Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 7




Trời ngày càng sáng dần, có tiếng gà gáy vang lên, Giang thị đã thức dậy làm việc và chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

 

Bạch Vi ngủ không được ngon giấc, tấm ván giường dưới người rất cứng, làm lưng và eo nàng rất đau nhức.

 

Nghe thấy có tiếng động trong sân, nàng nhanh chóng thức dậy rời giường.

 

Thẩm Ngọc không có ở trong phòng.

 

Bạch Vi dọn dẹp giường, tìm thấy trong rương gỗ chỉ có hai bộ y phục mùa thu, nàng lấy một bộ y phục vải thô màu xanh mặc vào rồi đi vào bếp lấy nước rửa mặt.

 

Khi bước vào bếp, nàng ngửi thấy một mùi đắng nghét, giống như mùi thuốc bắc, nhưng khi ngửi kỹ hơn thì lại thấy có mùi hơi tươi mát.

 

Nàng nhìn bát canh đen thui trên bếp, bên trong có mấy cọng lá nổi lềnh bềnh, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ bát canh.

 

“Cái này là cho cha và ca ca và đệ đệ của con.” Nhìn thấy Bạch Vi đang nhìn chằm chằm vào món canh rau đắng, Giang thị thúc giục cô mau đi rửa mặt.

 

Bạch Vi gật đầu, đi đến thùng nước lấy nước, liếc nhìn thùng gạo bên cạnh, chỉ thấy có một hai bao bột mì nhỏ đây là khẩu phần ăn cuối cùng ở nhà, phần còn lại đã dùng trả phí khám bệnh cho Thẩm Ngọc.

 

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô nhìn Giang thị chần lá cây dầu, sau đó trộn và nhào với cám mịn, vo thành từng viên rồi cho vào nồi hấp.

 

Cô mím môi, nghe ông nội kể lúc hồi nhỏ nhà nghèo, ông phải ăn cám gạo để sống qua những năm đói kém. Thứ này thường được cho lợn ăn và dùng làm mồi câu cá.

 

“Con mau vào phòng chính đi, bữa sáng sẽ xong ngay đây.” Giang thị đặt bát canh rau đắng vào tay nàng, bảo Bạch Vi bưng qua.

 

Bạch phụ, Bạch Mạnh và Bạch Ly đều đang ngồi ở bàn chờ bữa ăn dọn lên.

 

Bạch Vi đem canh rau đắng đặt lên bàn, Bạch Ly cau mày nói: “Hôm qua chúng ta đãi tiệc, đồ ăn vẫn còn thừa mà.”

 

Giang thị đặt nồi cám viên hấp vào giữa bàn: "Trên bàn có sáu món ăn, mười người ngồi, làm sao còn thừa được?"

 

Bát cơm thịt heo, canh trứng cố ý được để lại, hy vọng sau khi Bạch Vi và Thẩm Ngọc tỉnh lại là có thể ăn.

 

“Thẩm Ngọc đâu?” Bạch phụ hỏi.

 

Bạch Mạnh nói: “Hắn về nhà thu dọn đồ đạc.”

 

Bạch Ly nhìn chằm chằm quả trứng trong tay Giang thị, ánh mắt sáng ngời, đưa tay ra muốn lấy, lại bị Giang thị vỗ một cái, đặt quả trứng và cháo trước mặt Bạch Vi.

 

“Ăn nhanh đi rồi nằm lên giường nghỉ, trong bếp còn để lại đồ ăn cho Thẩm Ngọc.” Giang thị ngồi xuống, gắp một viên cám hấp lên ăn.

 

Bạch Vi nhìn chằm chằm vào quả trứng trên bàn, cô bóc chúng ra, tách hai nửa rồi đặt vào bát của Bạch phụ và Bạch mẫu.

 

Giang thị sửng sốt.

 



“Cha, nương, con không có làm việc, sao phải cần ăn trứng?” Bạch Vi cười nói: “Con không thích trứng vì chúng có mùi tanh.”

 

Nàng cũng gắp một viên cám hấp, cắn một miếng, lá dầu có vị hăng, khô và chát, khi nhai bên trong cổ họng như đang bốc cháy, cảm thấy rất khó nuốt.

 

Bạch Vi sắc mặt không đổi, nuốt một ngụm cám viên, một ngụm cháo.

 

Giang thị nhìn nửa quả trứng ở trong chén, hơi nghiêng đầu, lau khóe mắt, ăn hết phần thức ăn trong chén.

 

Bạch phụ cảm thấy buồn bực trong lòng, sau khi im lặng ăn hết trứng rồi đến nhà trưởng thôn để xin việc làm.

 

Bạch Mạnh ăn xong cũng liền đi về phía sau núi.

 

Bạch Ly nhìn vết đỏ trên mu bàn tay của mình, rồi ủy khuất nhìn chằm chằm vào vỏ trứng trên bàn, sau đó đi vào phòng đọc sách.

 

Bạch Vi nghĩ tới thùng gạo trống rỗng trong nhà, nghĩ tới mấy ngày nữa Cố Thế An mới trả bạc, còn lương thực ngày mai thì nàng không biết tính sao, nàng dự định đi vào trong núi tìm xem, có thể tìm được viên đá nào đẹp hay không, nhặt về khắc thành vài món đồ nhỏ để bán.

 

Nàng xách giỏ tre lên núi.

 

Thôn Thạch Bình nằm trong một thung lũng, xung quanh toàn là núi đá và chỉ có một ít thảm thực vật rải rác, càng đi sâu vào trong, nơi đây càng hoang vắng và không có người ở, đây là thôn nghèo nhất trong tám thôn ở trong vòng mười dặm quanh đây.

 

Bạch Vi đứng trên một ngọn núi trọc lốc, dưới chân là bãi cát mịn bị đá phong hóa, xung quanh rải rác rất nhiều loại đá có kích thước và hình dạng khác nhau.

 

Nàng đi một mạch vào núi sâu, tìm nhức cả mắt vậy mà vẫn không tìm được viên đá nào ưng ý.

 

Mặt trời phía trên đầu thật chói chang, bây giờ đã là buổi trưa, Bạch Vi đã rất đói.

 

Nàng thở dài, định quay về rồi lại tìm cách khác.

 

"A"

 

Bạch Vi giẫm phải một hố đá, nặng nề ngã xuống đất, lòng bàn tay bị cọ sát đau nhức. Nàng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một viên đá trắng sữa to bằng lòng bàn tay kẹp giữa khe hở của tảng đá, màu sắc tươi sáng, rõ ràng.

 

Nàng không để ý đến cơn đau, cầm viên đá trong tay, khi chạm vào nó, có cảm xúc ấm áp và mịn màng, có chút đục. Khi nàng đưa nó ra ngoài ánh sáng, có thể nhìn thấy đường vân nước, có kết cấu tự nhiên và mịn màng. Các lớp rất chắc chắn, các đường sọc và hoa văn tạo thành một cấu trúc rõ ràng.

 

Là đá mã não.

 

Bạch Vi rất phấn khích. Nếu không có tạp chất, không có lõi cát, không có vết nứt và chất lượng tốt, thì sau khi chạm khắc có thể bán được giá tốt.

 

Chỉ là mã não có màu sắc sặc sỡ, hoa văn và cấu trúc phức tạp, nên không có nhiều không gian sáng tạo như ngọc bích nguyên chất. Hơn nữa, mã não cứng và giòn như pha lê, nên rất khó chạm khắc, đặc biệt là ở những chỗ mỏng. Cần dùng lực vừa phải, nếu không, đá sẽ bị hỏng nếu không cẩn thận.

 

Hình dạng chạm khắc mã não càng phức tạp, chạm khắc càng tinh xảo, tiêu tốn nhiều nhân lực, tài chính và vật lực, thì giá trị càng cao. Mã não càng mỏng thì càng khó chạm khắc và càng có giá trị hơn. Nếu hình dáng nhẵn và tròn nó sẽ mang lại cho mọi người vẻ đẹp bất ngờ, không bao giờ nhàm chán khi ngắm nhìn và có thể chịu được sự soi mói, điều này cực kỳ hiếm thấy, càng bắt mắt thì càng có giá trị để ngắm và sưu tầm.

 

Bạch Vi đè nén niềm vui trong lòng, bình tĩnh lại, đột nhiên ý thức được một chuyện: nàng có tay nghề, nhưng lại không có công cụ điêu khắc ngọc.



 

Hơn nữa, để viên đá mã não trong tay này bán được có giá thì cần phải mài giũa và đánh bóng.

 

Nghĩ đến đây, chút vui mừng cuối cùng trong lòng Bạch Vi liền biến mất.

 

Nàng ôm viên đá xuống núi, đi về nhà, khi đi ngang qua khoảng đất ruộng, nàng phát hiện một mảnh rau đay. Nàng nghĩ trong nhà có bột mì, có thể dùng rau đay để làm bánh bao. Sau khi hái một đầy giỏ tre nhỏ, Bạch Vi vui vẻ trở về nhà.

 

Từ xa đã nhìn thấy Giang thị đứng trước cửa nhà hàng xóm, trên tay cầm giỏ tre, mấy người đàn bà trong thôn đang vây quanh bà, nói một cách mỉa mai: “Giang Hồng Mai, hàng xóm chúng tôi còn tưởng nhà họ Bạch của bà là người tốt bụng và lương thiện, tử tế nhận nuôi Cố cử nhân. Thật ra là gia đình bà thấy hắn là người có tiền đồ, nên đã giả vờ làm người tốt, đòi gả con gái mình cho hắn để được hưởng cuộc sống tốt. Nhưng ông trời có mắt, đã nhìn thấu tâm địa xấu xa của gia đình bà, không để tính toán của gia đình các ngươi thành công. Các người không thể làm thông gia, xảy ra mâu thuẫn, còn quay lại đòi bạc của Cố cử nhân, các ngươi có xấu hổ hay ngượng ngùng không? Chúng tôi đều xấu hổ thay cho các người."

 

"Không phải Bạch Vi số mệnh không tốt, mà là sinh mệnh của nàng ta ngắn ngủi, Cố cử nhân nhớ đến lòng tốt của Bạch gia, muốn thử vận may cho Bạch Vi, chạy khắp nơi vay tiền để chữa bệnh cho Bạch Vi. Bây giờ nàng ta đã khỏi bệnh, lại quay lưng với hắn."

 

"Cố cử nhân có lòng tốt muốn để tất cả đất đai của Bạch gia đặt dưới danh nghĩa của mình, nhưng bọn họ không lãnh tình, còn muốn kiện Cố cử nhân chiếm đoạt đất của bọn họ. May mắn mà Cố cử nhân đã từ hôn với Bạch gia, nếu không, cưới phải Bạch Vi, bị gia đình có tâm địa xấu xa, thối nát nương tựa, giống như gặp phải bất hạnh suốt tám kiếp."

 

"Ngày hôm đó tôi nhìn thấy Bạch Vi chờ Cố cử nhân, còn đưa cho nàng ấy củ đậu. Sau đó, thì nghe tin nàng ấy rơi xuống giếng, cái giếng đã ở đó mấy chục năm rồi, cũng chưa từng có ai bị c.h.ế.t đuối. Làm sao có chuyện Bạch Vi suýt c.h.ế.t đuối? Tôi thấy Bạch Mạnh và Thẩm Ngọc là bằng hữu tốt, còn Bạch Vi thấy Thẩm Ngọc tuấn tú nên lén lút qua lại cùng hắn nhưng bị Cố cử nhân phát hiện, khinh thường nàng là một chiếc giày rách, nàng ta vì quá xấu hổ nên đã nhảy xuống giếng."

 

Mã thị ở một bên trợn mắt, rất ghen tị với Bạch gia: "Hai người này sắp chết, lấy lý do chính đáng là làm xung hỷ để cứu bọn hắn, vậy thì mời lang trung để làm gì? Ta nghĩ bọn họ đang lợi dụng lý do làm xung hỷ để che giấu chuyện dơ bẩn của mình."

 

Mọi người đều bàn tán, cũng không thèm quan tâm đến chuyện họ đang bàn tán về chuyện nhà Bạch gia trước mặt Giang thị, đều đứng ra bảo vệ Cố Thế An.

 

Giang thị đứng đó ngơ ngác, mặt đầy nước bọt, những người đàn bà trong thôn chỉ vào mũi bà mà mắng.

 

Bạch Vi bước tới, lạnh lùng liếc nhìn mấy người đàn bà trong thôn đang nhiều chuyện.

 

Bọn họ vô cùng sợ hãi trước ánh mắt của Bạch Vi.

 

Cố Thế An không có bạc, Bạch gia yêu cầu hắn trả năm mươi lượng, vì vậy hắn ta đã đi hỏi bạc của hàng xóm.

 

Thì ra mấy mảnh đất của những người hàng xóm này đều để dưới danh nghĩa của Cố Thế An, hắn ta thẳng thừng hỏi hàng xóm đưa bạc cho hắn, nếu không có thì giữ lại đất đi. Bây giờ vì Bạch gia mà lợi ích của hàng xóm bị cản trở, cho nên hàng xóm lập tức căm ghét Bạch gia, tụ họp lại muốn bài xích Bạch gia.

 

Trong lòng Bạch Vi biết Cố Thế An sảng khoái đồng ý đưa bạc chính là đợi Bạch gia ở chỗ này.

 

Hắn ta trở thành người tốt và là người bị hại, còn Bạch gia bọn họ trở thành người tham lam, khiến cho bọn họ không thể có chỗ đứng ở trong thôn Thạch Bình.

 

Thấy họ im lặng, Bạch Vi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Giang thị rồi kéo bà về nhà.

 

"Nương, đừng bận tâm đến họ, những người đàn bà lắm lời, nói xấu sau lưng người khác đã tạo nghiệp, xuống địa ngục sẽ bị kéo lưỡi."

 

Sắc mặt mọi người đột nhiên trở nên rất khó coi.

 

Mã thị nhổ một ngụm nước bọt vào Bạch Vi, chửi: “ Tiểu tiện nhân một ngày không có nam nhân, cảm thấy khó chịu sao, muốn tìm nam nhân để dây dưa à, mày ở đây khoe khoang cái gì, nếu tao sinh ra một con khốn vô liêm sỉ như vậy, tao đã sớm nhấn nó vô thùng nước tiểu cho c.h.ế.t chìm rồi, làm sao còn để nó đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ?"

 

Bạch Vi sắc mặt tối sầm, nàng nhét giỏ tre vào trong tay Giang thị, bước tới và tóm lấy Mã thị, di chuyển nhanh chóng và ném Mã thị nặng nề xuống đất bằng một cú ném qua vai.