Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 17




Edit: Con Kien Cang

Bạch Vi đem khế ước đọc kỹ lại một lần nữa, xác định không có vấn đề gì, mới gấp lại nhét vào trong tay áo. "Nếu ta có tác phẩm mới sẽ đích thân đưa cho ngài, ngài không cần phải thúc giục ta." "Ta biết, ta biết." Vương chưởng quỹ làm nghề này nên đương nhiên biết, muốn tạo ra một tác phẩm tốt, không chỉ cần có tay nghề cao thâm, mà còn cần phải có linh cảm nữa. Ông đích thân tiễn Bạch Vi ra cửa, hỏi: "Hôm nay loại bảo thạch ngươi đính là gì vậy?" Bạch Vi mỉm cười nói: "Vương chưởng quỹ, đây là bí mật gia truyền." Đá kim cương ở thời đại cũng không dùng làm trang sức, mà phần lớn được dùng để chạm khắc ngọc. Viên dạ minh châu ngậm trong miệng Từ Hi chính là một viên kim cương thô, nó chứa các thành phần huỳnh quang, mới có thể phát ra lân quang màu lục lam. Cũng không phải tất cả kim cương tự nhiên đều chứa huỳnh quang. Mảnh mà nàng đưa cho Thẩm Ngọc là không có. Vương chưởng quỷ cảm thấy thật tiếc, nhưng cũng không khó xử Bạch Vi. Bạch Vi rời khỏi Trân Bảo Các, nhìn thấy Thẩm Ngọc đang đợi cách đó không xa. “Sao huynh còn chưa về nhà?” “Chờ muội cùng nhau trở về.” Thẩm Ngọc nhìn chân mày nàng giãn ra, tâm tình không tệ: “Bán được rồi à?” Bạch Vi đưa cho Thẩm Ngọc ngân phiếu hai mươi lượng: ” Bán được một trăm hai mươi lượng, cái này đưa cho huynh." Thẩm Ngọc không tiếp nhận. Bạch Vi nhét vào trong tay hắn: " Vàng và phí gia công, dù sao huynh cũng phải trả cho người ta, muội không thể để huynh ra bạc, bằng không lần sau cũng ngượng ngùng tìm huynh giúp đỡ." Lúc này Thẩm Ngọc mới chịu nhận lấy ngân phiếu, hắn thấp giọng nói: “Đá kim cương còn lại một nửa, nhưng nó quá cứng, dùng búa đập sẽ bị nát vụn, ta đã dùng sừng linh dương đập vỡ nó, sau đó đánh bóng nó bằng bột kim cương, so với sừng linh dương còn tốt hơn, ở chỗ muội còn có một khối đá kim cương, có thể chế thành d.a.o kim cương, sau này lại muốn điêu khắc thì dùng cái này sẽ tiện hơn."  Hắn thấy Bạch Vi đứng bất động, mở to đôi mắt nhìn hắn như thể nhìn thấy quái vật, nên không thể không dừng lại. "Ta nói sai cái gì sao?” Bạch Vi suýt chút nữa nghi ngờ hắn cũng là người xuyên không! Nhưng nếu hắn xuyên không thì chẳng nghiêm túc như vậy a! Sở dĩ nàng kêu Thẩm Ngọc dùng sừng linh dương đánh bóng là vì nàng lo lắng về việc nhờ những người thợ thủ công khác dùng đá kim cương mài giũa kim cương, sẽ bị phát hiện bí mật, sau này đồ trang sức bằng kim cương sẽ trở nên phổ biến và nàng sẽ mất đi lợi thế của mình! Nhưng Thẩm Ngọc lại có thể nghiêm túc nói với nàng, dùng bột kim cương có thể đánh bóng kim cương, tốt nhất nên chế tạo thành một con d.a.o kim cương! Đầu óc người này cũng quá thông minh phải không? Vậy nàng phải tận dụng thời cơ trước khi bí mật này bị lộ ra ngoài, nhanh chóng chế tác ra một loạt tác phẩm để kiếm thêm vài thùng vàng. Bạch Vi nuốt nước bọt: " Làm sao huynh nghĩ tới ?" Thẩm Ngọc từ ánh mắt khiếp sợ của nàng đã đoán được đáp án, trong mắt nhiễm ý cười: "Đá kim cương quá cứng, các công cụ khác không thể nào mài giũa được nó, nên lợi dụng tính tương khắc của nó để thử, biện pháp này vậy mà có tác dụng." Bạch Vi nhếch khóe miệng, muốn hỏi có bao nhiêu người biết chuyện này. Thẩm Ngọc thấy nàng muốn nói nhưng lại chần chừ không nói, hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng: “Yên tâm, sẽ không có người biết.” Xác suất thành công của sừng linh dương rất thấp, hắn cùng thợ kim hoàn đã thử rất lâu, nhưng chỉ có một người thành công. Sau khi thử nghiệm đột ngột của hắn thành công, hắn đột nhiên nhận ra Bạch Vi có thể nghĩ đến việc sử dụng nó để chế tác thành một viên ngọc, tất nhiên nàng chắc chắn cũng biết cách xử lý nó, sử dụng phương pháp vụng về và lãng phí nhất, sợ là nàng không muốn bí mật bị lộ ra ngoài. Hắn liền đem đá kim cương đi, tự mình đánh bóng hai mươi viên, tay nghề khá thô. Bạch Vi sửng sốt một lát, sau đó nàng mới nhận ra hắn đã nhìn thấu tiểu tâm tư của mình, nàng thẹn thủng nắm lấy sợi tóc rũ xuống trước ngực, ngẩng đầu nhìn trời: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi mua ít đồ rồi trở về a." Thẩm Ngọc cúi đầu 'ân' một tiếng, đi theo phía sau nàng . Bạc Bạch Vi kiếm được, sau khi trừ đi sáu mươi lượng của Phùng thị, còn lại nàng lời bốn mươi lượng. Trước tiên nàng đến tiền trang đổi một ngàn văn tiền, sau đó đổi chín lạng bạc, chuẩn bị cải thiện lương thực. Mua mấy cân thịt, hai con gà mái, rồi đến tiệm lương thực và dầu mua lương thực. Mua gạo trắng, gạo nâu, bột mì mỗi loại mười cân và một ít gia vị. Thẩm Ngọc nhận lấy, vác lên vai. “Chúng ta thuê một chiếc xe bò rồi đem mấy thứ này chất lên đó, như vậy huynh cũng không quá cực khổ.” Bạch Vi nhìn hắn tuy rằng thoải mái, nhưng nàng cũng biết khiêng suốt một đường trở về sẽ rất mệt mỏi, sợ hắn từ chối, nàng giả vờ giậm chân: “Muội không đi được nữa, chân đau quá.” Thẩm Ngọc cau mày, hôm nay đi đường cũng không có đi bao nhiêu, nghĩ lại lần trước tới trên trấn, nàng nghỉ ngơi mấy lần, đường đi hơn nửa canh giờ, nàng đi hơn một canh giờ. Quá yếu ớt. Hắn không nhiều lời, đặt túi gạo dưới chân nàng rồi chạy đi thuê xe bò. Bạch Vi không biết suy nghĩ trong lòng hắn, vất vả khiêng túi gạo đặt lên xe bò. “Đi thôi, chúng ta đến tiệm mộc đi.” Bạch Vi định mua cho Bạch phụ một số dụng cụ, để ông bện giày rơm bán. Cô biết một chút về tình trạng của Bạch phụ, tay ông không thể dùng nhiều sức, hơi dùng sức sẽ hơi phát run, trong trường hợp này, ông có thể bện giày rơm. Bạch phụ không thể kiếm tiền, gánh nặng trong nhà đổ lên vai các hài tử, ông cảm thấy không dễ chịu, cuộc sống trải qua kiềm nén thống khổ. Bạch Vi tìm cho ông một phần công việc, không cần biết ông kiếm được nhiều hay ít, chỉ cần có thể vì trong nhà xuất một phần lực, ông sẽ không cảm thấy mình là gánh nặng hay là một phế vật, có thể giải tỏa khúc mắc trong lòng, thời gian có thể trải qua nhẹ nhõm. Sau khi mua đủ dụng cụ như cào rơm, cạo rơm, búa đập rơm, hộp đựng rơm, và các dụng cụ khác, Bạch Vi chất chúng lên xe bò rồi lại bỏ chạy. Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm vào dụng cụ bện giày rơm trên xe bò, ngước nhìn bóng dáng đang chạy của nàng, trong đôi mắt sâu thẳm và đen láy của hắn hiện lên những suy nghĩ, nàng dường như khác hẳn với Bạch Vi trong miệng Bạch Mạnh. Tuy yếu ớt nhưng không thiếu sự kiên trì, có chủ kiến lại không thiếu năng lực. Trong mắt Bạch Mạnh, nàng là một thố ti hoa cần được che chở dưới đôi cánh, không thể chống chọi được với mưa gió. "Huynh còn chưa ăn cơm trưa, có đói bụng không? Món vịt quay nhà này đặc biệt ngon, da vừa xốp vừa giòn, ăn một nửa cũng không đã nghiền." Bạch Vi đưa miếng vịt quay cho Thẩm Ngọc, trèo lên xe bò, sau đó nàng lấy ra một hộp thuốc mỡ, kéo ngón tay đầy vết thương của hắn qua: “Đừng cử động, muội bôi thuốc cho huynh." Thẩm Ngọc muốn rụt ngón tay lại, nhưng nàng túm quá chặt, không kéo lại được. “Lúc này, huynh cứ quên muội là nữ nhân đi, coi muội như lang trung là được.” Bạch Vi siết chặt ngón tay của hắn, kéo đến trước mặt mình: “Muội bệnh cũng là lang trung khám, nếu khiêng kị nam nữ thụ thụ bất thân, không phải muội sẽ bị bệnh đến c.h.ế.t sao?” Nàng không thích mang thù, trước đó bị Thẩm Ngọc quát lớn cảnh cáo, mặc dù trong lòng cảm thấy không vui, nhưng quay đầu đã quên mất chuyện đó. Thẩm Ngọc bởi vì giúp nàng làm việc nên mới bị thương ở tay, trong lòng nàng càng cảm thấy áy náy không thôi, bởi thế nàng đặc biệt mua thuốc mỡ bôi cho hắn. Thẩm Ngọc mím chặt đôi môi mỏng, ngón tay bị nàng nắm trong lòng bàn tay nóng bừng. Nàng cúi đầu cẩn thận bôi thuốc, dường như sợ hắn đau, một bên nàng nhẹ nhàng bôi thuốc, một bên thổi khí, giống như một làn gió nhẹ phất qua, cảm giác ngứa ngáy này một đường lan thẳng tới trái tim, cảm xúc kỳ lạ này khiến hắn không biết phải làm thế nào. Thẩm Ngọc bỗng nhiên rút ngón tay lại. “Ta tự mình làm.” Vừa mở miệng, hắn liền phát hiện âm thanh của mình khàn khàn, cực kỳ khát khô. Bạch Vi liếc hắn một cái, đem thuốc mỡ đập nhẹ lên đùi hắn . Thẩm Ngọc gần như nhảy dựng lên, nhìn thấy nàng tức giận, hắn không nhúc nhích chân mà cắm đầu vào bôi thuốc. Chút vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói không tính là gì, nhưng nếu hắn không bôi thuốc, không phải sẽ lãng phí tấm lòng của nàng, khiến nàng càng tức giận hơn a? Bạch Vi thấy hắn thành thành thật thật bôi thuốc, rốt cuộc nàng cũng không nói gì. Hai người trở về thôn với bao lớn bao nhỏ, còn thuê xe bò, khiến dân làng giật mình, nhìn họ với ánh mắt khác lạ. Bạch Vi hoàn toàn không quan tâm, trước khi vào cửa viện còn hét lên: "Nương, Thẩm ca và con đã trở về." Giang thị nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy Bạch Vi và Thẩm Ngọc trong tay đang cầm rất nhiều đồ vật, bà trừng mắt nhìn Bạch Vi, cầm lấy đồ, nhỏ giọng nói: "Sao con có thể để A Ngọc tốn kém thế?"  Thẩm Ngọc nói: "Đây là bạc Bạch Vi kiếm được." Giang thị thấy Thẩm Ngọc giúp Bạch Vi nói chuyện, trên mặt chứa đầy ý cười: "Hai con là vợ chồng, sao lại phân chia ngươi ta?" Bạch Vi: "......." Đây là nương ruột à! Giang Thị kêu hai người vào nhà: "Các con về thật đúng lúc, lập tức sẽ ăn cơm, nhanh đi rửa tay rồi đi ăn cơm.” Bạch Vi để dụng cụ trong viện, Thẩm Ngọc khiêng lương thực đi nhà bếp. Hai người cùng nhau đi đến nhà chính, Bạch Khải Phục, Bạch Mạnh và Bạch Ly đều ở đây. Thẩm Ngọc và Bạch Vi mỗi người ngồi trên ghế, nhìn thấy Giang thị bưng bánh bột ngô đi vào, liền nói với Bạch Khất Phục: "Cha, con nghe nói bện giày rơm có thể kiếm được ít bạc, con mua cho cha dụng cụ, ngày mai cha mang về một ít rơm rạ, liền có thể bện giày rơm." Bạch Khải Phục sửng sốt, lắc đầu, "Nhưng ta không biết bện." Loại tay nghề gia truyền này, bình thường sẽ không truyền ra ngoài. "Con biết a, chờ cơm nước xong con sẽ chỉ cho cha, cái đó rất đơn giản!" Bạch Vi cùng lão gia tử sống ở nông thôn, ông thích đi giày rơm đi câu cá, ông cảm thấy giày rơm rất nhẹ và thoải mái, Bạch Vi lúc nhàn rỗi, lúc buồn chán, nàng có học cùng lão gia tử, bện qua vài đôi cho ông. Đôi mắt của Bạch Khải Phục sáng lên, nói liên tục mấy từ tốt, khí tức u ám trên người dường như cũng theo nụ cười trên mặt tiêu tan. Bạch Vi vui vẻ nhếch lên khóe miệng, người một nhà bọn họ sẽ ngày càng tốt hơn! Bạch Ly cười lạnh nói: "Sao tỷ biết bện giày?" Bạch Vi không để ý đến Bạch Ly, cầm một cái bánh bột ngô hỏi Bạch Mạnh: " Đại ca, Cố Thế An đã trả bạc cho huynh chưa?"