- Dựa vào đâu ta phải tin ngươi chứ?
Sở Mạch Thần có chút không vừa lòng với vị vừa đến, cũng không hẳn là không thích mà là cực kỳ không thích, nhất là cái ánh mắt nhìn hắn thèm nhỏ dãi kia.
' Tên này không phải đoạn tụ chứ, nhìn ta bằng ánh mắt kia thật là đáng sợ, ta thích nữ nhân nha!"
Con người khi rảnh rỗi sẽ sinh ra suy nghĩ lung tung, hắn vừa suy diễn ra cảnh hai người ở bên nhau liền nhịn không nỗi mà từng đám da gà nổi lên.
- Hai người các ngươi làm cái gì vậy?
Sở Thương Dạ khó hiểu nhìn hai nam nhân, một đang tà tứ nhìn người kia, một đang làm bộ mặt lạnh lùng nhưng trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, xem ra không chỉ có nữ nhân mới khó hiểu mà cả nam nhân cũng khó hiểu nốt.
- Ây da, ngươi nghĩ cái gì nha thái tử, nếu xét về quan hệ ta phải gọi ngươi một tiếng biểu ca a
Mục Thu Thanh cười đắc ý, lần đầu gặp vị biểu ca này y chỉ cố tình chọc hắn một chút, ai ngờ con người này thật sự nghĩ y là tên đoạn tụ.
- Biểu ca?
Điểm này thì Sở Thương Dạ từ lâu đã đoán được, chỉ có Sở Mạch Thần hiếm thấy gương mặt có chút ngơ ra rồi. Nếu để nàng thấy được chắc chắn sẽ cười nhạo Sở Mạch Thần cho xem.
Nói thật thì hiện tại hắn lại nhớ đến tiểu nương tử nhà hắn nữa rồi.
- Aiz, nói ngươi không biết cũng không có gì lạ, ta chỉ là nhi tử ngoài giá thú bị Mục Chính Viễn bỏ rơi thôi, đương nhiên không có nhiều người biết về ta
Nói đến điểm này Mục Thu Thanh có chút chua chác trong lòng nhưng nhiều hơn vẫn là hận ý đối với Mục Chính Viễn.
Năm đó Mục Chính Viễn đi dẹp loạn theo lệnh của hoàng đế bị quân phản loạn truy sát vô tình chạy đến chỗ nương của y.
Bà ấy nhân từ thu nhận ông ta, cả hai ở cạnh nhau lâu ngày sinh tình, Mục Chính Viễn từng hứa sẽ đưa bà ấy trở về kinh thành, cho bà ấy một danh phận, kết quả, bà ấy tin rồi.
Ban đầu là tin tưởng tuyệt đối, nhưng cái giá phải trả cho sự tin tưởng kia chính là bằng cả mạng sống.
Chính thê của Mục Chính Viễn ở kinh thành biết được tin tức liền tìm đến, lúc này nương của y mới biết thật ra ông ta đã có thể tử.
Năm đó y mới năm tuổi, mẫu thân bị người ta giết hại, mà Mục Chính Viễn thì lại không thấy đâu, sau đó y may mắn được sư phụ cứu giúp nhận làm đệ tử.
Đến khi lớn lên y mới biết được, thật ra chuyện năm đó cũng là một tay Mục Chính Viễn sắp xếp, ông ta muốn mượn tay thê tử để loại trừ mẫu thân của y, đơn giản là vì thanh danh của ông ta.
Ông ta không muốn mang danh cưới một nữ tử thôn quê, càng không muốn vì nương của y mà từ bỏ mối hôn sự tốt với người chính thê kia nên hy sinh bà ấy chính là lựa chọn của ông ta.
- Như vậy ta càng không thể tin tưởng ngươi, ngươi nói ngươi là nhi tử của Mục Chính Viễn, ai biết được ông ta nhận ngươi, ngươi có quay lại cắn bọn ta một cái hay không
- Ta không phải cẩu, nên sẽ không cắn ngươi đâu, vả lại ta với ông ta chỉ có hận ý, nương ta chết thảm như vậy, ông ta không tránh khỏi liên can
- Ta tin tưởng huynh ấy
Sở Thương Dạ vẫn là tin tưởng, bởi vì ban đầu hắn đã điều tra qua chuyện của Mục Thu Thanh, hơn nữa Mục Thu Thanh sủng ái sư muội, qua ánh mắt có thể thấy là không phải giả.
Quả nhiên vẫn là Thương Dạ thấu tình đạt lý a, sư muội ta không chọn sai mà
Về sau cùng Mục Thu Thanh cố ý nhấn mạnh, y biết thái tử này thích sư muội y nên cố tình trêu tức, quả nhiên nét mặt Sở Mạch Thần đen hơn cả đáy nồi.
- Được rồi, nói chuyện chính đi
- Ta nói rồi đó, lẻn vào thành bằng cách đó không được đâu
- Vậy làm cách nào?
- Đi bên trên mặt đất không được thì đổi cách khác thôi
Mục Thu Thanh nói nghe nhẹ bẫng, Sở Mạch Thần nhẫn nhịn sắp hết nổi với cái thái độ này của y rồi, nếu không phải vì còn đang bận bàn chuyện chính hắn đã rút kiếm chém cho y vài nhát rồi.
- Ý huynh là thông đạo vào bên trong thành sao?
- Đúng vậy
- Ngươi tưởng ngươi là chuột chũi sao, chỉ có vài ngày làm sao đào kịp thông đạo vào thành
Sở Mạch Thần rõ ràng là kiếm chuyện đến đầu óc không nghĩ ngợi gì, hiếm thấy con người thái tử trở nên như vậy vì một nam nhân.
- Ta có nói là ta đào à, mấy vạn tinh binh đó để trang trí sao, đồ ngốc!
Bị mắng như vậy khiến Sở Mạch Thần có hơi muốn đại khai sát giới rồi đó, nhưng dù sao cũng nể y là sư huynh của Nghê Thường nên thôi vậy.
- Hum
- Hừm hừm cái con khỉ
Sở Thương Dạ đỡ trán, mới gặp đã hoá oan gia, nhưng đúng là có chút trò vui để xem.
Đợi đến khi gặp Tiểu Nghề nhất định phải kể nàng ấy nghe mới được, mà chẳng biết bây giờ nàng ấy đang làm cái gì nữa"
Một bên là hai nam nhân cẩu độc thân đang đấu mắt không ai nhường ai, một bên là nam nhân đã lập gia thất đang được rãnh rồi mà tương tư tiểu nương tử nhà mình, quả thật người có tình yêu liền khác đi.
- Aiz...
Nghê Thường thở dài, khỏi nói cũng biết là đang nhớ đến hắn, sư phụ ngồi kế bên nàng cũng đánh một cái thở dài, một già một trẻ ngồi ngắm trăng mà chỉ tiếc hôm nay làm gì có trăng để mà ngắm.
- Đồ nhi, hôm nay sư đồ chúng ta đã thở dài đến hai trăm bảy mươi lần rồi đó
- Người đếm luôn sao?
- Ta không đếm thì làm gì bây giờ, trăng đêm nay đẹp nhỉ
- Không có trăng mà
- Đồ nhi đừng làm ta mất hứng chứ
Sư phụ nàng cầm lấy bình rượu lên nốc một hơi sau đó lại phun trở ra, sắc mặt không mấy tốt cho lắm.
- Sao lại có vị chua thế này
- Đó là giấm của đồ nhi uống mà, thai phụ thường thèm chua sư phụ không biết sao?
- Đúng là không biết
- Bỏ đi, sư phụ lúc nào có nương tử đâu mà biết
Câu nói của nàng khiến ông ấy tổn thương sâu sắc, đồng ý là ông không có nương tử nhưng dù sao cũng không nên tổn thương người như thế mà!