- Điện hạ, có tin từ biên cương, Man quốc bị tiêu diệt, Sở vương đang trên đường hồi kinh
- Um
Sở Mạch Thần chỉ đáp một tiếng cũng không hỏi thêm gì, tuy là mọi việc rất thuận lợi nhưng hắn có chút không tin tưởng, ngôi vị hoàng đế này sao có thể dễ ngồi đến như vậy.
Quả nhiên linh cảm của hắn không hề sai, chẳng mấy chốc Đông cung của hắn đã bị người bao vây.
- Điệt nhi, chúng ta gặp nhau rồi
- Cữu cữu, người đây là muốn làm gì?
- Điện hạ, rõ ràng như vậy người còn không hiểu sao, đây nói khó nghe một chút chính là tạo phản a!
Mục Chính Viễn chẳng kiêng dè gì mà nói cho hắn biết, Mục gia gia từ trước thế lực đã lớn mạnh, làm sao có thể cam tâm quỳ dưới một người xưng thần.
- Mẫu hậu có biết chuyện này không?
- Biết thì làm được gì, chỉ là một nữ nhân
- Ngươi cướp ngôi Sở gia, không sợ thế nhân phỉ báng hay sao, huống hồ Sở vương đang trên đường hồi kinh
- Ta biết, chỉ là đợi đến khi Sở vương dẫn binh hồi kinh thì mọi sự đã thành, ông ta còn làm được gì, à quên, quân Tần gia cũng là vật trong tay ta, ngươi hết đường chạy rồi
Lời ông ta nói quả thật không sai, hiện tại Sở vương còn đang ở Man quốc xa xôi, vẫn là chưa về đến biên giới hai nước, nếu quay trở lại cũng phải mất nửa tháng, trấn quốc đại tướng quân hiện tại trấn giữ ở biên cương, quân đội đóng ở biên cương Yến quốc muốn trở về kinh cũng phải mất khá nhiều thời gian.
Nhưng hắn lại không ngờ, Tần gia khi hắn bàn chuyện hợp tác vẫn giữ thái độ trung lập nay lại đi theo cữu cữu hắn tạo phản.
- Người đâu, đưa thái tử điện hạ đi nghỉ ngơi thôi
- Ai dám động vào chủ nhân
Dạ Nhất rút kiếm bảo vệ Sở Mạch Thần, hai người trao đổi ánh mắt liền hiểu ý, bọn họ là định phá vòng vây trốn ra ngoài.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nghe lời ta nói sao
Mục Chính Viễn quát đám binh lính bên cạnh ông ta, bọn họ nhìn nhau rồi cũng xông lên, hai chủ tớ Sở Mạch Thần liền rút kiếm đánh nhau với bọn chúng, thư phòng của hắn loạn thành một đoàn .
-
- Không được để hắn chạy thoát, các ngươi lên hết cho ta
Điện hạ, thuộc hạ giữ chân bọn họ, người mau rời khỏi đây
- Không được, một mình ngươi sẽ không trụ được bao lâu
Sở Mạch Thần chặn kiếm đến, người của cữu cữu hắn đưa đến không phải ít, nếu một mình Dạ Nhất e là khó toàn mạng.
- Chủ nhân, nếu còn không đi cả hai sẽ cùng chết, mạng này của thuộc hạ không đáng giá, người mau đi đi
Dạ Nhất liều mạng đánh hỏng vòng vây, phá đi khung cửa sổ để hắn trốn thoát, cả đời Dạ Nhất theo hắn cho đến cuối cùng chỉ có thể làm việc này giúp hắn, những chuyện còn lại phải xem hắn số mệnh như thế nào.
- Dạ Nhất, ngươi nhất định phải sống sót, ta sẽ đến cứu ngươi
Bóng lưng Sở Mạch Thần vừa khuất cũng là lúc Dạ Nhất bị mũi kiếm đâm vào người, Mục Chính Viễn tức giận vì để Sở Mạch Thần chạy thoát liền lập tức hạ lệnh đuổi theo
- Chủ nhân, đời này may mắn làm thuộc hạ của người, nếu có kiếp sau thuộc hạ vẫn muốn ở cạnh hầu hạ người
Dạ Nhất ôm lấy chân Mục Chính Viễn người đuổi theo hắn. Mục Chính Viễn Dạ Nhất thêm vài nhát.
giữ ông ta lại không để ông ta dẫn cầm lấy thanh đao trực tiếp đâm cho
Sở Mạch Thần thừa biết tính cách của cữu cữu mình, người rơi vào tay ông ta chắc chắn sẽ không có đường sống, thế nhưng lần này hắn lại bỏ lại Dạ Nhất mà chạy trốn nột mình, hắn tự thấy hổ thẹn.
Nhưng nếu hắn ở lại đó thì cả hai người chỉ có duy nhất con đường chết, cả Đại Sở không thể rơi vào tay cữu cữu hắn.
- Sư phụ, người đừng mắng con nữa mà, con không cố ý nha
Nữ tử bĩu môi, ngày nào nàng cũng bị sư phụ mang ra thuyết giáo đến hơn một canh giờ, sau đó lại bị phu quân quản thúc, thật là cuộc sống khó khăn.
- Con đó, ban đầu hứa cái gì đều quên sạch, trí nhớ của con lại thua một lão già trăm tuổi như ta sao?
- Cái đó con cũng hết cách
- Mọi người vào ăn cơm thôi, ta đã chuẩn bị xong hết rồi
- Sư huynh, phu quân muội đâu
Sư huynh nàng vừa xuất hiện liền bị nàng hỏi, hai nam tử ngày nào cũng đi chung chẳng biết là đang làm cái gì.
Mục Thu Thanh cũng hết cách với sư muội hẳn, mỗi ngày hắn chỉ mượn phu quân nàng có một canh giờ mà mỗi lần thấy mặt lại hỏi tới tắp, hắn có thể giấu đi phu quân của nàng sao?
- Ta ở đây!
- Muội cũng thật là, ta cũng có làm gì hắn đâu, chỉ là bọn ta cùng nhau nghiên cứu thảo dược thôi mà, có phu quân rồi liền không xem vị sư huynh này ra gì
- Ai bảo hai người mỗi ngày đều biến mất một canh giờ làm gì
Nghê Thường không cho là đúng, phải biết nàng đang là thai phụ nha, sẽ suy nghĩ nhiều nên không trách nàng được.
- Sư huynh nói đúng, bọn ta chỉ nghiên cứu chút thảo dược thôi, nàng còn nhớ độc của Sở Mạch Thần không, chúng ta có thuốc giải rồi
- Vậy thì tốt quá, nhưng mà chúng ta biến mất một tháng nay, không biết xảy ra chuyện gì rồi
Sở Thương Dạ cầm tay nàng trấn an, cho dù là có việc gì cũng là nên để nam nhân bọn hắn giải quyết, nàng vốn không liên quan đến cuộc tranh đấu quyền lực này, huống hồ nàng còn đang mang thai vẫn là không nên nghĩ ngợi nhiều.