Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 24: 24: Trở Về Nhà




“Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi bình an trở về thì tốt rồi, hôm nay làm buôn bán ở trong huyện có thuận lợi không?” Lưu Triệu thị hỏi.

Mục Dương Linh gật đầu, “Cũng xem như là thuận lợi.”

Giọng nói vừa mới dứt, Mục Thạch cũng đã đẩy xe tiến lại đây, Mục Dương Linh nhanh chóng lấy ra một miếng thịt heo cùng một bọc nhỏ kẹo từ trên xe nhét vào trong tay biểu mợ, “Biểu mợ, đây là ta mua cho ngài, ta mua một ít kẹo, ngươi lấy về cho nhóm biểu ca biểu đệ ăn.”

Lưu Triệu thị vội nhún nhường đẩy trở về, “Cái này sao mà được? Ngươi để lại cho đệ đệ ngươi ăn, không phải ngày lễ ngày tết, không nên dưỡng hư dạ dày của bọn họ, miếng thịt này ngươi cũng lấy về cho nương của ngươi, nàng còn đang mang thai.”

Tuy rằng Mục gia không thiếu thịt, nhưng thịt của động vật hoang dã cùng thịt của động vật nuôi trong nhà vẫn có sự khác biệt, heo nuôi trong nhà có nhiều thịt mỡ hơn lợn rừng, mà Lưu gia trừ phi ngày lễ ngày tết, bằng không ngày thường rất khó gặp được thức ăn mặn.

“Ta đã chừa phần cho nương của ta, đây là cho cữu gia gia, ngài nhận lấy đi.” Mục Dương Linh lại đẩy trở về, bọn họ đã cố ý mua nhiều thịt để đưa cho nhà biểu cữu.

Thư Uyển Nương ôn nhu nói: “Biểu tẩu nhận lấy đi, hôm nay ít nhiều nhờ có ngươi chăm sóc cho hai mẹ con chúng ta.”

Mục Thạch cũng nói: “Chúng ta vẫn còn.”

Lưu Triệu thị suy nghĩ một lát cũng liền nhận lấy, tươi cười nói: “Vậy các ngươi nhanh chân trở về đi thôi, đêm nay có nhiều sương sớm, đừng để cảm lạnh.”

Mục Dương Linh ứng một tiếng, thấy biểu mợ đã xoay người rời đi, nàng liền bế đệ đệ lên xe đẩy, còn mình thì nắm cánh tay của mẫu thân, nói: “Chúng ta nhanh chân đi về nhà thôi.”

Tiểu Bác Văn hưng phấn ngồi ở trên xe đẩy, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng rực nhìn về phía trước, hô lớn: “Về nhà !”

Về đến nhà, Mục Dương Linh bước vào nhà trước thắp đèn dầu lên, lúc này Thư Uyển Nương mới chậm rãi đi vào nhà.

“Ta đi nấu cơm, Bác Văn, mau tới giúp ta nhóm lửa.” Mục Dương Linh cầm đồ ăn ở trên xe đẩy tiến vào phòng bếp.

Thư Uyển Nương thở ra một hơi, nhìn trượng phu nói: “Cuối cùng các ngươi cũng đã trở lại, hôm nay ta sợ các ngươi buổi tối không trở về kịp.”

“Đều nói nhất định có thể trở về, ngươi cũng quá lo lắng,” Mục Thạch đỡ nàng ngồi ở trên ghế, nói: “Bên ngoài đêm đen gió lạnh, thân thể của ngươi cùng Bác Văn lại không tốt, không nên đi ra ngoài.”

Thư Uyển Nương nhìn đồ vật mà bọn họ đã mua về, nhìn thấy bên trong còn có hai thất vải dệt, liền hỏi: “Tại sao lại mua vải dệt?”

“Lần này bán hàng da đã kiếm được không ít bạc, ta đã lấy ra bạc lẻ để mua đồ. Ngươi và bọn nhỏ cũng đã lâu rồi chưa được may quần áo mới, ta liền mua hai thất vải dệt trở về, quay đầu lại ngươi may cho bọn nhỏ một bộ quần áo mới, ngươi cũng may cho mình một bộ.” Mục Thạch lấy ra 5 lượng bạc để nộp thuế, còn dư lại 43 lượng, hắn dứt khoát lấy ra 3 lượng bạc để mua đồ, chỉ đem phần nguyên trở về.



Trong phòng bếp, Mục Dương Linh đứng suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra quyết định là xào trứng gà với rau hẹ, sau đó thì cắt thịt heo cùng cải trắng bỏ vào nồi hầm.

Tiểu Bác Văn ngơ ngác nhìn các động tác của tỷ tỷ, hắn kháng nghị nói: “Nương không nấu đồ ăn như vậy.”

Mục Dương Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Có ăn đã không tồi, dù sao đồ ăn mà ta nấu cũng không khó ăn.”

Tiểu Bác Văn chu miệng, nhỏ giọng nói: “Nhưng cũng không thể ăn như vậy a.”

Nhưng tỷ tỷ có sức lực lớn, tiểu Bác Văn kháng nghị cũng không có hiệu quả, cuối cùng Mục Dương Linh bưng một nồi hầm thập cẩm ra.

Thư Uyển Nương lấy đồ vật mà Mục Thạch mua về đem đi cất cẩn thận, nhìn thấy trên bàn cơm có hai món đồ ăn, lập tức cảm thấy rất bất đắc dĩ, “A Linh, bắt đầu từ ngày mai ngươi phải nghiêm túc học trù nghệ cùng với ta, bằng không về sau gả đi ra ngoài thì làm sao bây giờ?”

Mục Dương Linh không thèm để ý nói: “Về sau ta sẽ tìm một người biết nấu cơm để gả là được rồi.”

Thư Uyển Nương chọc chọc cái trán của nàng nói: “Thật không e lệ, mặc kệ như thế nào, ngươi cũng phải học một chút trù nghệ.”

Tiểu Bác Văn ở một bên hung hăng gật đầu, “Bằng không về sau trừ bỏ cha cùng ta sẽ không có người khác dám ăn đồ do ngươi nấu.”

Mục Dương Linh không phục, “Ta nấu chính là cơm nhà, ta cảm thấy ăn vào cũng khá tốt nha, không nhạt, cũng không mặn, hương vị vừa phải, có cái gì không tốt?”

“Nhưng đều là một hương vị.” Tiểu Bác Văn hô: “Tỷ tỷ, ngươi nấu đồ ăn mặc kệ là cái gì cũng đều có chung một hương vị.”

Mục Dương Linh thấy hắn kêu đến bi phẫn, quyết định đại nhân không chấp nhất với tiểu nhân, chỉ xem như không nghe thấy, ngồi xuống ăn cơm.

Tiểu Bác Văn chu miệng nhìn về phía phụ thân cùng mẫu thân, Thư Uyển Nương nói lời bảo đảm: “Ngày mai mẫu thân sẽ xuống bếp, hôm nay ngươi tạm thời chấp nhận ăn một chút đi.”

Lúc này Tiểu Bác Văn mới hừ hừ cầm lên chiếc đũa.

Ăn xong cơm chiều, Mục Dương Linh mới lấy kẹo cho tiểu Bác Văn, nói: “Mỗi ngày chỉ cho ngươi ăn hai viên, đủ cho ngươi ăn một tháng.”

Tiểu Bác Văn nuốt một chút nước miếng, quấn lấy Mục Dương Linh nói: “Tỷ tỷ, ta có thể mỗi lần đều ăn nhiều thêm một chút không.”

“Ngươi phải nghĩ kỹ nha, hiện tại ăn nhiều, rất nhanh sẽ ăn xong rồi.”



Tiểu Bác Văn do dự một chút, chỉ có thể nhịn đau đẩy bao giấy trở về, “Vậy tỷ tỷ giữ giúp ta.”

Mục Dương Linh lấy ra một viên đường nhét vào trong miệng hắn, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cất kỹ dùm ngươi, trừ bỏ ta, ngay cả cha cũng tìm không thấy.”

Đối với việc này tiểu Bác Văn rất yên tâm, tỷ tỷ cất thứ gì, cha cùng nương đều tìm không ra.

Người một nhà ngồi ở bên nhau nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, lúc này Mục Dương Linh mới có thời gian hỏi phụ thân, “Cha, tại sao hôm nay ngươi lại đưa cho Trương phường chủ 5 lượng bạc tiền thuế ? Không phải chúng ta chỉ cần giao 1 lượng 26 văn?

“Trương phường chủ đã giới thiệu thương nhân cho chúng ta, chúng ta phải tỏ vẻ.” Mục Thạch cười nói.

“Sao không để lúc sau chúng ta lại cho hắn?”

Mục Thạch hơi mỉm cười, tuy nữ nhi hiểu rõ ý tứ trong đó, nhưng vẫn không khéo đưa đẩy, nói: “Làm nhu vậy sẽ quá rõ ràng, thuế bạc bao nhiêu, không có người nào biết rõ hơn Trương phường chủ, ta cho hắn 5 lượng bạc, hắn tự nhiên sẽ biết ta đang cố ý lấy lòng hắn, nếu ta đưa hắn 1 lượng 26 văn tiền để đóng thuế bạc, lại lấy ra 5 lượng bạc cho hắn, khó tránh khỏi việc chúng ta đang làm giao dịch ngầm, A Linh, ngươi phải nhớ kỹ, có một số việc có thể làm được minh bạch rõ ràng mới là tốt nhất.”

Ánh mắt của Thư Uyển Nương đầy tín nhiệm nhìn trượng phu.

Mục Dương Linh nhìn thấy phụ thân có bề ngoài tục tằng, lại nhìn mẫu thân ở một bên đang ôn nhu mỉm cười, lần đầu tiên có chút hiểu rõ vì sao mẫu thân là một tiểu thư khuê các lại cam tâm tình nguyện đi theo phụ thân sinh sống ở nông thôn, trong lòng cũng không có oán hận.

Chín năm trước, nàng chưa chắc đã hiểu biết về phụ thân.

Mục Thạch thản nhiên tiếp nhận ánh mắt khâm phục của nữ nhi, hỏi: “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại quen biết với Tề công tử cùng Phạm công tử?”

Chỉ cần nữ nhi đi ra khỏi thôn thì đều có hắn đi theo, người mà nữ nhi quen biết thì hắn cũng đều quen biết, cho nên hắn không rõ vì sao nữ nhi lại có cơ hội quen biết với hai vị quý công tử.

“Chính là ngày hôm qua ta vào núi săn thú thì gặp phải bọn họ, bọn họ bị lạc đường ở trong núi, đoán chừng đã đói bụng rất lâu, ta liền săn cho bọn họ một con thỏ hoang cùng một con gà rừng, lại chỉ đường cho bọn họ, ai ngờ hôm nay lại đụng phải, còn giúp chúng ta.”

“Cho nên làm người tốt sẽ có phúc báo,” Thư Uyển Nương ôn nhu nói: “Về sau hai tỷ đệ các ngươi nếu có thể trợ giúp người khác thì hãy tận lực giúp một tay, giúp mọi người làm điều tốt, biết không?”

Mục Dương Linh cùng tiểu Bác Văn đều gật đầu đồng ý.

“Tốt, nhanh đi ngủ đi, ngày mai cha sẽ vào núi săn chút con mồi đem lên trấn trên đưa cho Phiêu Hương Lâu, A Linh hôm nay đã đi một ngày đường, ngày mai phải ngủ nhiều một chút.”

Mục Dương Linh hoan hô một tiếng, chạy tới phòng bếp nấu nước tắm rửa đi ngủ.