Thẩm Ngạn nhẹ nhàng cởi quần áo của Tống Ngưng ra chỉ còn lại chiếc yếm đỏ tươi thêu hoa lan và tiết khố trắng tinh chỉ đủ che lại cảnh xuân của nàng. Thẩm Ngạn nuốt một ngụm nước bọt nhưng rồi thân thể hắn run lên, ánh mắt cũng đã không còn dục vọng như vừa rồi. Nếu hắn dùng cách bình thường để giải dược cho nàng thì có lẽ nàng sẽ chán ghét hắn. Chỉ còn cách dùng nội công và chân khí của hắn để đưa xuân dược ra thôi. \(ˉ×ˉ|||)/
Hắn xoay người nàng lại, đưa hai tay áp vào lưng nàng rồi từ từ chuyển chân khí sang cho nàng. Một khắc trôi qua, trên trán hắn đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng mà xuân dược trong người nàng lại không có dấu hiệu giảm đi mà còn có xu hướng cắn nuốt nội công của hắn mà trở nê mạnh mẽ hơn.
Nghĩ vậy, Thẩm Ngạn thu hồi nội công lại. Vừa điều tức xong thì hắn đã nghe tiếng rên khẽ của Tống Ngưng.
“Ưm…nóng…nóng quá…”
Tiếng rên kiều mị, quyến rũ cộng thêm thân thể gần như xích lõa của nàng bày ra trước mặt hắn. Là nam nhân ai mà không động tâm. Thẩm Ngạn cũng vậy nhưng hắn lại sợ một điều khủng khiếp hơn (đối với hắn), hắn sợ nàng sẽ…hận hắn. Vì vậy hắn mới không dám chạm vào nàng. Nhưng bây giờ thì phải làm sao đây?
“Ưm…nóng quá…nóng quá…”
Lại một tiếng rên khẽ nữa vang lên. Lần này có vẻ đau đớn hơn lần trước nhiều lần. Làn da bạch ngọc của Tống Ngưng cũng đã ửng hồng, dưới ánh nến càng thêm mê người. Hình ảnh này cộng thêm tiếng rên kiều mị của nàng như một thanh kiếm chặt đứt từng sợi dây lí trí của Thẩm Ngạn. Đôi mắt hắn đỏ bừng và tràn đầy dục vọng ngoài ra còn có một sự kiên định.
“A Ngưng, xin lỗi”
Thẩm Ngạn cúi đầu hôn Tống Ngưng, càng lúc càng sâu, tay cũng bắt đầu di chuyển trên thân thể trắng nõn thơm ngát của nàng. Không phải hắn không muốn thử những phương pháp khác nhưng rủi ro của nó lại rất cao. Nếu A Ngưng có chuyện gì thì… hắn không muốn nghĩ tiếp. Cách giải dược an toàn nhất chỉ có cùng nam nhân giao hoan.
Trong phòng truyền ra từng trận thở gấp và những tiếng rên rỉ của nữ tử làm cho người khác phải đỏ mặt tía tai. Những âm thanh va chạm mập mờ cũng làm nguyệt nhi xấu hổ khuất sau màn mây.
Có lẽ làm như vậy nàng sẽ hận, sẽ chán ghét hắn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là hắn vĩnh viễn mất nàng lần nữa.
(NB: đoạn trên của bạn Tuyết nhưng qua tay bạn Phy thì nó thành như vậy đó, ta k có làm gì hết I’m innocent)
--- ------ -------
Sáng hôm sau
Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ và mành trướng, chiếu lên gương mặt đang ngủ say của hai người trong phòng. Nữ tử vùi đầu vào trong ngực nam tử, tay của nam tử thì ôm siết lấy vòng eo thon gọn của nữ tử. Tạo ra hình ảnh thật hài hòa và ấm áp.
Bỗng nữ tử nhẹ nhàng rung hàng mi dài cong vút rồi mở mắt ra. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là lồng ngực tráng kiện của nam tử. Ánh mắt mông lung buồn ngủ chợt mở ra không thể tin. Tống Ngưng bật dậy, đẩy cánh tay bên hông ra, nhìn thân thể trần trụi có những dấu hôn xanh xanh tím tím dày đặc làm cho Tống Ngưng thất kinh, đờ đẫn ngồi bên giường.
Nàng… Thế nhưng lại… Không thể nào…
--- --------Một nơi khác--- --------
Trong căn phòng đầy những lọ thuốc và dược liệu một nam tử tuyệt mĩ, yêu mị đang tức giận bóp nát chiếc bình bạch ngọc trong tay khiến nó biến thành bột phấn rồi rơi xuống bàn.
“Chết tiệt… là ai dám lấy cắp Mị huyễn hương của ta”
Chợt một bóng đen nhảy từ cửa sổ vào, quỳ một chân xuống cung kính bẩm báo với nam tử đang đứng.
“Thiếu chủ, đêm hôm qua Tống Ngưng cô nương bị người ám sát, trúng xuân dược”
Mặt nam tử biến sắc vội hỏi:
“Là ai làm? Tiểu Ngưng Nhi ra sao rồi?”
“Dạ, theo điều tra là do một cô nương đến nhờ Sát các đến giết Ngưng cô nương, còn xuân dược thì Thẩm Ngạn đã giải cho cô nương ấy rồi ạ”
“Tốt, tốt lắm, Thẩm Ngạn, ngươi giỏi lắm”
Nam tử đánh một chưởng lên chiếc bàn khiến nó vỡ vụn. Lời nói thì hoàn toàn là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Được lắm, tên đó dám thừa cơ ‘hắn’ đi vắng mà động tay động chân với Tiểu Ngưng Nhi của hắn. (NB: ta nhớ không lầm thì TNg là vợ ThN màDT:*liếc* NB:*chạy*)
Đợi đó, ta sẽ không để cho ngươi sống yên ổn