm..." Lúc này Tô Nhược Tuyết tựa như một bãi nước xuân, nàng đã cẩn thận phục hồi lại một lát nên vốn có thể giữ vững, nhưng một khi lại bị kích thích một lần nữa, dù cho chỉ là một cục đá nho nhỏ ném vào, thì cả người nàng cũng có thể sắp tràn ra rồi.

Bên tai truyền đến âm thanh cực ngắn, thậm chí bởi vì cố hết sức kiềm ném nên đúng là rất nhỏ, có điều càng như thế, rơi vào trong tai Lý Dụ lại càng khơi dậy dục hỏa đốt người trong lòng hắn.

"A..." Ngực trái bị người ra sức sờ nắn, Tô Nhược Tuyết kiềm chế không được mà kêu đau ra tiếng, thần trí quay về vị trí cũ một lần nữa, mắt thấy hoàn cảnh càng ngày càng không thể cứu vãn, Tô Nhược Tuyết vội la lên, "Chúng ta.... Quay về Ngọc Sênh Cư đi..."

Lý Dụ âm thầm mắng một câu, hắn biết nếu cứ tiếp tục nữa, nhất định hắn sẽ không quan tâm chuyện khác mà muốn nàng ngay trên xe ngựa. Cởi áo choàng của mình ra, Lý Dụ nhanh chóng bao bọc Tô Nhược Tuyết đã động tình hấp dẫn như thủy triều mùa xuân lại thật chặt chẽ, ngay sau đó, hai tay dùng sức bế người xuống xe ngựa, một đường đi nhanh không trở ngại, đám người hầu nhìn thấy vẻ mặt Nhị gia đằng đằng sát khí thì đã tự động né xa, nào dám ở lại cản đường phạm vào kiêng kỵ của hắn chứ?

Tô Nhược Tuyết trốn trong lòng hắn, cũng may nàng không nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, cho nên nàng mới có thể tập trung tinh thần cảm nhận một chuyện khác, nghe tiếng tim đập "thịch thịch thịch" rất nhanh bên tai mình, Tô Nhược Tuyết chỉ cảm thấy càng xấu hổ hơn, bất tri bất giác hơi thở tăng thêm vài phần nặng nề.

"Phu quân..." Áo choàng trên người bị người ta cởi ra, chớp mắt Tô Nhược Tuyết đã bị người đặt ở trên giường, lọt vào tầm mắt là một đôi mắt đỏ ngầu, không giống người bình thường mà cực kỳ giống dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi, rõ ràng là vô cùng thèm khát nhưng vẫn tận lực khắc chế để nàng ngồi vững mới buông tay.

Nhưng Lý Dụ như vậy càng làm Tô Nhược Tuyết thêm sợ...

Quả nhiên, kế tiếp miệng Lý Dụ không hề nhả ra thêm một chữ nào, ánh mắt hắn vẫn chuyên chú nhìn Tô Nhược Tuyết ở trên giường, tuy nhiên đôi bàn tay hắn cũng không ngừng hoạt động, chẳng mấy chốc, y phục trên người hắn đã được cởi sạch sẽ.

Lần đầu tiên thẳng thắng đối mặt với Lý tiểu tướng quân, so với sự hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang của Lý tiểu tướng quân, Tô Nhược Tuyết chột dạ hơn rất nhiều, hình ảnh trước mắt quả thật vượt qua phạm vi có thể chấp nhận của nàng, Tô Nhược Tuyết nghiêng đầu muốn tránh, song nàng chưa kịp làm gì thì vòng eo đã bị người ôm trọn trong tay.

Hoàn toàn không cho nàng từ chối, bàn tay Lý Dụ hoạt động một lần nữa.

Bên tai truyền đến tiếng tơ lụa bị xé rách mơ hồ, Tô Nhược Tuyết không thể không thẹn thùng, bàn tay nhỏ nhanh chóng giữ bàn tay to đang tác quái kia lại, nàng vội hô lên, "Chàng đừng.... gấp mà."

"Vậy nàng tự làm!" Rốt cuộc Lý Dụ cũng mở miệng, nhưng giọng nói lại trầm đục không thể tưởng tượng nổi, tựa hồ chỉ cần lọt vào tai, là thân thể người ta không kiềm được mà mềm nhũn đi ba phần.

Tô Nhược Tuyết cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nàng miễn cưỡng nuốt nước bọt mấy lần, dưới ánh mắt gần như hòa tan mọi thứ bên trên, bàn tay nhỏ bé khẽ run tìm nút thắt y phục mở ra. Đợi đến khi nàng tự cởi bỏ hết y phục của mình, bàn tay Lý Dụ mới mò sang.

Từng kiện y phục bị cởi ra bị người ta ném xuống sàn chẳng chút thương tiếc, cả người  Tô Nhược Tuyết sạch sẽ như trứng gà bóc, một thân da thịt trắng mềm như tuyết, cái bụng cao ngất chẳng những không làm mất đi vẻ đẹp của nàng, mà ngược lại còn khiến cho nàng có thêm mấy phần quyến rũ không nói nên lời.

"Tuyết Nhi, ta đợi không kịp nữa, nàng chiều ta trước một chút..."

Một chuỗi âm thanh nặng nề truyền tới, Tô Nhược Tuyết còn chưa hoàn toàn lĩnh hội hết thâm ý trong lời hắn, thì bỗng nhiên đôi chân dài thẳng tấp mảnh khảnh bị người gác lên vai, ngay sau đó một lực đạo hung hăng đánh tới, Lý tiểu tướng quân chính thức đến nhà viếng thăm...

Trận chiến này đã lâu chưa đánh, mọi chuyện vừa vội vừa đột ngột, cũng may bây giờ thân thể Tô Nhược Tuyết cực kỳ mẫn cảm, từ lúc ở trên xe ngựa nàng đã động tình vì bị Lý Dụ hôn kịch liệt, ngoại trừ ban đầu có chút không thoải mái, về sau tâm hồn Tô Nhược Tuyết nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy cực kỳ hung hãn này.

Bởi vì nhịn đã quá lâu, lúc này đây, mỗi một lần Lý Dụ đều đâm đến tận cùng và cực nhanh, chịu đựng hơn thời gian uống cạn chén trà, Lý Dụ mới bắn ra. Tô Nhược Tuyết há to miệng thở hổn hển, trâm cài tóc lộn xộn, búi tóc vốn chỉnh tề cũng bị kéo ra bảy tám phần, rốt cuộc do có thai lớn tháng, chỉ làm vỏn vẹn một lần mà nàng đã thở không ra hơi.

"A..." Giữa lúc ánh mắt còn mông lung, Tô Nhược Tuyết bỗng bị người bế lên.

Hai tay tự động vòng lên cổ Lý Dụ, nàng tùy ý để hắn bế mình giạng chân ngồi trên đùi hắn, lúc này Lý tiểu tướng quân vẫn còn giương nanh múa vuốt, làm cho nàng muốn phớt lờ cũng phớt lờ không được, Tô Nhược Tuyết có cảm giác mặt mình lại bắt đầu phát sốt, vừa mở miệng, âm thanh đã tràn ra đầy yêu kiều, "Từ bỏ, mệt mỏi quá..."

Lý Dụ cười khẽ một tiếng, hai bàn tay im lặng không tiếng động dời xuống ắt lấy hai cánh mông mềm mại tinh tế tỉ mỉ, sau khi lưu luyến vuốt ve, đột nhiên hắn dùng lực, Lý tiểu tướng quân lại vác thương vào thành một lần nữa...

Lần này không còn gấp gáp khiến người ta chịu không nổi, Lý Dụ cực kỳ dịu dàng, bàn tay của hắn liên tục vuốt ve trên người Tô Nhược Tuyết, nụ hôn trượt khỏi môi Tô Nhược Tuyết, lướt qua chiếc cổ thon dài xuống hai luồng mềm mại mà hắn yêu thích nhất, giống như thi triển phép thuật cao siêu nhất, cả người Tô Nhược Tuyết tê rầ, khoái cảm tận sâu trong cơ thể phát ra càng ngày càng nhiều, tựa như mưa to trong ao nước nhỏ, Tô Nhược Tuyết vừa vui sướng vừa sợ hãi, nước ao vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng, Tô Nhược Tuyết có cảm giác pháo hoa nở rộ trong đầu mình, nháy mắt sự rung động tuyệt mỹ chiếm mất lý trí của nàng...

Ngày mùng 2 năm mới, nữ nhi gả ra ngoài phải về nhà mẹ đẻ.

Tô phụ đã sớm sai người hầu chuẩn bị thỏa đáng, từng chiếc xe ngựa rẽ vào con ngõ phía trước, rốt cuộc Tô phủ cũng hiện lên bầu không khí náo nhiệt đã lâu không thấy.

Bởi vì có người nào đó cố ý dung túng, hôm nay Tô Nhược Tuyết lại dậy trễ so với dự tính, lúc nàng đến Tô phủ thì cả nhà đại tỷ và tiểu muội đã tới rồi.

Cởi áo choàng trên người ra, Tô Nhược Tuyết nhìn đến ba viên thịt béo núc ních đang ngồi trên giường rồi bước nhanh tới.

"Đại Bảo Nhị Bảo, xem ai đến này?" Tô Nhược Nhị bế nhi tử nhà mình trong lòng, ngoài miệng vẫn không quên trêu ghẹo hai cháu ngoại trai đang bò tới bò lui trên giường.

Hiện tại, Đại Bảo và Nhị Bảo luôn tò mò với bất cứ thứ gì, vừa nghe thấy tiếng nói thì hai nhóc con liền quên mất việc tranh giành trái bóng nhỏ, nhanh chóng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Tô Nhược Tuyết ngắm nghía hai cháu ngoại trai trắng nõn non mềm, trong lòng yêu thương không chịu nổi, nàng dứt khoát đỡ bụng ngồi xuống giường ấm, tùy ý để hai  nhóc con dò xét.

Đại Bảo và Nhị Bảo quan sát khuôn mặt người tới, sau đó quay đầu nhìn về phía mẫu thân nhà mình, rồi lại nhìn sang Tô Nhược Nhị đang ôm đệ đệ ngồi bên trái, hai gương mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc tràn đầy nghi ngờ, rối rắm cả buổi cuối cùng hai nhóc chỉ tay về phía Tố Nhược Tuyết, rồi quay đầu lại bặp bẹ nói với Tô Nhược U, "Nương... Nương..."

Tô Nhược Tuyết nghĩ mãi cũng không hiểu ý của hai cháu ngoại trai nhỏ, mà Tô Nhược Nhị đã sớm cười run rẩy hết cả người, Tô Nhược Tuyết nghi ngờ nhìn về phí đại tỷ chính chắn, âm thầm hỏi thăm tình hình trước mắt.

Hau tay Tô Nhược U lần lượt ôm lấy hai nhi tử bảo bối đang trèo lên người mình, nàng cười nhẹ nhàng giải thích, "Muội đã quên tướng mạo của ba tỷ muội chúng ta à? Lúc Đại Bảo và Nhị Bảo vừa biết nhận thức, nhìn thấy tiểu muội, chúng nó cũng gọi nương..."

Cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tô Nhược Tuyết cũng không khỏi cười ra tiếng, chẳng trách hôm qua tiểu muội bày ra vẻ mặt thần bí khó hiểu, thì ra sự thật là như thế. Triều mến giang tay ra với hai nhóc con vẫn còn đang hoang mang, Tô Nhược Tuyết dịu dàng gọi: "Đại Bảo, Nhị Bảo, lại đây để dì hai ôm một cái có được không?"

Đại Bảo và Nhị Bảo vốn không thân với người lạ, nhưng mà người này lại giống mẫu thân như đúc, trong khoảng thời gian ngắn, hai tiểu bảo bối chỉ biết núp trong lòng mẫu thân, không lên tiếng.

Tô Nhược U hôn hai tiểu bảo bối nhà mình một chút, nàng kiên nhẫn dỗ dành, "Đại Bảo Nhị Bảo ngoan, đó là dì hai, giống như dì nhỏ vậy, đều rất yêu thương các con, Đại Bảo và Nhị Bảo qua ôm dì hai được không?"

Qua năm hai nhóc con đã được tròn 1 tuổi, mặc dù trong mắt người ngoài huynh đệ song sinh nhìn rất giống nhau, song tính cách vẫn có chút khác biệt, rõ ràng Đại Bảo trầm ổn hơn Nhị Bảo, nghe mẫu thân cổ vũ, Đại Bảo chỉ núp trong lòng mẫu thân lén nhìn Tô Nhược Tuyết vài lần, mà ánh mắt Nhị Bảo khi nhìn Tô Nhược Tuyết lại là hiếu kỳ hơn là sợ hãi.

"Đại Bảo Nhị Bảo, các con xem, trong bụng dì hai có một tiểu muội muội đó, muội muội tên là Nha Nha, các con có muốn chơi cùng muội muội không? Thấy vẻ mặt hai nhóc con thả lỏng, Tô Nhược Tuyết nhanh chóng tung đòn "sát thủ" của mình ra.

Đại Bảo và Nhị Bảo cùng hướng về mẫu thân nhà mình nói huyên thuyên gì đó, có điều chẳng có ai chân chính hiểu được chúng nó đang nói gì, hai nhóc con còn nhỏ, hơn tám tháng bọn chúng chỉ mới biết mơ hồ gọi "Nương", ngay cả "Cha" cũng gọi không rõ, chứ đừng nói đến các mặt khác.

"Đại Bảo Nhị Bảo, rốt cuộc các con có muốn chơi với muội muội không? Nếu không ta sẽ cho Tiểu Hoành Thánh chơi cùng muội muội đấy nhé?" Nói xong, Tô Nhược Nhị bế nhi tử nhà mình chuyển qua cho Tô Nhược Tuyết.

Thường ngày dì nhỏ thích trêu chọc các nhóc nhất, thấy dì nhỏ hành động, Đại Bảo vẫn còn do dự một chút, còn Nhị Bảo đã nhanh chóng bò sang ôm lấy cổ Tô Nhược Tuyết, giống như giành được một món đồ chơi lớn vậy, cu cậu hướng về Tô Nhược Nhị bi bi bô bô một hồi, biểu thị công khai chủ quyền bản thân, gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt vô cùng đắc ý.

Tiểu Hoành Thánh không biết mẫu thân nhà mình đang tranh đoạt với hai ca ca, cu cậu bị ôm giơ lên cao thì vô cùng hưng phấn, tựa như có người chơi trò chơi với mình vậy, tâm tình cu cậu kích động cực kỳ khủng khiếp cho nên bất chợt thét to vang vọng cả căn phòng ấm áp.

"Nhi tử nhi tử, con khoan kích động đã, để mẫu thân giành lấy tiểu muội muội trong bụng dì hai về cho con chơi ha." Tô Nhược Nhị vừa trấn an nhi tử đang vô cùng kích động nhà mình, vừa tiếp tục "Khiêu khích" nhìn về phía Nhị Bảo đang bảo vệ "đồ chơi", giống như lúc nào cũng có thể cướp Tô Nhược Tuyết đi.

Dì nhỏ quá nguy hiểm, Nhị Bảo vừa ôm chặt Tô Nhược Tuyết vừa quyết đoán phát tín hiệu cầu cứu ca ca nhà mình, yêu cầu ca ca mau tới trợ giúp. Đại Bảo do dự liếc nhìn mẫu thân nhà mình. Nhận được ánh mắt khích lệ của Tô Nhược U, Đại Bảo nhanh chóng bò "Bịch bịch bịch" sang phía Tô Nhược Tuyết, bò qua bên còn lại của Tô Nhược Tuyết, Đại bảo vừa ôm cánh tay dì hai vừa khiêu khích nhìn về phía dì nhỏ, dáng vẻ kia, chẳng phải là giống Nhị Bảo như đúc hay sao?

Hai nhóc con quá đáng yêu, mọi người trong phòng không yêu không được, ngay cả Tiểu Hoành Thánh nhìn thấy hai ca ca ôm chặt Tô Nhược Tuyết không tha, cu cậu còn tưởng rằng nàng là món đồ chơi gì đó thú vị lắm, cu cậu giãy khỏi vòng ôm của mẫu thân mình rồi trườn đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, ôm lấy chân nàng, sau đó hưng phấn nhìn về phía hai ca ca, thái độ kia hình như muốn nói, chúng ta cùng nhau chơi món đồ chơi này đi!

Về sự "Đắc giá" của Tô Nhược Tuyết, lúc ăn cơm trưa Tô Nhược Nhị miêu tả một hồi, khiến cho trái tim các nam nhân ngồi đây đều mềm nhũn, bất luận ở bên ngoài bọn họ lạnh lùng như thế nào, thì khi ở nhà họ đều trao tất cả tình yêu thương dịu dàng cho nữ nhân và các con của mình.