Nương Tử Khéo Tay

Chương 5: Giải Quyết




"A...."

 

Cố Thế An hét lên đau đớn, dùng tay phải ôm cánh tay trái, khom lưng dựa vào cái bàn chống đỡ.

 

"Tay! Tay của ta!"

 

Cố Thế An sắc mặt tái nhợt và dữ tợn, trên trán toát ra những giọt mồ hôi lạnh lớn.

 

Hắn dùng ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Bạch Vi.

 

Nữ nhân này muốn lấy mạng của hắn!

 

Hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì đã dùng tay trái chặn lại.

 

Bạch Vi ném băng ghế đi, trong lòng tiếc nuối, không có ở trên đầu hắn đập cho u đầu mẻ trán.

 

Chỉ miễn cưỡng đánh gãy một tay của hắn.

 

Dù sao Cố Thế An hại c.h.ế.t nguyên thân thì cũng nên trả giá đắt.

 

Để cho Cố Thế An hiểu rõ, nàng không phải là quả hồng mềm, để cho hắn có thể tùy tiện lừa gạt.

 

Bạch Vi phủi tay: "Cha, nương, con muốn lấy ruộng đất trở về, không muốn đặt dưới danh nghĩa Cố Thế An, mọi người đáp ứng không?"

 

Giang thị bị dọa sợ, nhắm mắt lại không dám nhìn.

 

Bạch Vi tính tình cương liệt, nhưng xưa nay không cùng người khác động thủ.

 

Giang thị không chút nào ngạc nhiên khi Bạch Vi đánh trả, ngược lại càng đau lòng nàng hơn. Nếu như không phải Cố Thế An muốn mệnh của nàng, tính tình Bạch Vi cũng sẽ không đại biến.

 

Cố Thế An trừng mắt nhìn Bạch Vi, Giang thị nhìn thấy tim đập thình thịch.

 

Bọn họ hoàn toàn tin tưởng Cố Thế An đã ở trước mặt bọn họ ngụy trang mười mấy năm.

 

"Vi Vi, nương tất cả nghe theo ngươi."

 

Giang thị thương tâm khóc thút thít, trách bọn họ không nhận rõ người, dẫn sói vào nhà khiến Bạch Vi bị hại.

 

Bọn họ thật xin lỗi Bạch Vi a!

 

Bạch Khải Phục trong lòng tự trách, vẻ mặt khổ sở, may mắn là Bạch Mạnh để bọn họ đợi ở ngoài cửa, lúc này mới nhìn thấu bộ mặt thật của Cố Thế An: "Nha đầu, coi như trong nhà bán đất, cha cũng sẽ không đặt dưới danh nghĩa của hắn, chiếm tiện nghi của hắn."

 

Bạch Vi cảm thấy nhẹ nhõm, Bạch phụ Bạch mẫu thực sự rất yêu thương nữ nhi mình.

 

"Không được!" Bạch Ly kịch liệt phản đối: "Cha, tất cả bạc của chúng ta đều lấy ra chuẩn bị hôn sự cho đại tỷ, nơi nào còn có bạc? Đại ca đã hai mươi, đại tẩu tương lai đã mười bảy tuổi, còn có thể chờ đại ca bao lâu nữa? Vốn là đối với chúng ta có lời oán giận, nếu như không phải đại tẩu đối với đại ca hữu tâm, sớm đã bị mẹ nàng buộc gả cho người khác! Vài mẫu đất này, hàng năm phải giao rất nhiều thuế, nếu bạc này tiết kiệm thêm một chút nữa cũng đủ cho đại ca thành thân."

 

Bạch Mạnh trầm mặt, cảnh cáo mà liếc Bạch Ly một cái, bảo hắn ngậm miệng.

 

"Tiểu muội, nếu đại ca dùng khoản bạc này để thành thân, đời này sẽ không ngóc đầu lên được."

 

Cho dù là cô độc, hắn cũng không thể chiếm tiện nghi Cố Thế An.

 

Cố Thế An là ai?

 

Hắn muốn hại c.h.ế.t tiểu muội, chính là cừu nhân của nhà bọn họ !

 

Bạch Ly lại muốn ngắt lời, nhưng Bạch Mạnh lại lạnh lùng nói: "Để cho ngươi đọc sách là để ngươi hiểu biết lễ nghĩa đúng sai. Ngươi bây giờ ngay cả tính chính trực cơ bản nhất của một người đọc sách cũng không thể duy trì được, vậy làm sao ngươi có thể viết ra một bài văn chương hay?"

 

Bạch Ly sắc mặt đỏ lên, rồi trở nên tái nhợt đi.

 

Xấu hổ ngậm miệng.

 

Bạch Mạnh nói với Bạch Vi: "Tiểu muội, dù muội có làm gì, đại ca cũng đều ủng hộ muội."

 

Bạch Vi sửng sốt một chút, nàng nhìn Bạch Mạnh, có lẽ vì làm việc đồng áng nên da mặt phơi có đen một chút,ngũ quan đoan chính, có chút tuấn lãng.



 

Đôi mắt đen láy nhìn nàng đầy kiên định, tiếp thêm dũng khí và sức mạnh cho nàng: buông tay làm đi, đừng sợ, có ca ca ở đây!

 

Trong lòng Bạch Vi dâng lên cảm xúc khác thường, ngoại trừ lão gia tử cùng sư phó, nàng lại một lần nữa cảm nhận được tình thân đã lâu không gặp.

 

Lòng nàng chua xót, có lẽ đây là sự bù đắp của ông trời dành cho nàng, mới để nàng có thể sống lại và có được những người thân che chở cho nàng rất nhiều.

 

Bạch Vi nắm chặt ngón tay, nàng sẽ thay nguyên thân bảo vệ cẩn thận những người thân đã thực lòng yêu thương mình thật tốt, không để người khác khi dễ bọn họ.

 

Nàng nhìn Cố Thế An, bởi vì cánh tay kịch liệt đau đớn, phía sau lưng hắn y phục đơn bạc ướt đẫm mồ hôi.

 

" Cố Thế An, ngươi đem trả tất cả ruộng đất cho nhà ta. Mặt khác, những năm này nhà chúng ta nuôi dưỡng ngươi đọc sách, tiêu phí rất nhiều bạc, ngươi phải trả cả vốn lẫn lời lại, về sau cầu về cầu, lộ về lộ."

 

Cơ bắp trên mặt Cố Thế An nhất thời vặn vẹo, hắn gỡ xuống ngụy trang: " Không đời nào !"

 

Bạch Vi cười lạnh nói: "Nếu ngươi không trả lại ruộng đất cho ta, ta sẽ đến huyện nha tố cáo ngươi tội chiếm đoạt, đến lúc đó thanh danh của người sẽ có vết nhơ, đến khi ngươi làm quan, phía trên sẽ có người tới dò xét điều tra, ta xem ngươi còn có thể vào nội các làm tướng, làm rạng rỡ tổ tông hay không ?"

 

Cố Thế An nghiến răng nghiến lợi, chính vì như vậy nên hắn rất quý trọng thanh danh của mình, nhưng hắn cũng không can tâm dễ dàng đem trả ruộng đất lại cho Bạch gia, mà dự định dùng cái này để cùng Bạch Vi bàn điều kiện.

 

"Ngươi muốn lấy lại ruộng đất cũng không phải là không thể, nhưng ân oán trước đây đều phải xóa bỏ!"

 

Bạch Vi làm sao không biết Cố Thế An đang ám chỉ là chuyện hắn mưu hại nàng.

 

"Chuyện này không phải do ngươi quyết định!"

 

Bạch Vi hướng về chân trái của hắn đạp một cước, Cố Thế An ngã xuống đất rồi đè lên trên cánh tay gãy của mình, đau đến gào lên một tiếng, thấy Bạch Vi đang đi về phía hắn, trong lòng run lên.

 

"Nữ nhân điên này, ngươi mau dừng tay!"

 

Cố Thế An chưa bao giờ chịu tội qua, lúc phụ mẫu còn sống, ngoại trừ làm việc, cũng không hề bị đánh hay bị mắng.

 

Sau khi vào Bạch gia ở, Bạch Khải Phục cùng Giang thị Xem hắn như con ruột, không cho hắn làm bất cứ công việc gì, chỉ để hắn chuyên tâm đọc sách, nửa câu nói nặng cũng chưa từng nói, có thể nói là xui chèo mát mái!

 

Không ngờ có một ngày mình lại rơi vào tay của một nữ nhân ngu xuẩn như Bạch Vi!

 

"Ta sẽ trả ruộng đất cho ngươi, ta cũng đưa bạc cho người !" Cố Thế An vội vàng nói, sợ Bạch Vi, cái người điên này sẽ đánh hắn tiếp: " Ngươi đã nằm trên giường nửa tháng này, ta đã vay mượn huyện thái gia một chút bạc, hết thảy là 30 lượng, phân làm hai lần đưa cho các người. Ta ở Bạch gia mười lăm năm, 5 năm đầu tiên, hàng năm bạc trả cho lão sư cùng lễ bái sư hết một lượng bạc, sau đó, mười năm trả cho lão sư cùng bút mực giấy nghiên, mỗi năm là tám lượng, tổng cộng tám mươi lăm lượng, khấu trừ 30 lượng, ta chỉ cần đưa các người thêm năm mươi lượng nữa."

 

Cố Thế An đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn thở hổn hển: " Ngươi đánh gãy tay của ta, thương cân động cốt 100 ngày, thỉnh lang trung, bốc thuốc, vụn vụn vặt vặt cũng phải mấy chục lượng, nể tình các ngươi đã nuôi dưỡng ta mười mấy năm, ta sẽ đưa cho các ngươi hai mươi lượng, trong tay của ta không có nhiều bạc như vậy, ba ngày sau ta sẽ đưa tới cho các ngươi."

 

Bây giờ đã bị vạch mặt Cố Thế An cũng không còn ngụy trang nữa.

 

Hắn đảo mắt nhìn người Bạch gia đang xem hắn như kẻ thù, cười nhạo một tiếng, không có ai so với hắn càng muốn thoát khỏi Bạch gia.

 

Chẳng qua là phương thức của hắn tương đối chật vật, cảm thấy trong lòng thật không thoải mái.

 

"Ngươi ở Bạch gia ăn không uống không, không tính sao ? Bạch Vi cười lạnh nói: " Năm mươi lượng."

 

Số bạc này đủ cho Bạch Mạnh thành thân, còn dư lại một chút bạc, cũng có thể cải thiện cuộc sống.

 

Cố Thế An còn muốn cò kè mặc cả, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Vi, lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

 

Sợ Bạch Vi sẽ đánh vào đầu hắn thêm một quyền.

 

Trong lòng cân nhắc một chút, cắn chặt hàm răng nói: " Năm ngày sau sẽ đưa cho ngươi!"

 

"Đại ca, huynh đi viết một chứng từ giấy nợ." Bạch Vi biết Cố Thế An cần thể diện, chỉ cần cầm chứng từ, cũng không sợ hắn sẽ quỵt nợ.

 

"Ân!" Bạch Mạnh khập khiễng đi căn phòng cách vách, viết một chứng từ giấy nợ, sau đó cầm một chiếc bút lông tới nhét vào tay Cố Thế An.

 

Cố Thế An nhanh chóng xem xong chứng từ, kí lên tên của mình.

 

Hắn nhất thời sơ suất, ăn thua thiệt ngầm, nhất thời chỉ có thể nhịn xuống tức giận, rời đi trước rồi lại nói sau!

 

"Từ nay về sau, chúng ta không thiếu nợ nhau, lại không liên quan với nhau!"



 

Cố Thế An đem chứng từ ném vào trong n.g.ự.c Bạch Vi, cước bộ vội vã rời đi, giống như sau lưng có hồng thủy mãnh thú!

 

Bạch Vi nhìn một chút chứng từ, buông lỏng một hơi, tạm thời đem Cố Thế An giải quyết.

 

"Cố Thế An là tiểu nhân, hắn hôm nay bị tình thế ép buộc, không thể không im hơi lặng tiếng. Bình thường nên có nhiều phòng bị hắn, muội lo lắng hắn sẽ không bỏ qua." Nàng đem chứng từ đưa cho Bạch Mạnh: "Đại ca, huynh cất kỹ, năm ngày sau hỏi Cố Thế An lấy bạc."

 

Bạch Khải Phục cùng Giang thị thở dài, có nằm mơ giữa ban ngày cũng nghĩ không ra sẽ cùng Cố Thế An kết thù! Có Bạch Vi nhắc nhở, ghi nhớ lấy về sau tránh đi Cố Thế An, không còn cùng hắn lui tới.

 

Bạch Mạnh không khách khí, đem chứng từ gấp chỉnh tề, đặt vào trên người mình.

 

Bạch Vi vừa mới tỉnh lại, một phen giày vò, trong bụng trống không, vừa đói vừa mệt.

 

Đặt m.ô.n.g ngồi ở trên ghế, sờ lấy bụng: "Nương, trong nhà còn có cơm thừa đồ ăn thừa không?"

 

Trong nhà xử lý tiệc rượu, hẳn còn có đồ ăn thừa.

 

"Có!" Giang thị lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ lại Bạch Vi mấy ngày nay cũng không có ăn gì: " Còn lại nửa bát súp trứng thịt heo, để nương nấu cho con một bát mì."

 

Chỉ có một nắm mì, miễn cưỡng nấu được một bát mì, đây là lễ của bà con hàng xóm tặng khi đi ăn tiệc.

 

Thôn Thạch Bình bốn bề toàn là núi, không có thảm thực vật, tất cả đều là tảng đá, muốn lên núi săn thú cũng rất khó khăn.

 

Ngoài vài mẫu đất canh tác trong tay, mỗi hộ gia đình chỉ có đi trên trấn tìm việc làm để kiếm bữa cơm no, cuộc sống rất khó khăn.

 

Nhà ai có chuyện vui, cũng là cầm theo một ít lễ vật do nhà làm quà tặng.

 

Mì sợi xem như đồ vật hiếm có .

 

Bạch Ly l.i.ế.m liếm môi, trong bụng phát thèm.

 

Bạch Mạnh trừng mắt nhìn hắn.

 

Bạch Ly ngượng ngùng, lập tức cúi đầu ảo não.

 

Bạch Mạnh khuyên Bạch Vi: "Tiểu muội, Bạch Ly đọc sách đọc hỏng đầu óc rồi, muội đừng cùng hắn tức giận."

 

Bạch Vi lắc đầu, biểu thị không có để ở trong lòng, Bạch Ly là bái phục Cố Thế An, từ nhỏ liền thích dính lấy Cố Thế An. So với nàng chỉ nhỏ hơn một tuổi, hai tỷ đệ quan hệ cũng không quá tốt, thường thường hay cãi nhau. Nhìn bộ dáng của Bạch Ly bây giờ, rõ ràng còn không quá tin tưởng Cố Thế An là loại vô tình vô nghĩa bạch nhãn lang kia, chỉ sợ còn oán trách nàng không chịu bỏ qua mọi chuyện, còn làm bị thương Cố Thế An.

 

Bạch Ly trong lòng thật là nghĩ như vậy, cố chấp nhận định là có hiểu lầm. Chỉ là hắn ở trong nhà không có địa vị gì, nên không dám lên tiếng, suy nghĩ đợi ngày khác bí mật tìm Cố Thế An hỏi rõ ràng.

 

"Tiểu muội, muội bây giờ đã nhìn rõ Cố Thế An, biết hắn không phải người đáng giá phó thác chung thân. Thẩm Ngọc là bằng hữu tốt của đại ca, hắn bản tính chính trực, trọng tình trọng nghĩa, có trách nhiệm, muội gả cho hắn, đại ca rất yên tâm, nếu như muội không trách đại ca tự tiện chủ trương, chờ Thẩm Ngọc tỉnh lại, hắn cũng tiếp nhận hôn sự này, muội liền cùng hắn một lòng một ý sinh sống với nhau a." Bạch Mạnh có con mắt nhìn người rất tinh tường, biết Cố Thế An là người không đáng tin cậy, chỉ là không cản nổi Bạch Vi ưa thích.

 

Lúc trước hắn có ý định tác hợp Thẩm Ngọc cùng Bạch Vi, bất quá Thẩm Ngọc không có ý này, Bạch Vi trong lòng có Cố Thế An, hắn liền ngừng tâm tư.

 

Trời xui đất khiến,Thẩm Ngọc cùng Bạch Vi kết thành phu thê.

 

Bạch Vi nhìn về phía nam nhân nằm trên giường, lồng n.g.ự.c theo hô hấp hơi hơi chập trùng, không có trả lời Bạch Mạnh mà nói: "Đại ca, huynh đi thỉnh một lang trung khác, xem bệnh cho hắn một chút."

 

Nàng lo lắng Cố Thế An có thò một chân vào, nếu như Thẩm Ngọc thật sự sắp chết, vừa rồi nhất định không thể tỉnh lại!

 

Bạch Mạnh khẽ giật mình, ý thức được dụng ý của Bạch Vi, nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

 

"Ta sẽ đi ngay!"