Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 10




Edit: Con Kien Cang (20/09/24)

 

Bạch Khải Phục nhìn chằm chằm màn thầu trên mặt đất, da bên ngoài đã ngã vàng, dính vào một ít bụi đất.

 

Hai tay nắm thành quả đấm, con mắt dần dần đỏ bừng.

 

Ông so với Bạch Khải Lộc lớn hơn hai tuổi, nương luôn ở bên tai căn dặn, ông là đại ca, nên phải gánh vác gánh nặng nuôi gia đình và chiếu cố tốt đệ muội của mình.

 

Lúc bảy tuổi, ông được cho đi học điêu khắc đá, toàn bộ tiền công đều phải nộp lên, thẳng đến khi ông 20 tuổi thành thân, mới có thể lưu lại một phần ba tiền công.

 

Đệ muội hữu cầu tất ứng, ông cũng không biết mình nơi nào đã làm sai, để cho nương cùng đệ muội đối với ông có thù oán lớn như vậy.

 

Tay của ông phế đi, không thể làm tiếp điêu khắc đá, không quá ba ngày, nương ông đưa ra đề nghị phân gia.

 

Sau đó nhà ông càng ngày càng khốn khổ, còn Bạch Khải Lộc cuộc sống càng ngày càng phát tài. Mỗi tháng đưa nương bạc hiếu kính, toàn gia nhị đệ đều phòng bị, sợ ông tới cửa tống tiền.

 

Bạch Vi từ nhỏ chưa từng ăn qua khổ, nàng bây giờ vì chăm sóc gia đình, muốn học điêu khắc đá cùng điêu khắc ngọc.

 

Bạch Khải Phục trong lòng đặc biệt khó chịu, không muốn nương tử và nhi nữ đi theo ông bị người khác chỉ bảo, thậm chí ngay cả cái ấm no cũng không có.

 

Ông chỉ phải cúi đầu xuống, cầu Bạch Khải Lộc an bài công việc cho mình.

 

Bạch Khải Phục nhìn qua cửa tiệm, trước cửa có dán bố cáo mướn người, Bạch Khải Lộc có một mỏ đá, cần người trông coi.

 

“Ta có thể làm công việc này, sẽ không lấy không tiền công.”

 

“Đây là công việc ngươi có thể làm sao? Bạch Khải Phục, lòng dạ ngươi đen tối như thế nào a ? Người khác nhìn thấy đại ca ta trông coi mỏ đá, dãi gió dầm mưa, ta còn có thể làm người sao? Cột sống cũng phải bị người ta đâm gãy, ngươi là thật không muốn ta gặp chuyện tốt a? Ngươi bây giờ chính là một phế nhân, nên ở trong nhà thật tốt, đừng đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ.” Bạch Khải Lộc vỗ gương mặt của mình, cười lạnh: “Toàn gia ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta không muốn mất mặt!”

 

“Bạch Vi làm ra chuyện, ta ở trước mặt người khác đều không ngẩng đầu lên được. Mặc kệ nói như thế nào ta cũng là nhị thúc của mấy huynh muội Bạch Mạnh, nếu ngươi đã cầu tới cửa, ta đây liền an bài công việc cho Bạch Vi. Ta đây có mấy cái khách nhân cũ, nếu nàng đem người dỗ cao hứng, bán ra ngọc khí, ta cho nàng 1 phần cỗ tức.”

 

“Ngươi --”    [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

 

Bạch Khải Lộc cao cao tại thượng nói: “Đại ca, ngay cả cơm cũng đều không có mà ăn, muốn cốt khí làm gì? Chỉ là bồi người khác uống rượu, dù sao cũng so với c.h.ế.t đói mạnh hơn a?”

 

Bạch Khải Phục khó có thể tin nhìn chằm chằm Bạch Khải Lộc, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, ông xông lên muốn đánh Bạch Khải Lộc.

 

Bạch Khải Lộc bắt lấy tay Bạch Khải Phục, khinh thường nói: “Muốn đánh ta? Chỉ bằng ngươi phế nhân này? Nếu ta là ngươi, không bằng đi c.h.ế.t đi, còn có thể giúp nhà mình tiết kiệm được một ít lương thực.”

 

Sau khi đẩy ra Bạch Khải Phục, Bạch Khải Lộc phủi lớp bụi không có trên người mình, kêu gã sai vặt nhìn chằm chằm Bạch Khải Phục, quay người đi vào cửa tiệm.

 

Bạch Khải Phục lập tức bị câu nói này trấn trụ.

 

Ông đứng tại cửa, không nhúc nhích, bóng lưng đìu hiu, trong ánh nắng chạng vạng đem cái bóng của ông phản chiếu trải dài trên mặt đất, như muốn đem ông kéo vào vực sâu vô tận.

 

Người nghèo, liền sống sót cũng không xứng sao?

 

Bạch Vi gắt gao nhìn chằm chằm ' Bạch thị ngọc trai ', hai tay nắm chắc thành quyền, móng tay đâm thật sâu lòng bàn tay, cổ tay bị Thẩm Ngọc chế trụ, nếu không phải bị hắn đè lại, với tính khí của Bạch Vi, đã sớm đi qua đánh lên.

 

Kiếp trước nàng có cuộc sống giàu sang, không nói gia thế, chỉ bằng chính năng lực của nàng, đều đủ cho nàng sống cả một đời cẩm y ngọc thực.

 

Một đời này, nàng mặc dù xuyên đến trên người nữ gia nông thôn nghèo khổ, nhưng cũng không có bất kỳ lo lắng nào. Nàng vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, bất luận ở nơi nào, người có tay nghề đều sẽ không đói chết, không để bản thân vì sự nghèo khó mà trở nên tuyệt vọng!

 

Giờ khắc này, nàng nhìn thấy Bạch phụ bị người khác cực điểm nhục nhã, từ bỏ tôn nghiêm đi cầu người, nàng mới biết được nghèo khó thì đến làm người cũng khó khăn!

 

Thực sự hy vọng nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh quẫn bách bây giờ!

 

Không có một khắc nào, trong lòng có dục vọng mãnh liệt như thế này!

 

Muốn trở nên thật nổi bật!

 

Nàng nhìn bước chân Bạch Khải Phục nặng nề rời đi, hít một hơi thật sâu đè xuống phẫn nộ trong lòng, chậm rãi thả lỏng ngón tay ra, đối với Thẩm Ngọc nói: “Cảm tạ.”

 

Nàng biết Bạch phụ hy vọng một màn chật vật của ông, không bị nàng nhìn thấy, khiến cho khó xử.



 

Nếu không có thể khiến ông không thể nào thoát khỏi lẩn quẩn trong lòng mình.

 

Nhớ tới hôm nay Bạch phụ nói với nàng đã tìm được một phần việc làm trên trấn, sẽ không để cho bọn hắn chết đói.

 

Nàng siết chặt ngón tay, đột nhiên đứng lên: “Muội mấy ngày này sẽ không trở về, viên đá kia phải mất mấy ngày mới gia công xong, mỗi ngày vừa đi vừa về, thật sự quá chậm, muội muốn làm xong rồi hẳn trở về."

 

Thẩm Ngọc dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, trong mắt nàng dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến m.á.u người ta sôi lên, cảm thấy tràn đầy sức mạnh.

 

Đó là tinh thần chiến đấu.    [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

 

Hắn lấy túi tiền ra, đặt ở trong lòng bàn tay nàng.

 

Bạch Vi rút tay về, không chịu nhận túi tiền: “Thẩm đại ca, có thể giúp người lúc khẩn cấp nhưng không thể giúp người lúc nghèo khó, nếu tự mình đứng lên cũng không được, nhiều bạc hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Tâm ý của huynh, muội xin nhận, làm phiền huynh sau khi trở về, nói cho phụ mẫu muội một tiếng, để bọn họ đừng lo lắng.”

 

Nhảy xuống xe bò, đi vào cửa tiệm, đụng phải Tạ Ngọc Trác: “Mấy ngày tới muội trú tạm ở nơi này, đến lúc đó muội sẽ tính toán tiền bạc với huynh.”

 

“Ài, không phải......” Tạ Ngọc Trác lời còn chưa dứt, chỉ thấy Bạch Vi hấp tấp đi tới hậu viện.

 

Thẩm Ngọc nói: “Mấy ngày nay ngươi chiếu cố nàng một chút."

 

Không đợi Tạ Ngọc Trác mở miệng, đã lấy ra một lượng bạc đặt ở trong tay hắn, thành công ngăn chặn miệngTạ Ngọc Trác.

 

“Huynh và cô nương này có quan hệ gì? Mà huynh lại chiếu cố nhiều như vậy, thật là kỳ lạ a.” Tạ Ngọc Trác cầm bạc đưa vào trong miệng cắn một cái, thật là một lượng bạc: “Thẩm đại ca, như thế nào sao huynh lại không quan tâm đến ta?”

 

Thẩm Ngọc mi tâm trầm xuống, giữa lông mày lộ ra một cổ khí tức lạnh lùng nghiêm nghị, thậm chí còn chút nguy hiểm.

 

“Tạ Ngọc Trác.”

 

Tạ Ngọc Trác thấy Thẩm Ngọc không vui, thức thời ngậm miệng lại.

 

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Vi vẫn luôn trụ ở nhà kho, không bước chân ra ngoài.

 

Một lòng đều đặt trên việc điêu khắc ngọc.

 

Tạ Ngọc Trác thu bạc, làm việc cũng là dụng tâm, một ngày ba bữa, đúng thời gian, vị trí cố định đều đưa đến, cũng không để lại bất kỳ thức ăn thừa nào.

 

Theo như hắn thấy, Bạch Vi chỉ là đang chơi đùa.

 

Bạch Vi đói thì ăn, không đói thì vẫn luôn điêu khắc ngọc, tựa hồ không biết mỏi mệt.

 

Ngày thứ tư, cuối cùng Bạch Vi cũng làm ra được một miếng ngọc, chỉ còn lại bước cuối cùng, đó là đánh bóng ngọc, dùng công cụ bánh lăn da được làm từ da trâu đánh bóng ngọc giúp màu sắc của ngọc hiện ra một cách rõ ràng hơn.

 

Nàng xoa bóp cái cổ đau nhức, tiếp tục đánh bóng miếng ngọc bội.

 

Mãi đến buổi trưa, cuối cùng cũng hoàn thành!

 

Hình dáng là hình bầu dục nhỏ có kích thước bằng quả trứng gà, xúc cảm tinh tế, trong mờ, độ bóng và màu sắc hơi kém một chút, phẩm chất chỉ ở mức trung bình.

 

Nếu là mã não thượng đẳng sẽ có ánh dầu mỡ, rất thuần khiết tự nhiên, trơn bóng mịn nhẵn.

 

Bất quá miếng ngọc mã não trong tay Bạch Vi, xem như tốt hơn vì có hoa văn cùng màu sắc đẹp mắt, thiết kế đồ án rất có ngụ ý, cho nên làm cho nó rực rỡ rất nhiều.

 

Tạ Ngọc Trác đẩy cửa ra, đi vào đưa cơm, hắn trông thấy Bạch Vi đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một miếng ngọc màu sắc sặc sỡ đã chạm trổ qua, thưởng thức dưới ánh mặt trời.

 

Dù hắn cách rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình chạm khắc tinh xảo trên tay nàng.

 

Tổng cộng có ba loại màu sắc, phân tán, lộn xộn, độc lập với nhau, nếu là để cho hắn xử lý, tất nhiên sẽ chỉ lấy một màu làm chủ, khiến cả kiện nguyên liệu sẽ bị tổn hại rất nhiều.

 

Mà bố cục cắt của nàng vô cùng tinh diệu, mỗi điểm đều nổi bật và ở đúng vị trí của nó, khiến chúng trở nên thống nhất và bổ sung cho nhau một cách hài hòa.

 

Hắn xích lại gần nhìn xem, mặc dù nguyên liệu bình thường, nhưng kỹ thuật chạm khắc của nàng ấy rất xuất sắc, tựa như dệt hoa trên gấm, sẽ khiến nó có thể tăng lên giá trị!



 

Tạ Ngọc Trác  che ngực.

 

Hắn cảm thấy mình sắp bị Bạch Vi chinh phục!

 

Một thợ điêu khắc đá, thật sự có thể sinh ra một thiên tài điêu khắc ngọc sao?

 

“Huynh có cách nào bán ra hay không?” Bạch Vi hỏi thăm Tạ Ngọc Trác, nàng đối với phương thức buôn bán ở nơi này cũng không hiểu rõ.

 

Một thương nhân lanh trí như Tạ Ngọc Trác, chắc hẳn là hắn có con đường riêng của mình, chắc chắn là không ăn thiệt thòi.

 

“Có!”

 

Tạ Ngọc Trác sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội mã não này, thái độ với đối Bạch Vi liền xoay chuyển 360 độ, ngay cả sợi tóc của nàng cũng cảm thấy tản mát ra hương vị của bạc trắng.

 

“Muội đem miếng ngọc bội này giao cho ta, giá cả sẽ cho muội hài lòng, bất quá chỉ là bạc chia ......”

 

“Muội bảy huynh ba.”

 

“Sảng khoái!”

 

Sau khi bàn luận lợi ích xong, Bạch Vi đưa cho hắn miếng ngọc bội.

 

Tạ Ngọc Trác cẩn thận cầm trên tay, quan sát tường tận tinh tế, càng xem càng bị khuất phục với kỹ thuật chạm khắc của Bạch Vi.

 

Không khỏi không có những tâm tư khác.

 

Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy Bạch Vi đang sắp xếp công cụ, sắc mặt thay đổi: "Dừng lại!"

 

Bạch Vi nghi ngờ nhìn hắn.

 

Tạ Ngọc Trác hùng hục đi qua, cười hắc hắc nói: “Chỗ này cứ để ta thu dọn, tay này của muội không nên dùng để làm việc nặng.”

 

Trông thấy bàn tay của Bạch Vi, hắn có cảm giác như đang nhìn thấy một tòa kim sơn.

 

Hắn mặc dù tay nghề không tinh, nhưng lại có một đôi mắt hoả nhãn kim tinh.

 

Mặc dù còn chưa ra tay, chỉ dựa vào kỹ năng Bạch Vi chạm khắc, liền có thể kết luận giá trị của nàng.

 

Huống chi, nàng mới mười bảy tuổi!

 

Bạch Vi thở ra một hơi, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, nàng cũng lười cùng Tạ Ngọc Trác  tranh, cơm nước xong xuôi rồi về nhà.

 

Tất cả mọi người đều không có ở nhà, sau khi Bạch Vi rửa mặt xong, liền ngã xuống giường ngủ mất.

 

Nàng ngủ một mạch đến chạng vạng tối ngày thứ hai, mới tỉnh lại, thu thập một chút, rồi đi nhà chính ăn cơm.

 

Bạch phụ cùng Giang thị ngồi ở trên bàn cơm, đang chuẩn bị ăn cơm, Bạch Mạnh đã đi trên trấn làm việc, còn Bạch Ly thì đi thư viện.

 

Giang thị nhìn thấy Bạch Vi đứng ở cửa, bị dọa kêu to một tiếng, lập tức đứng lên: “ Con trở về lúc nào vậy?”

 

Bạch Vi đặc biệt nhìn một chút Bạch Khải Phục đang trầm mặc, thấy thần sắc ông như thường, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Con hôm qua đã trở về, Thẩm đại ca tìm cho con một sư phụ, sư phó khen con căn cơ tốt, học được rất nhanh, chỉ điểm con một ngày, giao cho con một mảnh ngọc, yêu cầu con trong ba ngày phải luyện tập tốt, vì vậy con đã trụ ở trên trấn không có trở về.”

 

“Sư phó con như thế nào không biết đau người khác a? Đây là công việc đòi hỏi sự tinh tế, con vừa học cái này, ba ngày làm thế nào đủ? Nhìn xem, con cũng gầy đi rất nhiều!” Giang thị rất đau lòng, lôi kéo Bạch Vi ngồi xuống bàn, bà vội vàng đi phòng bếp, mang tới một bộ bát đũa cho Bạch Vi.

 

Trên mặt bàn chỉ có 3 củ khoai lang hấp, một đĩa rau đắng trộn, mùa này rau đắng đã rất già.

 

Bạch Vi cầm một củ khoai lang, bẻ làm đôi, nhai kỹ nuốt chậm.

 

Ăn xong nửa củ khoai lang, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Bạch Vi nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Ngọc Trác phong trần chạy tới, sắc mặt hết sức nghiêm túc, không giống như thường ngày ồn ào, trong lòng nàng trầm xuống, không biết Tạ Ngọc Trác mang tới tin tức là tốt hay là xấu.