Nương Tử Lưu Manh

Chương 2: LỄ HỘI HOA ĐĂNG




- Tiểu thư, người thật quá đáng a!

Đông Phong uất ức mà mếu máo, nàng cũng thật hết cách, ai bảo nàng bỏ quên nàng ấy làm gì!

- Ta biết rồi a, xin lỗi mà, muội đừng giận nữa

- Người đó, nô tỳ cả buổi trên phố tìm người, người thì hay rồi, lại về phủ một mình

- Là ta sai rồi, Đông Phong đại nhân đại lượng sẽ không trách ta đó chứ...

...muội nhìn xem, để đền bù cho muội ta đã dặn nhà bếp là món bánh ngọt muội thích nhất đó

- Xem như người còn có lương tâm

- Không giận ta nữa?

- Không giận nữa

Sau một màn dỗ dành bụng nàng hợp thời mà kêu lên, cả buổi đi tìm Đông Phong nàng còn chưa có dùng bữa tối đâu!

    ' Cốc cốc cốc'

- Thường nhi, con có trong đó không

- Nương, người đến rồi

Nương nàng gõ cửa phòng, Nghê Thường vội ra mở cửa.

- Con còn chưa dùng bữa, nương có nấu cho con chút đồ ăn, con mau ăn đi

Nghê Thường nhìn khay đồ ăn nương nàng vừa đặt trên bàn liền cảm động đến muốn rơi nước mắt, đến sớm không bằng đến đúng lúc, nương nàng quả thật chu đáo mà!

- Oa, toàn những món con thích, nương là tốt nhất!

- Được rồi, đồ ăn để nguội không ngon đâu, Thường nhi mau động đũa

- Tuân lệnh nương

Nàng bộ mặt hưởng thụ ngồi ăn sạch khay thức ăn mà nương nàng đem đến, quả thật tay nghề nấu ăn của bà ấy là đệ nhất.

Trái ngược với nữ nhân đang ăn ngon ngủ kỹ, nam nhân nào đó lúc sáng được một màn mĩ nhân cứu anh hùng liền tâm tư bị cái nữ nhân ấy lấy đi mất rồi.

- Tư Dạ, đi điều tra xem cô nương lúc sáng là thiên kim nhà nào

- Thuộc hạ tuân lệnh

Người được gọi Tư Dạ phi thân một cái liền biến mất, Sở Thương Dạ ngồi ở thư phòng nhưng tâm tư không biết đã đặt ở nơi nào rồi.

Điều kì quái ở đây chính là Sở Thương Dạ hắn lại suy nghĩ nhiều đến nữ nhân lúc sáng, mặc dù hai người gặp nhau chỉ có một lần.

Đưa tay vơ đại lấy một cuốn y thư, hắn từ nhỏ cơ thể yếu nhược không thể luyện võ công vì thế nên mới học y thuật, với một thân y thuật này, hắn liền thừa biết là có người đã hạ độc hắn.

Có điều bao năm qua hắn vẫn chưa tìm ra được cách giải độc cho bản thân, chuyện này tạm thời hắn còn đang nghiên cứu thêm y thư nhưng lại như mò kim đáy bể.

Hắn ngồi lật từng trang y thư, mỗi cái lại mỗi cái lướt qua, hắn cũng không mấy thất vọng, có thể thấy việc này đã quá quen với hắn rồi.

Bên ngoài cửa sổ chợt có bóng đen lướt qua, thân ảnh trong phút chốc đã vào phòng đứng ở trước mặt hắn.

- Đã điều tra ra rồi?

- Vâng, cô nương ấy là khuê nữ nhà hộ bộ thị lang



- Nghe nói hộ bộ thị lang chỉ có một nhi tử cùng một nữ nhi, thì ra là nàng ấy sao ?

- Vâng, thuộc hạ nghe nói cô nương từ nhỏ lên núi bái sư học nghệ, mới hạ sơn cách đây không lâu

- Ta biết rồi, ngươi lui đi

- Vâng

Sở Thương Dạ có chút trầm ngâm, nữ nhi của hộ bộ thị lang, hắn thấy có đôi chút thú vị rồi!

Gần đến rằm tháng tám, kinh thành lại trở nên náo nhiệt, ai nấy đều mong chờ mau đến đêm rằm. Mấy ngày trước khi nàng còn chưa trở về thì đã bắt đầu bày trí. Mà nàng lựa thời cơ về đúng lúc thật.

Năm nay hội hoa đăng phải nói là được chuẩn bị rất cầu kì, phải nói người dân nơi đây rất chú trọng dịp này.

Mọi người bất kể thân phận gì, nam hay nữ nếu có người mình thích sẽ mượn dịp này tặng hoa đăng cho người đó, nếu người đó đồng ý nhận, sau đó cả hai cùng nhau thả đèn khổng minh thì có nghĩa là chấp nhận đối phương.

- Tiểu thư, tối nay người có định xuất phủ không?

- Đương nhiên, muội hỏi để ta dẫn muội theo chứ gì! Mới lúc nãy ta bỏ quên muội đấy

- Tiểu thư, người còn nhắc, nô tỳ chỉ là muốn theo bảo vệ người nha

- Bảo vệ thì ta không cần, có điều.. .muội có ý trung nhân rồi đúng không, sao tự nhiên đòi ta dẫn đi

- Nô tỳ không có a, người chẳng phải cũng đi hay sao

- Yo, muội hôm nay dám bắt bẻ ta sao, để xem ta xử lý muội này

- A, tiểu thư tha cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa đâu

- Muội đừng có mơ

Nghê Thường cười tinh quái rồi đuổi theo bắt Đông Phong, chủ tớ hai người chạy quanh sân đùa giỡn khiến không khí trong phủ náo động lên.

Mà ngày nào trong phủ có nàng đều náo nhiệt cả, kể từ khi nàng trở về liền thấy phu phụ Diệp Uất Trì vui vẻ hơn.

Tuy ngày nào cũng gà bay chó chạy nhưng vẫn tốt hơn vẻ hiu quạnh thường ngày khi nàng không ở đây.

- Được rồi, hai đứa không tranh thủ đi là người khác giành hết chỗ thả đèn đấy

Phụ thân nàng tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, Nghê Thường đang hai tay kéo gương mặt của Đông Phong vì thế mà dừng lại, lúc nhỏ nàng có từng đi nhưng đã lâu nàng chưa được thấy vẻ náo nhiệt của nó.

Hiện tại nàng có chút mong đợi, Đông Phong bên cạnh nghe ông ấy nói thế liền bất mãn lên tiếng.

- Tiểu thư, còn nhớ năm ngoái nô tỳ cũng có đi, vậy mà đám người kia giành chỗ cả, muội cũng chỉ đành trở về

- Có chuyện đó nữa sao, muội yên tâm, có ta đây bọn họ làm sao giành lại chứ

- Vậy bây giờ chúng ta đi đúng không tiểu thư?

- Đi thôi, xuất phát nào

Nghê Thường kéo tay Đông Phong chạy ra ngoài, trên đường hiện tại đã rất náo nhiệt, cả con phố tấp nập người qua lại.

Các quầy hàng trải dài cả con phố, hoa đăng, điểm tâm, ngọc bội ,còn có cả kẹo hồ lô, đều có bán đủ cả.

- Tiểu thư, người xem hoa đăng này thật đẹp

- Vậy chúng ta mua cái này đi

Nàng trả tiền cho ông chủ rồi cầm lấy hai cái hoa đăng, một cái tự mình giữ còn một cái đưa cho Đông Phong.



- Đi, chúng ta đến thả hoa đăng thôi

- Vâng, tiểu thư đợi nô tỳ với

- Muội đuổi theo ta đi

Nghê Thường nhấc váy chạy đi, Đông Phong vội vã đuổi theo, hai người chơi trò mèo vờn chuột trên phố một lúc mới đến bờ sông thả hoa đăng.

- Tránh ra, cho qua!

Nàng nhìn cả một biển người đông đúc mà chép miệng, đông thế này mà này chen qua khẳng định sẽ bị đè bẹp mất.

- Tiểu thư, bọn họ ép chúng ta sắp không thở nổi rồi

- Muội cứ để ta

Bao năm học nghệ trên núi, cuối cùng chính là đợi những dịp như thế này đây. Nghê Thường cầm lấy tay Đông Phong vận khinh công bay qua đám người.

Mọi người ở đó đều nhìn nàng, nam nhân ánh mắt si ngốc, nữ nhân ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hai người.

Nàng được xem là một cái nữ nhân xinh đẹp, dung mạo tựa đoá phù dung thuần khiết, trên người là xiêm y hồng phấn, cả người toát lên vẻ thanh thuần cũng có nét tinh nghịch.

Bên dưới tiếng người nhốn nháo, nàng đắc ý một hồi liền nhận ra có gì đó không đúng.

" Quá đà rồi, làm sao đáp xuống đây? Có ai đến cứu ta không, mất mặt quá đi! "

Nàng dùng khinh công vượt qua cả bến sông, đến giữa hồ mới nhận ra thì muộn mất rồi. Nghê Thường mặt cay đắng liền nhìn thấy thuyền tới.

" Ây, suýt nữa thì toi rồi, trái tim nhỏ bé của ta có phải là sắp rớt ra rồi không?!"

- Cô nương không sao chứ?

Giọng nói trầm ấm dễ nghe lại có chút quen tai, nàng cố lục lọi trong kí ức tìm kiếm xem là người nào thì bắt gặp ngay gương mặt tuấn mĩ trong bộ bạch y.

Bạch y nam tử lúc này lại vô cùng nổi bật, tuy là nam tử nhưng nước da lại rất trắng, đúng kiểu thư sinh tay trói gà không chặt.

Bóng dáng này đối nàng có chút quen mắt, chỉ là thứ cho nàng không nhớ ra nam nhân này đã gặp ở đâu.

- Cô nương quên tại hạ rồi sao, lúc sáng ngươi có cứu ta

Sở Thương Dạ nhìn biểu hiện trên nét mặt nàng liền biết nữ nhân này không nhớ ra mình, chỉ là cái dáng vẻ ngây ngốc này lại có chút đáng yêu.

- A ta nhớ ra rồi, là ngươi sao, chúng ta thật có duyên

Từ lúc chạm mặt đến giờ hai mắt nàng cứ trắng trợn nhìn chằm chằm vào hắn lại còn phát sáng làm cho hắn ngại gần chết.

Con người mà, mấy ai không yêu cái đẹp, huống hồ tiểu thịt tươi này nhìn thật đẹp mắt, thật muốn đem về nhà ngắm nha!

Hắn mà biết suy nghĩ trong đầu nàng chắc chắn sẽ chạy mất cho mà xem, nữ nhân thích hắn không ít nhưng hắn là lần đầu tiên gặp được người như nàng.

- Khụ, mặt ta dính gì sao?

- Không có

- Vậy sao cô nương nhìn ta như vậy

- Chậc, ngươi trông thật đẹp mắt, cho ta sờ thử cái nha

Còn chưa đợi hắn phản ứng Nghê Thường đã vọt đến nhéo lấy hai bên má hắn, Sở Thương Dạ đơ ra một lúc tim liền nhảy loạn trong lồng ngực.

Khoảng cách rất gần hắn nhìn rất rõ gương mặt nàng, từng đường nét tinh xảo hệt như búp bê sứ làm người chỉ muốn giữ lại bên mình chiếm làm của riêng.