Nương Tử Lưu Manh

Chương 42: GẶP PHẢI PHỤC KÍCH




- Thương Dạ, Tiểu Nghê, hai đứa đi trước, nơi này giao cho bọn ta xử lý

Sở vương cùng Sở vương phi một bên giao đấu với sát thủ một bên lại bảo hai người rời đi trước, nhìn thân thủ của thích khách đoán chừng là người của hoàng đế phái đến.

- Đi thôi Tiểu Nghê

- Nhưng để phụ vương cùng mẫu phi ở lại đánh với bọn chúng sao, hay để ta giúp một tay

- Võ công của hai người họ cao, sẽ không sao, để một nửa người của vương phủ hỗ trợ, ngược lại là nàng còn đang mang thai, đừng vận động quá mạnh

Nàng không có khái niệm lâm trận bỏ chạy trước, chỉ là hiện tại nàng còn có hài tử trong bụng, nói nàng đến giúp đỡ không bằng nói nàng đến gây rắc rối thêm cho bọn họ thì đúng hơn. Nếu không phải thật sự không còn đường lui nàng tốt hơn hết không nên ra tay.

Nghê Thường biết rõ tình thế, cũng chỉ đành theo hắn rời đi, đúng là cẩu hoàng đế không để nàng yên được chút nào mà!

Một nửa người của vương phủ theo hộ tống hai người trở về phủ trước, xe ngựa gấp rút chạy trên đường.

Nàng vén rèm ra xem tình hình, chẳng biết từ khi nào con đường trở lại vương phủ lại vắng vẻ đến thế.

- Không đúng, đây không phải đường trở lại vương phủ

Mặc dù quả thật đường về vương phủ có một đoạn hẻo lánh nhưng chẳng phải hai người Sở vương đang bị giữ chân ở đó rồi sao.

- Không ổn, chắc chắn còn có mai phục

- Phải làm sao đây?

- Mau dừng xe !

Sở Thương Dạ ôm lấy nàng để tránh va đập, xe ngựa đột ngột dừng lại tại một nơi xa lạ.

Con đường núi chênh vênh chỉ cần sơ suất một chút là sẽ ngã xuống vách núi tan xương nát thịt, người đến thật biết cách chọn địa điểm để ám sát mà!

- Nhận ra rồi sao? Có điều quá trễ rồi



Phu xe trở mặt, nói đúng hơn hắn ta chính là sát thủ mà hoàng đế phái đến trà trộn vào.

Người của vương phủ trong chớp mắt đã bị đám hắc y nhân bao vây, người được cử đến đông như vậy ắt hẳn người đứng sau muốn diệt tất cả bọn họ trong một lần.

- Đi thôi

Sở Thương Dạ cầm bột phấn ném vào tên sát thủ rồi kéo tay nàng chạy trốn, hắn ta không ngờ đến hắn sẽ làm như vậy, không đề phòng mà hít phải bột thuốc.

Đám sát thủ thấy vậy liền đuổi theo, hai người càng chạy càng gần vách đá, nói bọn chúng chọn chỗ không phải là không đúng, cho dù là chạy đường nào cũng khó tránh được vách đá.

- Hết đường chạy rồi chứ gì, ngoan ngoãn chịu chết đi thôi

Thanh đao trong tay sát thủ loé sáng, hai người bị dồn đến sát mép vực. Trong tình thế nguy cấp, Sở Thương Dạ lại không biết từ lúc nào có võ công mà đánh nhau với đám sát thủ, nàng cũng không kịp nghĩ ngợi cũng lao vào vòng chiến.

Bên ngoài chẳng biết là đâu ra lại thêm một tốp hắc y nhân gia nhập vào vòng chiến, nhìn có vẻ là đến giúp hai người.

- Tiểu Nghê cẩn thận!

Nàng dùng kiếm đỡ lấy công kích của người kia, thời khắc này nàng chỉ cần lùi thêm một bước sẽ rơi xuống vực.

Khăn che mặt của sát thủ rơi xuống vô tình để lộ gương mặt người kia. Nữ sát thủ này đối nàng có chút quen mắt.

" Đây... chẳng phải là nữ nhân trong phủ của hắn ta sao, sao có thể chứ?"

-

Ánh mắt nữ tử kia hiện lên tia căm hận, tay càng dùng sức, nàng vốn dĩ có thể phản đòn nhưng lại ngẩn người, kết quả liền khó tránh rơi xuống vực.

- Tiểu Nghê!

Thời khắc nhìn thấy nàng rơi xuống vách núi, tim hắn như bị bóp nghẹt, rất khó chịu.

Sở Thương Dạ không nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống theo nàng, hắn từng tâm niệm chỉ cần nàng ở đâu hắn sẽ theo đến đó.

Hắn nhanh chóng bắt được nàng, dùng cơ thể hắn bao bọc lấy thân hình mảnh mai của nàng, chỉ cần có như vậy, sinh tử trong lúc này đều không đáng nhắc đến.



- Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy được?!

- Điện hạ, người bình tĩnh, thế tử cùng thế tử phi phúc lớn mạng lớn sẽ không sao đâu

- Cũng mong là vậy, cho người chia ra xuống vách núi đi tìm

Sở Mạch Thần có chết cũng không tin nàng đã rơi xuống vách núi, chẳng phải hắn đã cho ám vệ theo bảo vệ nàng rồi sao? Sao vẫn trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện như vậy.

- Dạ vâng, thuộc hạ lập tức đi làm

Dạ Nhất nhanh chóng lui xuống tập hợp người. Tin tức hai người rơi xuống vách núi chưa đầy nửa canh giờ đã truyền đến tại đám người kia.

- Các ngươi làm tốt lắm, hahaha

Không bất ngờ gì việc hoàng đế lại vui sướng ra mặt như vậy bởi vì ông ta chính là một trong những kẻ đứng sau sai sát thủ đi ám sát bọn họ.

- Chủ nhân, dường như còn có kẻ cũng muốn giết hai người thế tử, cũng là nhờ đối phương nên hai người kia mới rơi xuống vực

- Chỉ cần là chung mục đích chẳng phải được rồi sao

- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi, tiếp theo người muốn làm gì?

Hắc y nhân có vẻ khá thân cận với hoàng đế, nhìn cách hắn ta nói chuyện liền có thể đoán ra, sự tồn tại của người này ngay cả Sở Mạch Thần cũng không biết đến.

- Bên chỗ đám người Sở vương như thế nào?

- Bẩm chủ nhân, bọn họ an toàn rút lui

- Hừ, không hổ là hoàng huynh tốt của trẫm, phái ra nhiều người như vậy lại không làm gì được

- Võ công của Sở vương chỉ ngày càng lợi hại chứ không thụt lùi, bên cạnh còn có một Sở vương phi không thể xem thường, muốn giết bọn họ e là rất khó

- Vậy sao? Trẫm muốn xem thử ai mới là kẻ cười cuối cùng